Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 248: Tết trung thu đêm trước đại mua sắm (length: 7522)

Hàn Tiểu Tinh nghe chị gái nói, ghi nhớ trong lòng.
"Chị, em đã biết. Em bây giờ là người lớn rồi, sau này cũng sẽ có vòng tròn riêng của mình."
Hàn Tiểu Nhuỵ gật đầu, "Đúng rồi, hiện tại sinh viên rất hiếm. Sau này mấy người các em tốt nghiệp, sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất trong các ngành nghề."
"Nhiều bạn nhiều đường, dĩ nhiên, cũng phải cẩn thận kẻ xấu. Nếu người cho em cảm giác tốt, thật sự không tệ, vậy thì cứ chơi."
"Nếu như người đó cho em cảm giác không tốt, nhưng em lại không biết nguyên nhân ở đâu. Nhớ kỹ lời chị, hãy tin tưởng cảm giác của em. Từ từ xa lánh, không cần qua lại nhiều."
Hàn Tiểu Tinh ngẩn người, "Không biết nguyên nhân ở đâu, cũng không qua lại nữa sao? Có phải quá võ đoán không?"
Hàn Tiểu Nhuỵ lắc đầu, kiên nhẫn giải thích, "Động vật từ khi sinh ra đã có bản năng, có thể cảm nhận được nguy hiểm. Con người cũng là một loài động vật, khi em cảm thấy người này không tốt, rất có khả năng là hắn ta có ác ý với em."
"Nếu như không có lý do gì phải tiếp xúc, vì sao không xa lánh? Thời gian của em rất quý giá, đừng dò xét, chẳng phải lãng phí thời gian sao? Cả đời này, sẽ gặp rất nhiều người, nhưng bạn bè cùng chí hướng không nhiều, rất nhiều chỉ là người quen biết sơ sơ."
Hàn Tiểu Tinh bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy chị gái nói rất có lý, "Chị, em nhớ kỹ rồi."
Tuy chị gái chỉ lớn hơn nàng một chút, nhưng hiểu biết rất nhiều.
Có lẽ đây là kinh nghiệm quý báu chị gái có được sau vô số bài học.
Hôm sau là tết Trung thu.
Hôm nay Hàn Tiểu Nhuỵ chạy xe máy, chở bọn trẻ đi dạo, chuẩn bị đón tết.
Bà Thái đi xe ba gác, chờ các nàng ở đầu làng.
Hàn Tiểu Tinh lần đầu đón tết ở đây, không hiểu quy củ.
Vừa đi theo bà Thái mua đồ, vừa hỏi, "Bà Thái ơi, sao bà mua khoai sọ và đậu nành ạ?"
Bà Thái vừa chọn khoai sọ, vừa nói: "Khoai sọ này, khi đào lên thì củ khoai chính giữa được rất nhiều củ con vây quanh, ở đây chúng tôi quan niệm đây là biểu tượng con đàn cháu đống, sum vầy, ăn vào dịp Trung thu rất hợp."
Hàn Tiểu Nhuỵ chen vào, "Trước kia tôi nghe ông của Bình Bình và An An nói, vùng Giang Chiết, khoai sọ phát âm giống 'Vận đến', nên ăn khoai sọ vào Trung thu, cũng ngụ ý vận may liên tục."
Bà Thái liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, khoai sọ, vận may. Ở đây rất nhiều người đến từ Giang Chiết, nên có cách nói này."
Hàn Tiểu Tinh nghe người bán đậu nành rao 'đậu nành giáp', suy luận, "Đậu nành 'Giáp', nghe giống như tốt, cát, có phải mang ý ngày lễ, cát tường như ý không ạ?"
Bà Thái nhìn Hàn Tiểu Tinh, càng nhìn càng thích, "Quả là sinh viên! Đầu óc thật!"
Nghĩ đến Trần Văn Hiên sắp đến nhà chơi, bà Thái cảm thấy dù thành hay không, bà cũng muốn tác hợp cho Trần Văn Hiên và Hàn Tiểu Tinh.
Hai đứa đều là sinh viên, lại đều đẹp người tốt nết.
Không còn gì xứng đôi hơn, đúng là "trời sinh một cặp".
Hàn Tiểu Tinh và Hàn Tiểu Nhuỵ mua đồ, Võ Kiều thấy bà Thái mua gì thì mua nấy, bọn trẻ cũng đi theo.
Võ Kiều thấy bà Thái đang chọn cua, "Bà Thái ơi, nhà mình có cua rồi, sao bà còn mua nữa ạ?"
Bà Thái lắc đầu, "Sao giống nhau được? Ở nhà là cua biển, tết Trung thu phải ăn cua đồng. Cứ tin tôi, mua cua Hồ Dương Trừng này, ngon lắm."
Hàn Tiểu Tinh cười nói: "Cái này cháu biết, tục ngữ có câu, gió thu nổi, cua ngứa chân; cúc nở, nghe cua đến."
"Ha ha, đúng rồi. Hương vị đặc biệt ngon." Bà Thái gật đầu tán thành, người có học, nói năng thật khác.
Văn hóa, dễ nghe.
Mua xong cua, lại mua thêm mấy con lươn béo.
Nhìn thấy những củ ngó sen trắng muốt, bà Thái vừa chọn vừa nói: "Ngó sen này ngon đấy; làm chè Quế Hoa gạo nếp với ngó sen hộp."
"À phải rồi, bánh Trung thu các cô đừng làm. Tôi chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, sẽ làm bánh Trung thu nhân thịt tươi, đậu xanh, hạt sen."
Hàn Tiểu Nhuỵ cười hỏi: "Bà Thái ơi, không có bánh Trung thu ngũ nhân sao? Cháu thích ăn loại đó."
Bà Thái cười cười, "Cô thích ăn thì phải có chứ. Chiều nay tôi sẽ bắt đầu làm, còn bánh Trung thu nhân thịt tươi, mai làm sau."
Mọi người mua rất nhiều đồ, xe ba gác của bà Thái chất đầy.
Thấy có cái máy nhỏ quay quay, người bán bỏ một thìa đường vào, lấy tăm tre đặt vào giữa, một lát sau tăm tre được phủ một lớp đường như mây.
Bình Bình thích thú, "Mẹ ơi, kẹo bông gòn."
An An: "Mẹ ơi, con muốn kẹo bông gòn."
Thái Văn Quân kéo áo bà, "Bà ơi, cháu muốn ăn kẹo bông gòn."
Biết nói ra ý muốn của mình, đây là một tiến bộ rất lớn.
"Được rồi, chúng ta mua." Hàn Tiểu Nhuỵ cười nói, "Mẹ cho các con tiền đây, tự mua nhé."
Bán hàng, mua hàng, cũng là một kiểu giao tiếp.
Có cơ hội, cứ để các con thực hành.
Hàn Tiểu Nhuỵ đứng bên cạnh nhìn ba đứa nhỏ lắp bắp cố gắng để mua được món mình thích.
Quá trình hơi khó khăn, nhưng cuối cùng cũng mua được kẹo bông gòn.
Ăn kẹo ngọt, như được nếm trải hạnh phúc, trên mặt bọn trẻ nở nụ cười tươi rói.
Bà Thái lái xe ba gác, Hàn Tiểu Tinh đẩy xe phía sau.
Hàn Tiểu Nhuỵ và Võ Kiều chạy xe máy, chở Bình Bình, An An và Thái Văn Quân.
"Tiểu Tinh, không cần đẩy xe cho tôi đâu." Bà Thái quay đầu lại, "Tôi khỏe lắm, đạp được."
Hàn Tiểu Tinh cười cười, "Dù sao cũng gần tới rồi, cháu đẩy cho bà đỡ mệt."
Đúng lúc Hàn Tiểu Nhuỵ chuẩn bị tìm dây thừng buộc vào xe ba gác, thì có một chiếc xe dừng lại trước mặt họ.
"Bà Thái ơi!" Một giọng nam trẻ trung, tuấn lãng vang lên từ trên xe.
Mọi người quay đầu nhìn lại, Trần Văn Hiên đã bước xuống xe.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây xanh, sạch sẽ, nhẹ nhàng, thoải mái.
Anh đi đến trước mặt bà Thái, "Bà Thái ơi, cháu đến rồi. Bà lên xe ngồi đi."
Bà Thái nhìn trang phục của Trần Văn Hiên, vẫn giống như trước, nhưng chất vải rõ ràng tốt hơn nhiều.
"Văn Hiên, cháu đến rồi. Không cần giúp bà đâu, sắp đến nhà rồi. Yên tâm, bà chưa đến bảy tám mươi tuổi, vẫn đi được."
Trần Văn Hiên không chịu, "Bà Thái ơi, bố mẹ cháu cũng đến, hôm nay đặc biệt đến cảm ơn bà."
Lúc này, một người phụ nữ tóc muối tiêu, ăn mặc tinh tế, đoan trang, quý phái bước xuống xe.
"A hà!" Bà Trần bước xuống xe, nhanh chóng đi tới, ánh mắt đầy xúc động và cảm kích, ôm chầm lấy bà Thái.
Bà Thái lúc này mới phản ứng lại, thì ra bố mẹ Trần Văn Hiên đã về nước. "Bà Trần, bà về là tốt rồi. Tôi bản lĩnh nhỏ, không biết bà ở nước ngoài chỗ nào, không liên lạc được, mong bà thứ lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận