Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 192: Bàn lại cá kiểng xuất khẩu khả năng tính (length: 7991)

Dương Mẫn Mẫn nghe nói dì Tiểu Nhuỵ nhà có rất nhiều bạn nhỏ, mang theo mẹ vừa mới nấu xong thạch, đến đây chơi.
Nàng chia thạch cho các em cùng ăn, mang theo các em ở trong sân chơi trò chơi.
Diệp Phong mang theo bánh ngọt đến đây, vị bơ thơm phức, mặt trên còn có hai chú thỏ con, bên cạnh còn có trái cây, màu sắc nhìn rất đẹp.
Hàn Tiểu Nhuỵ cắt thành miếng nhỏ, nhìn thấy các em chơi đùa đầu đầy mồ hôi, cười nói: "Nhanh nhanh rửa tay nhỏ, ăn bánh ngọt nào!"
Cái bánh ngọt này ước chừng 25 cm, tuy rằng không lớn, nhưng đủ ăn.
Hàn Tiểu Nhuỵ cho mỗi người đều cắt một miếng nhỏ, đều có thể nếm vài miếng.
Bởi vì 12 giờ, sẽ phải ăn cơm trưa, nên không thể cho trẻ con ăn quá nhiều.
"Cám ơn mẹ."
"Cảm ơn dì."
Các bé một tay bưng đĩa nhỏ, một tay cầm nĩa nhựa nhỏ, ăn bánh ngọt thơm thơm, ngọt ngọt, mềm mịn, hạnh phúc nheo mắt lại.
Ăn kẹo ăn đồ ngọt sẽ khiến trẻ con sâu răng, đó là bởi vì không chú ý đánh răng súc miệng.
Sau khi ăn xong lập tức đánh răng súc miệng, sẽ có thể giảm thiểu sâu răng một cách hiệu quả.
Bởi vậy Hàn Tiểu Nhuỵ chưa bao giờ ngăn cản trẻ con ăn đồ ngọt, chỉ cần đừng ăn quá nhiều là được.
Nhỏ như vậy đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ ngọt ngào.
Hàn Tiểu Nhuỵ vừa ăn bánh ngọt, vừa hỏi Trần Vũ Bằng, "Trần Vũ Bằng, anh biết ở Thâm Thành mấy ngày nữa sẽ khai mạc hội chợ giao dịch ngoại thương không?"
Trần Vũ Bằng khẽ gật đầu, "Biết, sao vậy? Chẳng lẽ hải sản của em cũng muốn xuất khẩu sao?"
Hàn Tiểu Nhuỵ lắc đầu, "Em bây giờ chỉ có một chiếc thuyền, hải sản đánh bắt được, bán ngay tại chỗ giá cả rất tốt, không cần xuất khẩu."
"Nhưng cá cảnh em nuôi, sinh sản ra rất đẹp, ở Thâm Thành này mở cửa hàng thì được, nhưng căn bản không tiêu thụ hết được."
"Hơn nữa mức tiêu thụ trong nước chúng ta còn kém rất xa so với Nhật Bản, Hàn Quốc, các nước Âu Mỹ, cho nên em đang nghĩ có nên xuất khẩu cá cảnh không?"
Trần Vũ Bằng nghe vậy trợn mắt há mồm, "Hàng năm nước ta đều xuất khẩu rất nhiều hải sản cao cấp, nhưng anh chưa thấy ai đóng gói cá cảnh xuất khẩu!"
Hàn Tiểu Nhuỵ chỉ vào bể cá lớn trong sân, "Anh xem, trong hồ cá đủ loại cá đẹp không? Cá ở đây chỉ chiếm một phần tư số cá em nuôi, trong trại giống còn có rất nhiều loại khác."
"Nước ngọt có, nước mặn cũng có! Cá trong trại giống của em rất khỏe mạnh, em đã từng làm thí nghiệm, trong thùng kín thêm dưỡng khí, cá hoàn toàn có thể sống một tháng."
"Như vậy, cho dù vận chuyển bằng đường biển đến Mỹ, mất nhiều thời gian như vậy, cá của em cũng sẽ không chết."
Trần Vũ Bằng đặt đĩa bánh ngọt nhỏ và dao nĩa xuống, đi đến trước bể cá quan sát kĩ lưỡng.
Không thể không nói, cá cảnh này thực sự rất sống động, lại còn rất đẹp.
"Việc này anh thật sự không rõ, nhưng anh sẽ giúp em hỏi thăm. Tuy nhiên triển lãm toàn là sản phẩm công nghiệp nhẹ, những khách hàng đến đó, chưa chắc đã để ý đến cá cảnh."
Hàn Tiểu Nhuỵ cười cười, "Em cũng không trông mong tham gia một lần hội chợ là có thể làm ăn lớn!"
"Nếu có cơ hội tham gia, để nhiều người biết nhà chúng ta có cá cảnh. Nếu có người nước ngoài làm về lĩnh vực này thấy hứng thú thì có thể đến hỏi."
"Biết đâu lại tìm được cơ hội tốt! Em hiểu việc này không phải một sớm một chiều là xong! Bắt đầu chỉ là dọn đường thôi."
Trần Vũ Bằng khẽ gật đầu, "Tiểu Nhuỵ, em nói đúng! Tuy nhiên so với việc tham gia hội chợ giao dịch ngoại thương, việc đấu thầu nuôi trồng hải sản, em nên nhanh chóng tiến hành."
Hàn Tiểu Nhuỵ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Em biết rồi, sau đó em sẽ tìm bí thư chi bộ, tìm chỗ thích hợp để đấu thầu."
"Nếu không sang năm đến mùa cấm cá, mấy tháng không thể ra khơi, ở nhà nhìn trời nhìn đất, không có thu nhập. Vẫn là nuôi trồng hải sản bền vững hơn."
Diệp Phong nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Cần người làm không?"
Hàn Tiểu Nhuỵ quay đầu nhìn về phía Diệp Phong, "Dĩ nhiên là cần, nhưng phải biết bơi, dù sao nuôi trồng hải sản cũng là làm việc trên biển, không biết bơi thì không được."
Hàn Tiểu Nhuỵ đã tính toán xong, phần lớn sẽ thuê người trong thôn.
Diệp Phong gật đầu, "Tốt, anh biết rồi."
Có một số lính nông thôn, sau khi xuất ngũ, không được bố trí công việc. Thể lực tốt, lại có tính kỷ luật cao, bố trí vào làm, có thể cùng người địa phương làm việc, giám sát lẫn nhau, để tránh người địa phương lừa gạt Hàn Tiểu Nhuỵ.
Trần Vũ Bằng hiểu ý của Diệp Phong, cảm thấy làm vậy cũng được.
Sáng nay nhóm người chèo thuyền đến nhận tiền công và tiền thưởng, Trần Y Thủy và Ngô Mộng Nguyệt, còn có Lương Tiểu Ngọc, hơn ba ngàn đồng.
Những người chèo thuyền khác cũng hơn 1800 đồng, mọi người vui vẻ, nhận tiền về nhà.
Lưu Hoa Mai thấy nhà Hàn Tiểu Nhuỵ có nhiều khách, liền chủ động ở lại phụ nấu cơm.
Tuy nói lúc trước thuê bà ấy nấu cơm cho nhóm người chèo thuyền, một tháng làm việc chưa đến một nửa thời gian, đã nhận được nhiều tiền như vậy, Lưu Hoa Mai dĩ nhiên muốn thể hiện một chút.
Nếu không bà ấy sẽ thấy rất áy náy vì nhận nhiều tiền công và tiền thưởng như vậy.
Được Lưu Hoa Mai, Lương Tiểu Ngọc và Võ Kiều giúp đỡ, bữa trưa có một bàn ăn thịnh soạn.
Ăn cơm xong, đám trẻ con hào hứng, không ngủ trưa, cứ đòi đến trường mẫu giáo chơi cầu trượt.
Nắng chang chang cũng không thấy nóng, may mà bên kia có chỗ có mái che, Hàn Tiểu Tinh và Võ Dao đi theo, Dương Mẫn Mẫn dẫn các bé đi chơi.
Diêu Ngọc Lan thấy con gái vui vẻ như vậy, cũng rất vui, hẹn sau này sẽ thường xuyên đến chơi.
Tuy bà cũng là người Thâm Thành, nhưng bố mẹ mất sớm.
Chỉ có một em trai đang học đại học ở Kinh Thị, họ hàng bên nhà mẹ đẻ năm đó còn chiếm nhà của bố mẹ, cho nên Diêu Ngọc Lan đã cắt đứt quan hệ với họ hàng bên nhà mẹ đẻ.
Bên nhà chồng thì lạnh nhạt, Diêu Ngọc Lan cũng không thân thiết với họ hàng bên nhà chồng.
Đồng nghiệp ở trường, bình thường đi làm gặp mặt, không lẽ tan làm rồi còn đến làm phiền cuộc sống của người ta, bởi vậy Diêu Ngọc Lan giao thiệp rất hẹp.
Nhà Hàn Tiểu Nhuỵ có nhiều chỗ chơi, trong nhà lại có nhiều trẻ con, lại toàn là con gái, khi còn nhỏ cùng nhau chơi đùa, lớn lên sẽ là bạn từ thuở nhỏ, tình cảm sẽ tốt.
Bốn giờ chiều rời đi, Trần Vũ Bằng bế con gái đang buồn ngủ, chào tạm biệt Hàn Tiểu Nhuỵ.
Diệp Phong ngồi ở ghế phụ, để gia đình ba người Trần Vũ Bằng ngồi phía sau, đưa họ về nhà.
Về đến nhà, Diêu Ngọc Lan vừa nấu cơm vừa ngân nga bài hát, khóe môi mỉm cười, luôn dịu dàng mỉm cười.
Con đã ngủ rồi, Trần Vũ Bằng vào bếp, hỏi: "Vui lắm à?"
"Trước đây cứ lo con nhỏ làm phiền Tiểu Nhuỵ. Biết nhà Tiểu Nhuỵ vui như vậy, đáng lẽ nên đến sớm hơn."
Hai con gái của Hàn Tiểu Nhuỵ chậm nói, cũng mong có trẻ con đến tìm con gái mình chơi.
Trần Vũ Bằng cười cười, "Cuối tuần anh rảnh sẽ đi cùng hai mẹ con, anh không rảnh thì hai mẹ con cũng đừng ngại, cứ hẹn trước rồi đi."
"Tiểu Nhuỵ người đó, em cũng thấy rồi đấy, rất hào phóng hiếu khách, thích bạn bè đến chơi. Kiếm được tiền, căn bản không để ý người khác ăn uống."
"Em là giáo viên, sau này quan tâm Bình Bình và An An nhiều hơn, giúp cô ấy chăm sóc con cái, Tiểu Nhuỵ cũng sẽ quý em."
Diêu Ngọc Lan tán thành, "Ừ, cuối tuần, dẫn con đến chơi, phụ trông Bình Bình và An An, cũng để Tiểu Nhuỵ và em gái cô ấy được nghỉ ngơi một chút."
Chỉ có người nuôi con mới hiểu được nỗi vất vả của việc nuôi con, lúc nào cũng không thể lơ là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận