Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa

Thập niên 1985: Trọng Sinh Ly Hôn Hải Câu Dưỡng Oa - Chương 301: Tiền quá nhiều, tiêu không xong (length: 8250)

Chị Vân cười cười, "Kỳ thật rất đơn giản, chúng ta gặp mặt sau ở chung không tệ, lúc ta ra biển, Diệu Võ thường xuyên mua vài món đồ cho con trai đưa qua, kỳ thật phần lớn đều đưa đến mẹ ta đó."
"Có một lần, Diệu Võ lại đây, nhìn thấy con trai ta ngồi xổm trên mặt đất nhặt bánh quy vỡ ăn, cháu ta cầm bánh quy Diệu Võ mua, còn cười nhạo con trai ta. Diệu Võ tại chỗ liền tức giận nói phải trái với mẹ ta cùng chị dâu."
"Mẹ ta vừa mắng Diệu Võ, một bên đánh con trai ta. Diệu Võ nói không được, liền đánh anh trai ta một trận. Bọn họ sợ ta biết, cũng không dám lộ ra. Diệu Võ cũng không nói với ta, là hàng xóm nhà ta nói với ta, ta mới biết được."
Chị Vân thật sự không muốn ở lại cái nhà đó nữa.
Mỗi tháng cho nhà nhiều tiền như vậy, vậy mà không đổi được cha mẹ cùng anh chị đối xử tốt với con trai mình.
Hàn Tiểu Nhuỵ nghe vậy, cũng rất tức giận, "Sao có thể như vậy? Chị thường xuyên cho nhà nhiều tiền sinh hoạt như thế, rõ ràng là người thân, hà khắc với đứa trẻ đến vậy là vì sao?"
Chị Vân mắt rưng rưng, gật đầu, "Đúng vậy, ta cũng muốn biết. Ngay cả hàng xóm, cũng chưa chắc đối xử tệ bạc như thế. Thái nương nương là bà mối, nàng cùng mẹ chồng ta là Hồ đại nương, ở chung một thời gian, liền nói với ta, bà ấy là người không tệ."
"Không chỉ cẩn thận sạch sẽ, hơn nữa còn đặc biệt nhiệt tình. Ta cũng đã gặp, cảm thấy cũng được. Nhưng bà ấy hiển nhiên không bỏ xuống được chồng cũ, sau khi chúng ta kết hôn, bà ấy liền phải trở về ."
Hàn Tiểu Nhuỵ nghe vậy, gật đầu, "Chuyển con trai chị đến đây, học ở trường mẫu giáo gần nhà, trong thôn chúng ta còn đất trống có thể mua lại, xây nhà, hơn ở nhà ngang nhiều, sau này biết đâu còn được phá dỡ và di dời."
Chị Vân cười, "Mấy chị em đã giúp ta nghĩ kế rồi, trước khi đăng ký kết hôn, ta đã mua nhà của Lâm Vĩnh Phúc, chuyển vào rồi."
Nghe vậy, Hàn Tiểu Nhuỵ kinh ngạc, "Nhanh tay thật đấy!"
"Trên tàu nhiều chị em là tốt; mọi người giúp ta nghĩ cách, giúp ta tìm phương án, người đông sức mạnh lớn." Chị Vân cười nói, "Ta cũng nói với Hồ Diệu Võ nếu hắn đối xử tốt với con trai ta; ta liền đối xử tốt với con gái của hắn! Chúng ta cùng nhau sống ba tháng rồi, nếu đều thấy hợp, ta không dùng biện pháp tránh thai mà có thể mang thai, dù là con trai hay con gái, chúng ta sẽ sinh thêm một đứa."
Hàn Tiểu Nhuỵ sững người, rồi cười, "Kỳ thật ta cũng muốn nói, nếu sức khỏe cho phép, quả thật nên sinh thêm một đứa. Ta cũng nghĩ vậy."
Chị Vân gật đầu, "Thái nương nương cũng đã nói với ta, nếu tái hôn, nên chuẩn bị sinh thêm con. Con cái sinh ra, cùng con trai ta là anh em, cùng con gái Hồ Diệu Võ là chị em ruột. Đứa trẻ này như sợi dây ràng buộc, gắn kết cả gia đình."
"Hơn nữa, con còn nhỏ, nhà chồng trước không xứng đáng có được một đứa con trai tốt như con ta, ta muốn cho con đổi họ, cùng họ Hồ. Thêm nữa, chúng lớn lên cùng nhau, có tình cảm, lại cùng họ, ra ngoài cũng sẽ không bị người ta nói là gia đình phức tạp."
Nghe chị Vân nói vậy, Hàn Tiểu Nhuỵ cười, "Nếu chị đã nghĩ chu toàn mọi việc, vậy ta yên tâm rồi."
Chị Vân cười cười, "Cũng nhờ các chị em giúp đỡ, chị Thủy và chị Tiểu Ngọc, vì chuyện của ta, bận rộn hết sức. Đợi làm hai mâm mời mọi người ăn cơm, ta sẽ kính mọi người vài chén."
Dương Kiến Quốc cũng đánh giá cao Hồ Diệu Võ, hơn nữa, còn là đồng đội cũ của Diệp Phong.
Nhân phẩm không có gì để chê trách, cũng là người khổ mệnh, hai người đến với nhau, trân trọng nhau, tạo thành một gia đình, cũng rất tốt.
Hàn Tiểu Nhuỵ về đến nhà, liền thấy Diệp Phong cùng Dương Chí Cương đang hút thuốc ở cổng, "Sao không vào nhà?"
Diệp Phong cùng Dương Chí Cương đồng loạt dập thuốc, ném vào thùng rác, "Đang nói chuyện phiếm, mà này, trong túi em sao có nhiều kẹo thế?"
Hàn Tiểu Nhuỵ trả lời: "Kẹo cưới của chị Vân và Hồ Diệu Võ, họ đã đăng ký kết hôn và mua căn nhà của Lâm Vĩnh Phúc, ở khu Kim Sơn Loan."
Diệp Phong ngạc nhiên, "Vậy thì phải đi chúc mừng Diệu Võ mới được."
Dương Chí Cương cười cười, "Kết hôn rồi, có thể yên tâm làm việc ở đây, không còn muốn rời đi nữa."
"Đúng vậy." Hàn Tiểu Nhuỵ gật đầu, "Chú Dương, gần đây tài khoản có kha khá tiền, nhiều tiền vậy, con cũng tiêu không hết. Muốn sửa trường học Kim Sơn Loan thành trường hai tầng với phòng học rộng rãi, thư viện, sân vận động, sân thể dục, xây cả cấp tiểu học và trung học, sau này Bình Bình và An An sẽ học ở đó."
Vừa nghe vậy, Dương Chí Cương liền thấy hứng thú, "Xây trường học, tốn không ít tiền đâu!"
Hàn Tiểu Nhuỵ cười cười, "Anh Kiến Quốc chắc đã nói với chú về hiệu quả của trại cá cảnh của chúng ta rồi, cuối năm nay chúng ta có thể đạt giá trị sản lượng 15 triệu đô la Mỹ, trừ đi các loại chi phí, còn lãi rất nhiều."
"Thêm nữa, trại của chúng ta, còn có việc vớt hàng trên biển, mỗi lần đều kiếm được bộn tiền. Làm thêm việc thiện, dù sao cũng hơn là để tiền trong ngân hàng."
Hiện tại Hàn Tiểu Nhuỵ mua rất nhiều nhà, cũng mua rất nhiều cửa hàng, thật sự không có chỗ tiêu tiền.
Dương Chí Cương thấy Hàn Tiểu Nhuỵ thật sự muốn xây trường, gật đầu, "Được, việc này ta sẽ tìm bí thư Lưu, hiệu trưởng tiểu học Kim Sơn Loan là bạn học của bí thư Lưu, hiệu trưởng trung học là đồng đội cũ của ta."
"Trước tiên nói chuyện với họ, rồi cùng nhau lên báo cáo, sẽ dễ làm việc hơn. Nếu đã xây, thì xây trường Kim Sơn Loan thành trường tiểu học và trung học tốt nhất Thân Thành."
"Đúng, đã làm thì phải làm tốt nhất." Hàn Tiểu Nhuỵ cười nói, sau này không cần lo lắng chuyện học hành của con cái nữa.
Dương Chí Cương cũng nghĩ đến điều này, hiện tại cháu gái đang học mẫu giáo nhỏ, còn hai năm rưỡi nữa là vào tiểu học, đến lúc đó trường học cũng xây xong rồi.
Quả nhiên bí thư Lưu sau khi nghe Dương Chí Cương nói, vô cùng phấn khởi, "Đây đúng là việc công đức vô lượng! Không trách các cháu làm ăn phát đạt, tích đức hành thiện, ắt có phúc báo."
"Việc này, cứ để ta lo. Ta cũng sắp nghỉ hưu, không có việc gì khác, ta sẽ chuyên tâm vào việc này, đảm bảo một đồng cũng không tiêu hoang."
"Vậy thì làm phiền bác Lưu." Dương Chí Cương cười nói, câu này nói hay thật, tích đức hành thiện, ắt có phúc báo.
Tích phúc, mong rằng có thể đem phúc khí này đến cho con cháu.
Còn về đứa con bất hiếu bên kia bờ đại dương, Dương Chí Cương không muốn cho nó chút phúc khí nào.
Trường tiểu học và trung học Kim Sơn Loan không ở cùng một chỗ, ở giữa còn cách một chợ hải sản bán sỉ. Điểm chung duy nhất là đều khá cũ nát, hơn nữa diện tích không lớn.
Tiểu học có hơn bốn trăm học sinh, trung học có hơn hai trăm học sinh, vì phần lớn đều là học sinh từ tiểu học Kim Sơn Loan lên, tổng cộng khoảng 800 học sinh.
Nếu xây dựng trên nền đất cũ, không chỉ ảnh hưởng việc học của các em, hơn nữa còn không thể xây dựng được trường học tốt, vì thế hai vị hiệu trưởng cùng thôn ủy Kim Sơn Loan, cùng Dương Chí Cương và Hàn Tiểu Nhuỵ liên danh gửi báo cáo lên chính quyền quận, đề xuất xây trường mới.
Lãnh đạo quận thấy đây là việc tốt!
Hiện nay, xung quanh trường tiểu học và trung học toàn là nhà máy, trường học nằm giữa không được tốt.
Quy hoạch trường học về phía bắc Kim Sơn Loan, có một khu đất trống, hơi lồi lõm, nhưng diện tích rất rộng.
Nơi cũ có thể chuyển đổi thành đất công nghiệp, một công đôi việc.
Khi biết muốn xây trường tiểu học ở phía bắc Kim Sơn Loan, bí thư Lưu và Hàn Tiểu Nhuỵ đương nhiên tán thành, vì thôn gần trường.
Nơi nào có người, nơi đó hưng thịnh, đây là điều ai cũng biết.
Ban đầu, khu đất này chỉ được duyệt một nửa để xây trường.
Nhưng Hàn Tiểu Nhuỵ nói một câu, khiến bí thư Lưu cùng hai vị hiệu trưởng giật mình, quyết tâm dồn hết sức xin toàn bộ khu đất đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận