Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 127: Ấm lòng người ngọt ngào nhỏ (length: 7909)

Lúc này bác tài xế dùng giọng hâm mộ nói: "Kim Sơn Loan nhưng có tiền, trách không được bỏ được trực tiếp từ nhà ga thuê xe về nhà."
Hàn Tiểu Nhuỵ cười cười, "Vẫn được, đại dương mưu sinh, thu hoạch thật nhiều, nhưng là nguy hiểm."
Đương xe dừng ở cửa nhà Hàn Tiểu Nhuỵ, hai chị em rốt cuộc tin nơi này nông thôn, cùng nông thôn của các nàng không giống nhau.
Tuy rằng nhà những người khác không có tốt như nhà Hàn Tiểu Nhuỵ; nhưng là đều là nhà ngói, hơn nữa rất lớn, còn có sân.
"Tiểu Nhuỵ tỷ, đây là nhà của tỷ a?" Võ Kiều nén kích động trong lòng, nàng đời này đừng nói ở, thấy đều chưa thấy qua nhà tốt như vậy.
Hàn Tiểu Nhuỵ gật đầu, "Đúng vậy; mời vào. Phòng, ta đã dọn dẹp xong, ở tầng một phía đông vị trí bên cửa sổ."
Bên trong có một chiếc giường tầng, còn có một cái tủ quần áo lớn, một cái bàn học lớn, hai cái ghế.
"Kỳ thật chăn ga gối đệm ta đều chuẩn bị xong, Diệp Phong không nói với các ngươi sao?"
Võ Kiều nhìn xem trên giường trải ga sạch sẽ cùng màn, "Chúng ta không hi vọng Diệp đại ca cho chúng ta tiêu tiền, mẹ ta dặn chúng ta đem những gì có thể mang đều mang theo tận lực ít làm phiền Diệp đại ca."
Hàn Tiểu Nhuỵ nghe nói như thế, trong lòng càng thêm xác định đây là một gia đình có trách nhiệm, "Các ngươi ở nhà sắp xếp đồ đạc, ta đi mua chút thức ăn."
"Không cần phiền, chúng ta mang theo dưa muối." Võ Kiều không nghĩ Hàn Tiểu Nhuỵ tốn nhiều tiền.
Hàn Tiểu Nhuỵ cười cười, "Dưa muối cứ để đấy, lát nữa ta cũng nếm thử. Bất quá chỉ ăn dưa muối thì không được, bao ăn bao ở, sau này nhà ta ăn gì, các ngươi liền ăn nấy, không cần khách sáo."
Hàn Tiểu Nhuỵ trước tiên nấu cơm, trong nồi áp suất ninh thịt kho tàu.
Nàng lúc này mới đạp xe đi chợ, mua một con gà quay, còn mua một ít thịt trứng cùng rau dưa.
Về phần cá, trong bể cá lớn trong nhà nuôi không ít, muốn ăn thì bắt.
Ở cổng chợ, Hàn Tiểu Nhuỵ nhìn thấy có bán áo thun màu trắng cùng quần thể thao, nghĩ đến hai chị em trời nắng to còn mặc áo dài tay, hơi nóng.
(quần áo thể thao kiểu dáng những năm tám mươi) Dựa theo chiều cao cùng vóc dáng của các nàng, mua quần áo.
Ông chủ nhìn thấy Hàn Tiểu Nhuỵ mua nhiều, lập tức nói, nếu chật, có thể bất cứ lúc nào mang đến đổi.
Còn có áo ngực, quần lót, nếu mua thì mua nguyên bộ.
Giày hồi lực mỗi người ba đôi.
(giày bóng rổ hồi lực WB-1 ra đời năm 1979, đến nay kiểu dáng này cũng không lỗi thời) Canh giờ, đến trường đón Dương Mẫn Mẫn về nhà.
"Tiểu Nhuỵ a di, sao dì mua nhiều quần áo vậy?" Dương Mẫn Mẫn ngồi ở yên sau, giọng trong trẻo hỏi, "Những bộ quần áo này không phải phong cách của dì a?"
"Ôi chao, con bé còn biết phong cách nữa chứ, vậy cháu nói xem dì là phong cách gì?" Hàn Tiểu Nhuỵ vừa đạp xe, vừa cười hỏi.
Dương Mẫn Mẫn cười hì hì nói: "Đương nhiên là phong cách thục nữ, dì xinh đẹp, mặc váy đi giày cao gót càng đẹp mắt."
"Ha ha, đó là cháu chưa thấy dì đánh người, lúc đó trông dữ dằn chẳng liên quan gì đến thục nữ." Hàn Tiểu Nhuỵ cười ha hả, được khen xinh đẹp, khiến nàng tâm tình vui vẻ.
Dương Mẫn Mẫn bổ sung, "Chắc chắn là kẻ xấu nên đánh, Tiểu Nhuỵ a di mới đánh họ, dì là thay trời hành đạo, là tự vệ chính đáng."
"Ái chà, Mẫn Mẫn, những điều này ai dạy cháu thế?" Hàn Tiểu Nhuỵ kinh ngạc, nếu là thầy cô giáo ở trường dạy nàng thì sau này bọn trẻ ở thôn học tiểu học cũng rất tốt.
Dương Mẫn Mẫn trả lời: "Đây là cô Từ nói, cô ấy là giáo viên ngữ văn của chúng cháu, thường xuyên kể chuyện cho chúng cháu nghe, chúng cháu đều thích cô Từ."
"Tốt!" Hàn Tiểu Nhuỵ khen ngợi, "Sau này em gái lớn lên, cũng tìm cô Từ dạy."
"Vâng ạ, cô Từ rất tốt..." Dương Mẫn Mẫn cười nói.
Dưới sự hướng dẫn của Hàn Tiểu Nhuỵ, kể chuyện buổi sáng ở trường.
Hàn Tiểu Nhuỵ cũng có thể kịp thời nắm bắt tình hình của Dương Mẫn Mẫn ở trường, báo lại cho Ngô Thúy Thúy cùng Dương Kiến Quốc.
Về đến nhà, Hàn Tiểu Nhuỵ giới thiệu cho Dương Mẫn Mẫn, "Đây là cao thủ võ công ta mời đến, chị tên là Võ Kiều, cháu gọi là Kiều Kiều tỷ; em gái tên là Võ Dao, cháu gọi là Dao Dao tỷ."
Dương Mẫn Mẫn vừa nghe cao thủ võ công, "Giống võ công trong phim võ hiệp Hồng Kông sao? Kiều Kiều tỷ, Dao Dao tỷ có biết Hàng Long Thập Bát Chưởng không?"
Phim truyền hình võ hiệp « Xạ Điêu Anh Hùng Truyện » của Hồng Kông bắt đầu được phát sóng trong nước, già trẻ lớn bé ai cũng biết!
Võ Kiều hơi ngại ngùng, nàng còn chưa xem TV, không biết phim võ hiệp, "Ta luyện võ Thiếu Lâm, nghe nói qua Thiết Sa Chưởng, chưa nghe nói qua Hàng Long Thập Bát Chưởng."
Hàn Tiểu Nhuỵ vừa buồn cười vừa thương, xoa đầu Dương Mẫn Mẫn, "Cháu nói đó là chiêu thức trong phim truyền hình, không phải ngoài đời thực."
Nghe vậy, Dương Mẫn Mẫn hơi thất vọng, "Luyện võ đánh nhau có lợi hại không?"
Võ Kiều nghe vậy, lắc đầu lia lịa, "Chúng ta luyện võ là để bảo vệ tổ quốc, rèn luyện thân thể, không phải để đánh nhau."
"Hai chị ơi, hai chị có thể dạy em không?" Dương Mẫn Mẫn ánh mắt mong đợi, mặc dù đang đói bụng nhưng cũng không quan tâm, chỉ muốn học võ công.
Hàn Tiểu Nhuỵ tò mò hỏi: "Mẫn Mẫn, học võ công rất mệt, rất khổ cháu cũng muốn học sao?"
"Đương nhiên muốn học ạ, như vậy khi người khác chế nhạo Bình Bình và An An, em là chị cả, có thể đánh đuổi những đứa nhóc bắt nạt em gái." Dương Mẫn Mẫn nghiêm túc nói, còn nắm chặt tay nhỏ.
Hàn Tiểu Nhuỵ cứ tưởng Dương Mẫn Mẫn là thấy hứng thú, không ngờ là muốn học võ công bảo vệ Bình Bình và An An, trong lòng cảm động.
Thật là một cô bé ngọt ngào ấm áp.
"Được rồi; Mẫn Mẫn giỏi lắm." Hàn Tiểu Nhuỵ cười nói, "Học võ công để sau hãy nói, bây giờ chúng ta phải ăn cơm trưa. Hai giờ chiều cháu còn phải đi học đó!"
Dương Mẫn Mẫn gật đầu, "Vâng ạ."
Hàn Tiểu Nhuỵ vừa mới bê thức ăn lên bàn, Hàn Tiểu Tinh mang theo Bình Bình cùng An An trở về.
Lương Tiểu Ngọc và Thái Văn Quân đã xuống xe ở đầu thôn, về nhà mình.
"Chị ơi, chị ơi..." Bình Bình và An An vừa xuống xe, liền gọi chị.
Dương Mẫn Mẫn cũng vội vàng đứng dậy khỏi ghế, chạy đi tìm em gái.
Ba người nắm tay nhau, xoay vòng tròn trong sân.
"Mau rửa tay ăn cơm." Hàn Tiểu Nhuỵ giục, tuy rằng trời nóng, nhưng có món ăn nguội rồi sẽ không ngon.
Hàn Tiểu Nhuỵ giới thiệu mọi người cho các nàng, chào mời Võ Kiều và Võ Dao ăn cơm, "Võ Kiều, Võ Dao, đừng khách sáo. Cứ coi như ở nhà."
Võ Kiều hơi ngại ngùng, "Tiểu Nhuỵ tỷ, thật ra chúng ta gắp chút thức ăn ăn với cơm, có thể ra ngoài ăn."
Võ Dao thấy chị gái nói vậy, cũng nghiêm chỉnh ngồi xuống.
Hàn Tiểu Nhuỵ đứng lên, vội vàng mời các nàng ngồi xuống ghế, "Đã nói với các ngươi rồi, không cần khách sáo. Nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, nếu áy náy, sau này giúp ta chăm sóc bảo vệ em gái và các con là được rồi."
"Nhanh ăn cơm, ta còn phải đưa Mẫn Mẫn đi học, về ta sẽ đưa các ngươi ra bưu điện thị trấn, gọi điện về nhà."
Võ Kiều thấy Hàn Tiểu Nhuỵ chân thành như vậy, ngồi xuống ăn cơm.
Còn ngại ngùng gắp thức ăn, Hàn Tiểu Nhuỵ dùng đũa gắp thức ăn cho các nàng, "Ăn nhiều một chút, nhiều món như vậy, không ăn hết sẽ lãng phí!"
Võ Kiều ở nhà chủ yếu ăn mì, rất ít khi ăn cơm.
Mặc dù có hơi không quen, nhưng món ăn rất ngon, nhất là thịt kho tàu, rất đậm đà, thịt gà rất thơm.
Ăn cơm xong, Hàn Tiểu Tinh ở nhà dỗ Bình Bình và An An ngủ trưa, Hàn Tiểu Nhuỵ đạp xe đưa Dương Mẫn Mẫn đi học.
Dương Mẫn Mẫn buổi trưa cũng không được ngủ trưa, thật tội nghiệp.
Nhưng mà sắp được nghỉ hè rồi, sẽ không phải đi học nữa.
Trên đường về, ở đầu thôn vừa lúc gặp Ngô Thúy Thúy vẻ mặt tiều tụy, quầng thâm mắt đậm, "Thúy Thúy tỷ, chị không sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận