Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?
Chương 99: Tiểu tử ngươi đúng nghe không hiểu tiếng người, còn là cố ý tìm ta phiền phức? (4K cầu đặt trước)
Chương 99: Tiểu tử ngươi đúng là không hiểu tiếng người, hay là cố ý tìm ta gây phiền phức? (4K cầu đặt trước)
Hoàng đế lệnh bài xuất hiện quá mức bất ngờ, khiến Lý Hiển đều trực tiếp kinh hãi. Hắn ánh mắt nhìn chằm chằm vào lệnh bài trên tay Lâm Nguyệt Nga. Người khác có thể không nhìn ra, nhưng hắn biết, cái thứ này là thật.
Vì sao lệnh bài của Lý Trần lại ở trên tay nàng? Cô gái này lai lịch gì? Chẳng lẽ đã phát hiện ra tung tích của ta? Bên cạnh ta có nội ứng? Nếu không thì, sao người của Lý Trần lại đến bắt ta! Nhưng Lý Trần không cần thiết bắt ta, hắn muốn giết ta thì có thể động thủ ngay trong triều, làm gì phải đến đây.
Lý Hiển có lẽ không biết, chính mình chỉ là đụng ngay vào họng súng. Lâm Nguyệt Nga cũng chẳng quan tâm Nhị hoàng tử hay Tam hoàng tử, trong mắt nàng, chỉ cần ai trái với quy định đều bắt. Dù sao lệnh bài của bệ hạ ở chỗ ta, các ngươi ai so được với bệ hạ? Ngươi muốn có bản lĩnh chống chỉ thì sao không đi làm Hoàng đế.
Phong Vô Ngân quay đầu nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình, hỏi Lý Hiển muốn làm thế nào. Ý là thúc thủ chịu trói, hay là phản kháng một phen, cưỡng ép rời đi. Dù sao với thân thủ của hắn, Lâm Nguyệt Nga không ngăn được.
Lý Hiển cũng thấy nhức đầu, nếu hắn không bại lộ thân phận, đại khái có thể đi thẳng. Nhưng bây giờ đã lộ rồi, người ở đây lại nhiều, đi chẳng phải làm lớn chuyện. Nên cũng chỉ có thể dùng cách hòa bình mà giải quyết.
Lý Hiển liếc nhìn Hứa Tử Phong, sau đó nói với Lâm Nguyệt Nga: "Đây chỉ là hiểu lầm, ta quen hắn, chỉ là thủ hạ ở đây luận bàn cho vui, không ảnh hưởng gì cả."
Theo cách nói của hắn, chỉ cần Hứa Tử Phong thừa nhận, vậy hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì. Vừa nãy hắn còn liếc nhìn Hứa Tử Phong, ý là lát nữa ngươi cứ theo lời ta mà làm, ngươi cũng không muốn ngồi tù chứ?
Lâm Nguyệt Nga đưa mắt nhìn Hứa Tử Phong, Hứa Tử Phong mặt tỉnh bơ nói: "Ngươi với ai hai người đâu, ai quen ngươi, lâm bộ đầu, ta với hắn đang đánh nhau, hơn nữa hắn còn ra tay trước, ngươi muốn nói hai ta đánh lộn cũng không sao, bắt hết đi."
Lý Hiển: "..."
Lý Hiển kinh ngạc nhìn Hứa Tử Phong, hắn không hiểu Hứa Tử Phong đang diễn trò gì. Ngươi không hiểu tiếng người, hay là muốn vào đây? Những kẻ ngông cuồng con cháu đời thứ hai như Lý Hiển gặp nhiều rồi, nhưng kẻ có vấn đề về não như này thì hắn mới thấy lần đầu.
Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Lý Hiển, Hứa Tử Phong vẻ mặt không quan trọng, dù sao ta cũng quen bị bắt rồi, thêm lần này cũng chẳng sao. Hơn nữa, đây chính là chuyện ta gây sự thường ngày hôm nay.
Thấy Hứa Tử Phong không chịu hợp tác, Lý Hiển nhìn sang Phong Vô Ngân, Phong Vô Ngân ý tứ nhận tội thay, nói: "Vị bộ đầu này, là ta với hắn đang đánh, cô bắt hai ta là được." Ý hắn là gánh hết tội, dù sao cũng chỉ là ở tù vài ngày. Đến lúc đó Nhị hoàng tử nhờ người quen thả mình ra là được, chứ không thể để Nhị hoàng tử phải vào.
Lâm Nguyệt Nga chưa kịp nói gì, Hứa Tử Phong đã cướp lời: "Đừng nghe hắn nói bậy, tất cả bọn người ở đây đều động thủ, cô bắt hết đi." Câu này khiến Lý Hiển càng không hiểu nổi, rõ ràng mình không hề động thủ, tên tiểu tử này bắt lấy ta không tha có đúng không? Hắn càng ngày càng nghi ngờ có phải mình đã bị mắc bẫy không.
Hứa Tử Phong kỳ thực không nghĩ phức tạp như vậy, hắn cảm thấy Lâm Nguyệt Nga chắc chắn không tha cho hắn, dứt khoát kéo Nhị hoàng tử xuống nước, gây khó dễ được ai hay người đấy, ai bảo ngươi không nhường đường cho ta. Dù sao ta có dì bao bọc, rất nhanh sẽ được thả thôi.
Đám quan sai bên cạnh Lâm Nguyệt Nga cũng đã quen, theo lệnh của nàng, liền áp giải hết bọn người ở đây đi. Tê dại hắc liếc Hứa Tử Phong, ý muốn hỏi có nên ra tay không, ai ngờ Hứa Tử Phong lại rất quen thuộc đi theo quan sai, tê dại hắc cũng chỉ đành thúc thủ chịu trói.
Nhị hoàng tử Lý Hiển dù có chút không vui, nhưng vẫn bị bắt đi, ngay sau đó là mấy người bên cạnh hắn.
Trong đại lao của nha môn, vị khách quen thuộc phương bắc sứ thần A Tháp Đức đã thân quen nơi này, không có việc gì làm thì còn ngồi nói chuyện phiếm với đám bạn tù, kể khoác về phong cảnh phương bắc. Hôm nay, trong đại lao lại tới một nhân vật nặng ký, đó chính là Nhị hoàng tử Lý Hiển. A Tháp Đức dù hơi kinh ngạc, nhưng cũng đã không còn kinh hãi khi thấy chuyện kỳ quái.
Nữ nhân điên kia, quả thực ngày nào cũng bắt người. Mình hình như cũng không phải người thảm nhất. Lúc Lý Hiển vừa vào, đã phái người nghĩ cách đưa hắn ra ngoài. Chính là sai người đi tìm Tổng đốc nha môn, chỉ cần ông ta mở miệng, quan sai trong này khẳng định sẽ thả người.
Chuyện nhỏ như vậy, không cần thiết phải tìm đến Lý Trần. Trong ngục có một phòng giam, đó chính là phòng khách quen thuộc của Hứa Tử Phong. Hắn là người nộp tiền phạt giàu có hằng ngày, có chút 'đặc quyền' rất bình thường. Trong phòng thậm chí còn có nửa bình rượu ngon chưa uống hết đêm qua, còn có mấy thứ quà vặt như hoa gạo sống.
Tiểu tử này cũng không khách sáo, ngồi dậy liền đưa rượu cho tê dại hắc bên cạnh, rồi bắt đầu uống. Tê dại hắc cũng không hiểu, chuyện gì đang diễn ra vậy. Chẳng lẽ ngươi bắt ta từ vu cổ thánh địa xa xôi đến đế đô, chỉ để ta ngồi xổm trong lao với ngươi thôi à? Bất quá nhìn thế tử điện hạ có vẻ mặt hài lòng, hắn cũng cầm rượu lên uống.
Lúc này, Lý Hiển mới lên tiếng với Hứa Tử Phong: "Tiểu tử, ngươi có gan xưng tên ra." Vừa nãy Hứa Tử Phong chỉ nói mình là thế tử, không nói là thế tử của nhà nào.
Hứa Tử Phong biết Lý Hiển muốn trả thù hắn, nhưng hắn không hề sợ, nói thẳng: "Hứa Tử Phong, cha ta là Trấn Nam Vương, sao nào?" Nghe thấy Trấn Nam Vương, Lý Hiển bừng tỉnh ngộ. Những manh mối trong đầu hắn dường như liên kết lại với nhau.
Theo những thông tin hắn nắm được, Tam hoàng tử và Trấn Nam Vương có liên hệ với nhau, nói cách khác, Trấn Nam Vương thế tử này rất có thể nhận chỉ thị của lão Tam, cố ý đến gây sự với hắn, để kéo dài tiến độ tạo phản của hắn, để dành thời gian cho chính mình. Còn vị bộ đầu kia cầm lệnh bài của Lý Trần, xem ra cũng không hiểu rõ tình hình, cũng chỉ bị sắp đặt dụ đến đây bắt hắn thôi. Chỉ có người của Lý Trần mới có quyền hành lớn như vậy.
Nghĩ như vậy, mọi chuyện có vẻ hợp lý. Bởi vì Lý Hiển cảm thấy, tên kia không thể nào rỗi hơi đến mức cố ý kéo ta xuống nước như vậy. Đế đô này rất nhiều chuyện thoạt nhìn ngẫu nhiên, thực chất đều bị người mưu tính sẵn. Lý Hiển lăn lộn ở đế đô nhiều năm như vậy, chắc chắn rất giỏi tính toán.
Oán khí của hắn rất nhanh đã chuyển sang Tam hoàng tử. Kỳ thực Hứa Tử Phong chỉ là rảnh quá không có gì làm mà thôi.
Tại công đường của Tổng đốc nha môn, một nha dịch đến bẩm báo: "Tổng đốc đại nhân, lâm bộ đầu bắt Nhị hoàng tử rồi, đang giam ở trong ngục, người của Nhị hoàng tử cầu kiến."
Tổng đốc vẻ mặt thật thà xem công văn, thuận miệng đáp: "Biết rồi." Khi nha dịch chuẩn bị ra khỏi phòng, Tổng đốc đột nhiên đứng dậy: "Cái gì? Bắt cả Nhị hoàng tử rồi à?"
Do Lâm Nguyệt Nga mấy ngày nay bắt quá nhiều người, nên hắn vừa nãy không kịp phản ứng, hơi chậm một chút. Giờ mới giật mình, Nhị hoàng tử không phải dạng con cháu đời thứ hai bình thường, hắn không thể đắc tội được.
Khi Tổng đốc chuẩn bị mời người của Nhị hoàng tử vào, ông lại do dự: "Nhị hoàng tử có ý đồ mưu phản, Lâm Nguyệt Nga lại là người của bệ hạ, ta cũng không thể chen chân vào chỗ nước đục này." Nghĩ vậy, Tổng đốc lập tức bảo nha dịch là mình bận rộn nhiều việc, không thể tiếp đãi người của Nhị hoàng tử. Nếu đã từ chối, chắc chắn sẽ đắc tội Nhị hoàng tử, chi bằng đừng gặp.
Không lâu sau, tin tức truyền đến tai Nhị hoàng tử. Một tên thủ hạ đang hỏi hắn trong ngục nên làm gì. Chuyện này làm Hứa Tử Phong buồn cười, lại còn Nhị hoàng tử, ngay cả nhà lao cũng không ra nổi. Nếu tìm Tổng đốc mà hữu dụng, thì ta đã bị giam ở đây sao?
Phụ thân thường bảo Nhị hoàng tử giỏi về quyền mưu, tinh thông tính toán và bày mưu. Theo Hứa Tử Phong thấy thì Nhị hoàng tử cũng chỉ có vậy, không lợi hại như trong truyền thuyết.
Nhị hoàng tử cũng không ngờ được, mình có thể gặp phải tên lăng xăng Hứa Tử Phong này, làm xáo trộn hết kế hoạch của hắn. Khu náo nhiệt ẩu đả, cũng chỉ bị giam bảy ngày. Nhưng vấn đề là, còn có sáu ngày nữa là đến xuân sưu. Lý Hiển phải nghĩ cách đi ra trước, hôm nay hắn sai người khắp nơi đi tìm quan hệ, tìm kiếm biện pháp thoát thân, cuối cùng tìm được Thái hậu.
Thái hậu bây giờ người đều có chút cạn lời, làm sao các ngươi đám người không có chuyện gì cứ đi chọc vị bộ đầu kia làm gì. Cả đám đều nhờ ta đi cầu Lý Trần, ta làm sao mà cầu? Cũng không thể để ta đi hầu Lý Trần một đêm rồi nhờ hắn thả cho các ngươi đi. Với tư cách Thái hậu, Kỷ Liên Ngọc thị tẩm chuyện nàng chắc chắn biết, chỉ là những người khác không thể biết.
Thế nên Thái hậu sai người đến bảo Lý Hiển, ngươi muốn ra ngoài, chỉ có thể đi cầu Lý Trần!
Lý Trần vừa trở về cung, Thôi công công đã tới, bẩm báo: "Bệ hạ, Nhị hoàng tử điện hạ cầu kiến."
Lý Trần không biết lão nhị tìm hắn làm gì, vẫn nói: "Vậy thì cho hắn vào."
Thôi công công hơi khó xử đáp: "Nhị hoàng tử điện hạ không ở ngoài cửa, hắn đang ở trong lao."
Thôi công công kể lại chuyện Nhị hoàng tử cùng Hứa Tử Phong gây sự rồi bị bắt đi. Ý là, nếu bệ hạ muốn gặp, nô tài sẽ sai người đưa hắn từ trong lao ra. Hoặc là bệ hạ tự mình đến ngục gặp hắn.
"Hứa Tử Phong? Lão nhị sao lại dính líu đến hắn, đã lão nhị bị giam rồi thì cứ để hắn ở đó đi, ta sáng mai sẽ đến gặp." Lý Trần chẳng quan tâm cảm xúc của Lý Hiển, cũng chẳng ưa hắn. Nếu ngươi ở ngoài cửa, thì ta ít nhiều cũng cho ngươi vào. Ngươi ở trong lao thì cứ ở đó chờ.
Bất quá Hứa Tử Phong đang bị giam, vậy có nghĩa tối nay lại có thịt ăn.
Thôi công công đi chưa được bao lâu, Kỷ Liên Ngọc đã quen cửa quen nẻo vào tẩm cung của Lý Trần. Nàng đã thay xong xiêm y, chỉ chờ Lý Trần sủng hạnh. Lý Trần liếc Kỷ Liên Ngọc, cảm giác nàng ngày càng nở nang xinh đẹp, thân hình căng đầy làm xiêm y trở nên bó sát. Điều quyến rũ nhất chính là nàng trời sinh mang vẻ quý phái, thánh khiết, ưu nhã, thông minh đồng thời, lại mang vẻ chín chắn, đậm chất nữ tính.
"Bệ hạ, Tử Phong hắn..." Kỷ Liên Ngọc vẫn còn hơi dè dặt, Tuy rằng cũng muốn, nhưng cái cớ cho Hứa Tử Phong thì không thể thiếu. Cũng không thể vào liền nói mình muốn hầu hạ được.
Lý Trần cũng hiểu, xem ra nàng đã nếm được sự ngọt ngào, bắt đầu muốn mà không thể dứt. Tuổi này của nàng đang vào độ xuân thì, trùng hợp gặp phải Lý Trần trẻ tuổi nóng tính. Ví như củi khô gặp lửa lớn cũng không hề quá đáng. Vách phòng Lý Tư Ngưng cũng từ từ quen rồi, dường như không nghe tiếng này nàng còn ngủ không được.
Ngày kế tiếp không có tảo triều, mấy ngày nay cũng không có chuyện lớn phát sinh, hơn nữa trùng hợp gặp phải sinh thần của Tĩnh An vương Lý Long Dụ, người trong triều đều đang chuẩn bị chúc thọ. Lý Long Dụ là bậc nào, khách mời của ông ta, về cơ bản đều là những người có quyền lực trong triều. Nói thẳng ra, đa số đều là quan viên tham gia triều hội, còn có các hoàng tộc lớn, mới có thể dự tiệc thọ của ông ta.
Những người như Tể tướng Triệu Văn Uyên, hộ quốc đại tướng quân Quách Phá Vân đều có trong danh sách khách mời. Lý Long Dụ có quan hệ rất tốt với Tiên hoàng, dù sao cũng là trải qua mấy chục năm tại triều đình. Tuy không nói là tận tâm cần mẫn mấy chục năm, nhưng tối thiểu cũng không gây ra sai lầm gì lớn.
Mấy năm gần đây vì sức khỏe không tốt nên không vào triều, ông rất thân quen với đám lão thần trong triều. Ông còn mời được Lý Trần - tân hoàng cảnh giới Thánh Giả tới, có thể thấy được uy vọng của ông ta tại Thiên Sách vương triều là không hề nhỏ.
Hôm nay không có tảo triều, sáng sớm Lý Trần đã rời khỏi hoàng cung, muốn vào ngục xem lão nhị đang làm cái trò mèo gì. Kỷ Liên Ngọc cũng vừa mới tỉnh dậy, đang chuẩn bị ngồi kiệu rời đi, về Trấn Nam Vương phủ, thì Lý Trần đã vào ngồi: "Hai ta tiện đường, đi chung kiệu đi."
Hai người bọn họ quan hệ như vậy, Kỷ Liên Ngọc tự nhiên sẽ không từ chối. Trên đường đi, nàng còn thân mật chăm sóc Lý Trần, sửa sang lại quần áo cho Lý Trần. Mặc dù cung nữ đã chỉnh tề rồi, nhưng nàng vẫn muốn tự mình làm thêm lần nữa. Kỷ Liên Ngọc có một ham muốn chăm sóc cực kỳ mạnh mẽ, mấy ngày nay đều hầu hạ Lý Trần rất tốt. Hai người lại có mối quan hệ gần gũi, không tránh khỏi lại có chút ma sát.
Chờ kiệu đi đến Trấn Nam Vương phủ, hai người xuống kiệu. Lý Trần nói: "Không mời ta vào ngồi chút sao?" Kỷ Liên Ngọc biết ý của Lý Trần, nàng không thể từ chối, chỉ hi vọng Lý Trần nhanh một chút, chút nữa Hứa Tử Phong sẽ được thả ra khỏi ngục.
Một bên khác, Hứa Tử Phong sáng sớm đã được thả ra, hắn quá quen rồi. Ngày nào cũng tầm giờ này được thả ra. Lúc ra khỏi nhà tù, hắn còn cố tình khiêu khích nhìn Nhị hoàng tử Lý Hiển. Thấy không, ta có thể ra ngoài trước, chứng tỏ hậu thuẫn của ta mạnh hơn ngươi. Ngươi cứ thành thật ở đó mà chờ đi, tiểu hoàng tử.
Tê dại hắc cũng một mặt kiêu ngạo nhìn Phong Vô Ngân, rõ ràng đang nói: Ván này ta thắng. Nhìn thấy Hứa Tử Phong cười lớn bước ra khỏi ngục, khiến Lý Hiển tức sôi cả máu. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mình từ khi nào bị loại tiểu nhân này sỉ nhục vậy.
Hứa Tử Phong cảm thấy vô cùng ưu việt, chính là thích đè đầu cưỡi cổ những đám quyền quý ở đế đô này. Hiện tại cưỡi trên đầu Nhị hoàng tử, quả thực thoải mái không kể hết. Chờ đến khi nhà mình tạo phản thành công, mình làm Hoàng đế, nhất định cũng phải hành hạ Lý Trần một phen, cho hắn biết mình không phải là người dễ trêu chọc.
Hứa Tử Phong tâm tình vô cùng tốt, đến nha môn rồi, liền sắp xếp nơi ở cho tê dại hắc. Dù sao trong phủ Trấn Nam Vương có dì của hắn, trong mắt Hứa Tử Phong, dì hắn là cấm kỵ của hắn, không được cho người đàn ông nào tiếp xúc, cho dù là tê dại hắc cũng không được. Hơn nữa dì của hắn ngày càng trở nên quyến rũ, chính hắn còn cảm thấy có chút không chịu nổi, huống chi người khác.
Cho nên sắp xếp tê dại hắc ở chỗ khác sẽ hợp lý hơn, tránh những phiền phức không cần thiết. Chờ Hứa Tử Phong về Trấn Nam Vương phủ, liền đến chỗ Kỷ Liên Ngọc xin an. Nhưng trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt của Kỷ Liên Ngọc, nàng nói mình cảm thấy phong hàn, đang nghỉ ngơi trong phòng, Hứa Tử Phong về rồi thì tốt.
Nghe thấy Hứa Tử Phong định vào trong xem, Kỷ Liên Ngọc càng căng thẳng, bảo mình đang lau người, không tiện lắm. Điều này càng làm Hứa Tử Phong tò mò, trong đầu toàn là những ảo tưởng. Bất quá hắn cũng không dám làm càn, ở đế đô này vẫn cần sự chăm sóc của dì. Nên sau khi vấn an xong, Hứa Tử Phong liền rời đi.
Sau đó chính là sinh hoạt thường nhật của hắn, sau khi ăn sáng, liền ra ngoài tìm hiểu thông tin của Nhị hoàng tử. Mãi đến giữa trưa, Lý Trần mới hài lòng rời khỏi Trấn Nam Vương phủ. Người không biết còn tưởng ông là Trấn Nam Vương vậy.
(hết chương)
Hoàng đế lệnh bài xuất hiện quá mức bất ngờ, khiến Lý Hiển đều trực tiếp kinh hãi. Hắn ánh mắt nhìn chằm chằm vào lệnh bài trên tay Lâm Nguyệt Nga. Người khác có thể không nhìn ra, nhưng hắn biết, cái thứ này là thật.
Vì sao lệnh bài của Lý Trần lại ở trên tay nàng? Cô gái này lai lịch gì? Chẳng lẽ đã phát hiện ra tung tích của ta? Bên cạnh ta có nội ứng? Nếu không thì, sao người của Lý Trần lại đến bắt ta! Nhưng Lý Trần không cần thiết bắt ta, hắn muốn giết ta thì có thể động thủ ngay trong triều, làm gì phải đến đây.
Lý Hiển có lẽ không biết, chính mình chỉ là đụng ngay vào họng súng. Lâm Nguyệt Nga cũng chẳng quan tâm Nhị hoàng tử hay Tam hoàng tử, trong mắt nàng, chỉ cần ai trái với quy định đều bắt. Dù sao lệnh bài của bệ hạ ở chỗ ta, các ngươi ai so được với bệ hạ? Ngươi muốn có bản lĩnh chống chỉ thì sao không đi làm Hoàng đế.
Phong Vô Ngân quay đầu nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình, hỏi Lý Hiển muốn làm thế nào. Ý là thúc thủ chịu trói, hay là phản kháng một phen, cưỡng ép rời đi. Dù sao với thân thủ của hắn, Lâm Nguyệt Nga không ngăn được.
Lý Hiển cũng thấy nhức đầu, nếu hắn không bại lộ thân phận, đại khái có thể đi thẳng. Nhưng bây giờ đã lộ rồi, người ở đây lại nhiều, đi chẳng phải làm lớn chuyện. Nên cũng chỉ có thể dùng cách hòa bình mà giải quyết.
Lý Hiển liếc nhìn Hứa Tử Phong, sau đó nói với Lâm Nguyệt Nga: "Đây chỉ là hiểu lầm, ta quen hắn, chỉ là thủ hạ ở đây luận bàn cho vui, không ảnh hưởng gì cả."
Theo cách nói của hắn, chỉ cần Hứa Tử Phong thừa nhận, vậy hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì. Vừa nãy hắn còn liếc nhìn Hứa Tử Phong, ý là lát nữa ngươi cứ theo lời ta mà làm, ngươi cũng không muốn ngồi tù chứ?
Lâm Nguyệt Nga đưa mắt nhìn Hứa Tử Phong, Hứa Tử Phong mặt tỉnh bơ nói: "Ngươi với ai hai người đâu, ai quen ngươi, lâm bộ đầu, ta với hắn đang đánh nhau, hơn nữa hắn còn ra tay trước, ngươi muốn nói hai ta đánh lộn cũng không sao, bắt hết đi."
Lý Hiển: "..."
Lý Hiển kinh ngạc nhìn Hứa Tử Phong, hắn không hiểu Hứa Tử Phong đang diễn trò gì. Ngươi không hiểu tiếng người, hay là muốn vào đây? Những kẻ ngông cuồng con cháu đời thứ hai như Lý Hiển gặp nhiều rồi, nhưng kẻ có vấn đề về não như này thì hắn mới thấy lần đầu.
Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Lý Hiển, Hứa Tử Phong vẻ mặt không quan trọng, dù sao ta cũng quen bị bắt rồi, thêm lần này cũng chẳng sao. Hơn nữa, đây chính là chuyện ta gây sự thường ngày hôm nay.
Thấy Hứa Tử Phong không chịu hợp tác, Lý Hiển nhìn sang Phong Vô Ngân, Phong Vô Ngân ý tứ nhận tội thay, nói: "Vị bộ đầu này, là ta với hắn đang đánh, cô bắt hai ta là được." Ý hắn là gánh hết tội, dù sao cũng chỉ là ở tù vài ngày. Đến lúc đó Nhị hoàng tử nhờ người quen thả mình ra là được, chứ không thể để Nhị hoàng tử phải vào.
Lâm Nguyệt Nga chưa kịp nói gì, Hứa Tử Phong đã cướp lời: "Đừng nghe hắn nói bậy, tất cả bọn người ở đây đều động thủ, cô bắt hết đi." Câu này khiến Lý Hiển càng không hiểu nổi, rõ ràng mình không hề động thủ, tên tiểu tử này bắt lấy ta không tha có đúng không? Hắn càng ngày càng nghi ngờ có phải mình đã bị mắc bẫy không.
Hứa Tử Phong kỳ thực không nghĩ phức tạp như vậy, hắn cảm thấy Lâm Nguyệt Nga chắc chắn không tha cho hắn, dứt khoát kéo Nhị hoàng tử xuống nước, gây khó dễ được ai hay người đấy, ai bảo ngươi không nhường đường cho ta. Dù sao ta có dì bao bọc, rất nhanh sẽ được thả thôi.
Đám quan sai bên cạnh Lâm Nguyệt Nga cũng đã quen, theo lệnh của nàng, liền áp giải hết bọn người ở đây đi. Tê dại hắc liếc Hứa Tử Phong, ý muốn hỏi có nên ra tay không, ai ngờ Hứa Tử Phong lại rất quen thuộc đi theo quan sai, tê dại hắc cũng chỉ đành thúc thủ chịu trói.
Nhị hoàng tử Lý Hiển dù có chút không vui, nhưng vẫn bị bắt đi, ngay sau đó là mấy người bên cạnh hắn.
Trong đại lao của nha môn, vị khách quen thuộc phương bắc sứ thần A Tháp Đức đã thân quen nơi này, không có việc gì làm thì còn ngồi nói chuyện phiếm với đám bạn tù, kể khoác về phong cảnh phương bắc. Hôm nay, trong đại lao lại tới một nhân vật nặng ký, đó chính là Nhị hoàng tử Lý Hiển. A Tháp Đức dù hơi kinh ngạc, nhưng cũng đã không còn kinh hãi khi thấy chuyện kỳ quái.
Nữ nhân điên kia, quả thực ngày nào cũng bắt người. Mình hình như cũng không phải người thảm nhất. Lúc Lý Hiển vừa vào, đã phái người nghĩ cách đưa hắn ra ngoài. Chính là sai người đi tìm Tổng đốc nha môn, chỉ cần ông ta mở miệng, quan sai trong này khẳng định sẽ thả người.
Chuyện nhỏ như vậy, không cần thiết phải tìm đến Lý Trần. Trong ngục có một phòng giam, đó chính là phòng khách quen thuộc của Hứa Tử Phong. Hắn là người nộp tiền phạt giàu có hằng ngày, có chút 'đặc quyền' rất bình thường. Trong phòng thậm chí còn có nửa bình rượu ngon chưa uống hết đêm qua, còn có mấy thứ quà vặt như hoa gạo sống.
Tiểu tử này cũng không khách sáo, ngồi dậy liền đưa rượu cho tê dại hắc bên cạnh, rồi bắt đầu uống. Tê dại hắc cũng không hiểu, chuyện gì đang diễn ra vậy. Chẳng lẽ ngươi bắt ta từ vu cổ thánh địa xa xôi đến đế đô, chỉ để ta ngồi xổm trong lao với ngươi thôi à? Bất quá nhìn thế tử điện hạ có vẻ mặt hài lòng, hắn cũng cầm rượu lên uống.
Lúc này, Lý Hiển mới lên tiếng với Hứa Tử Phong: "Tiểu tử, ngươi có gan xưng tên ra." Vừa nãy Hứa Tử Phong chỉ nói mình là thế tử, không nói là thế tử của nhà nào.
Hứa Tử Phong biết Lý Hiển muốn trả thù hắn, nhưng hắn không hề sợ, nói thẳng: "Hứa Tử Phong, cha ta là Trấn Nam Vương, sao nào?" Nghe thấy Trấn Nam Vương, Lý Hiển bừng tỉnh ngộ. Những manh mối trong đầu hắn dường như liên kết lại với nhau.
Theo những thông tin hắn nắm được, Tam hoàng tử và Trấn Nam Vương có liên hệ với nhau, nói cách khác, Trấn Nam Vương thế tử này rất có thể nhận chỉ thị của lão Tam, cố ý đến gây sự với hắn, để kéo dài tiến độ tạo phản của hắn, để dành thời gian cho chính mình. Còn vị bộ đầu kia cầm lệnh bài của Lý Trần, xem ra cũng không hiểu rõ tình hình, cũng chỉ bị sắp đặt dụ đến đây bắt hắn thôi. Chỉ có người của Lý Trần mới có quyền hành lớn như vậy.
Nghĩ như vậy, mọi chuyện có vẻ hợp lý. Bởi vì Lý Hiển cảm thấy, tên kia không thể nào rỗi hơi đến mức cố ý kéo ta xuống nước như vậy. Đế đô này rất nhiều chuyện thoạt nhìn ngẫu nhiên, thực chất đều bị người mưu tính sẵn. Lý Hiển lăn lộn ở đế đô nhiều năm như vậy, chắc chắn rất giỏi tính toán.
Oán khí của hắn rất nhanh đã chuyển sang Tam hoàng tử. Kỳ thực Hứa Tử Phong chỉ là rảnh quá không có gì làm mà thôi.
Tại công đường của Tổng đốc nha môn, một nha dịch đến bẩm báo: "Tổng đốc đại nhân, lâm bộ đầu bắt Nhị hoàng tử rồi, đang giam ở trong ngục, người của Nhị hoàng tử cầu kiến."
Tổng đốc vẻ mặt thật thà xem công văn, thuận miệng đáp: "Biết rồi." Khi nha dịch chuẩn bị ra khỏi phòng, Tổng đốc đột nhiên đứng dậy: "Cái gì? Bắt cả Nhị hoàng tử rồi à?"
Do Lâm Nguyệt Nga mấy ngày nay bắt quá nhiều người, nên hắn vừa nãy không kịp phản ứng, hơi chậm một chút. Giờ mới giật mình, Nhị hoàng tử không phải dạng con cháu đời thứ hai bình thường, hắn không thể đắc tội được.
Khi Tổng đốc chuẩn bị mời người của Nhị hoàng tử vào, ông lại do dự: "Nhị hoàng tử có ý đồ mưu phản, Lâm Nguyệt Nga lại là người của bệ hạ, ta cũng không thể chen chân vào chỗ nước đục này." Nghĩ vậy, Tổng đốc lập tức bảo nha dịch là mình bận rộn nhiều việc, không thể tiếp đãi người của Nhị hoàng tử. Nếu đã từ chối, chắc chắn sẽ đắc tội Nhị hoàng tử, chi bằng đừng gặp.
Không lâu sau, tin tức truyền đến tai Nhị hoàng tử. Một tên thủ hạ đang hỏi hắn trong ngục nên làm gì. Chuyện này làm Hứa Tử Phong buồn cười, lại còn Nhị hoàng tử, ngay cả nhà lao cũng không ra nổi. Nếu tìm Tổng đốc mà hữu dụng, thì ta đã bị giam ở đây sao?
Phụ thân thường bảo Nhị hoàng tử giỏi về quyền mưu, tinh thông tính toán và bày mưu. Theo Hứa Tử Phong thấy thì Nhị hoàng tử cũng chỉ có vậy, không lợi hại như trong truyền thuyết.
Nhị hoàng tử cũng không ngờ được, mình có thể gặp phải tên lăng xăng Hứa Tử Phong này, làm xáo trộn hết kế hoạch của hắn. Khu náo nhiệt ẩu đả, cũng chỉ bị giam bảy ngày. Nhưng vấn đề là, còn có sáu ngày nữa là đến xuân sưu. Lý Hiển phải nghĩ cách đi ra trước, hôm nay hắn sai người khắp nơi đi tìm quan hệ, tìm kiếm biện pháp thoát thân, cuối cùng tìm được Thái hậu.
Thái hậu bây giờ người đều có chút cạn lời, làm sao các ngươi đám người không có chuyện gì cứ đi chọc vị bộ đầu kia làm gì. Cả đám đều nhờ ta đi cầu Lý Trần, ta làm sao mà cầu? Cũng không thể để ta đi hầu Lý Trần một đêm rồi nhờ hắn thả cho các ngươi đi. Với tư cách Thái hậu, Kỷ Liên Ngọc thị tẩm chuyện nàng chắc chắn biết, chỉ là những người khác không thể biết.
Thế nên Thái hậu sai người đến bảo Lý Hiển, ngươi muốn ra ngoài, chỉ có thể đi cầu Lý Trần!
Lý Trần vừa trở về cung, Thôi công công đã tới, bẩm báo: "Bệ hạ, Nhị hoàng tử điện hạ cầu kiến."
Lý Trần không biết lão nhị tìm hắn làm gì, vẫn nói: "Vậy thì cho hắn vào."
Thôi công công hơi khó xử đáp: "Nhị hoàng tử điện hạ không ở ngoài cửa, hắn đang ở trong lao."
Thôi công công kể lại chuyện Nhị hoàng tử cùng Hứa Tử Phong gây sự rồi bị bắt đi. Ý là, nếu bệ hạ muốn gặp, nô tài sẽ sai người đưa hắn từ trong lao ra. Hoặc là bệ hạ tự mình đến ngục gặp hắn.
"Hứa Tử Phong? Lão nhị sao lại dính líu đến hắn, đã lão nhị bị giam rồi thì cứ để hắn ở đó đi, ta sáng mai sẽ đến gặp." Lý Trần chẳng quan tâm cảm xúc của Lý Hiển, cũng chẳng ưa hắn. Nếu ngươi ở ngoài cửa, thì ta ít nhiều cũng cho ngươi vào. Ngươi ở trong lao thì cứ ở đó chờ.
Bất quá Hứa Tử Phong đang bị giam, vậy có nghĩa tối nay lại có thịt ăn.
Thôi công công đi chưa được bao lâu, Kỷ Liên Ngọc đã quen cửa quen nẻo vào tẩm cung của Lý Trần. Nàng đã thay xong xiêm y, chỉ chờ Lý Trần sủng hạnh. Lý Trần liếc Kỷ Liên Ngọc, cảm giác nàng ngày càng nở nang xinh đẹp, thân hình căng đầy làm xiêm y trở nên bó sát. Điều quyến rũ nhất chính là nàng trời sinh mang vẻ quý phái, thánh khiết, ưu nhã, thông minh đồng thời, lại mang vẻ chín chắn, đậm chất nữ tính.
"Bệ hạ, Tử Phong hắn..." Kỷ Liên Ngọc vẫn còn hơi dè dặt, Tuy rằng cũng muốn, nhưng cái cớ cho Hứa Tử Phong thì không thể thiếu. Cũng không thể vào liền nói mình muốn hầu hạ được.
Lý Trần cũng hiểu, xem ra nàng đã nếm được sự ngọt ngào, bắt đầu muốn mà không thể dứt. Tuổi này của nàng đang vào độ xuân thì, trùng hợp gặp phải Lý Trần trẻ tuổi nóng tính. Ví như củi khô gặp lửa lớn cũng không hề quá đáng. Vách phòng Lý Tư Ngưng cũng từ từ quen rồi, dường như không nghe tiếng này nàng còn ngủ không được.
Ngày kế tiếp không có tảo triều, mấy ngày nay cũng không có chuyện lớn phát sinh, hơn nữa trùng hợp gặp phải sinh thần của Tĩnh An vương Lý Long Dụ, người trong triều đều đang chuẩn bị chúc thọ. Lý Long Dụ là bậc nào, khách mời của ông ta, về cơ bản đều là những người có quyền lực trong triều. Nói thẳng ra, đa số đều là quan viên tham gia triều hội, còn có các hoàng tộc lớn, mới có thể dự tiệc thọ của ông ta.
Những người như Tể tướng Triệu Văn Uyên, hộ quốc đại tướng quân Quách Phá Vân đều có trong danh sách khách mời. Lý Long Dụ có quan hệ rất tốt với Tiên hoàng, dù sao cũng là trải qua mấy chục năm tại triều đình. Tuy không nói là tận tâm cần mẫn mấy chục năm, nhưng tối thiểu cũng không gây ra sai lầm gì lớn.
Mấy năm gần đây vì sức khỏe không tốt nên không vào triều, ông rất thân quen với đám lão thần trong triều. Ông còn mời được Lý Trần - tân hoàng cảnh giới Thánh Giả tới, có thể thấy được uy vọng của ông ta tại Thiên Sách vương triều là không hề nhỏ.
Hôm nay không có tảo triều, sáng sớm Lý Trần đã rời khỏi hoàng cung, muốn vào ngục xem lão nhị đang làm cái trò mèo gì. Kỷ Liên Ngọc cũng vừa mới tỉnh dậy, đang chuẩn bị ngồi kiệu rời đi, về Trấn Nam Vương phủ, thì Lý Trần đã vào ngồi: "Hai ta tiện đường, đi chung kiệu đi."
Hai người bọn họ quan hệ như vậy, Kỷ Liên Ngọc tự nhiên sẽ không từ chối. Trên đường đi, nàng còn thân mật chăm sóc Lý Trần, sửa sang lại quần áo cho Lý Trần. Mặc dù cung nữ đã chỉnh tề rồi, nhưng nàng vẫn muốn tự mình làm thêm lần nữa. Kỷ Liên Ngọc có một ham muốn chăm sóc cực kỳ mạnh mẽ, mấy ngày nay đều hầu hạ Lý Trần rất tốt. Hai người lại có mối quan hệ gần gũi, không tránh khỏi lại có chút ma sát.
Chờ kiệu đi đến Trấn Nam Vương phủ, hai người xuống kiệu. Lý Trần nói: "Không mời ta vào ngồi chút sao?" Kỷ Liên Ngọc biết ý của Lý Trần, nàng không thể từ chối, chỉ hi vọng Lý Trần nhanh một chút, chút nữa Hứa Tử Phong sẽ được thả ra khỏi ngục.
Một bên khác, Hứa Tử Phong sáng sớm đã được thả ra, hắn quá quen rồi. Ngày nào cũng tầm giờ này được thả ra. Lúc ra khỏi nhà tù, hắn còn cố tình khiêu khích nhìn Nhị hoàng tử Lý Hiển. Thấy không, ta có thể ra ngoài trước, chứng tỏ hậu thuẫn của ta mạnh hơn ngươi. Ngươi cứ thành thật ở đó mà chờ đi, tiểu hoàng tử.
Tê dại hắc cũng một mặt kiêu ngạo nhìn Phong Vô Ngân, rõ ràng đang nói: Ván này ta thắng. Nhìn thấy Hứa Tử Phong cười lớn bước ra khỏi ngục, khiến Lý Hiển tức sôi cả máu. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mình từ khi nào bị loại tiểu nhân này sỉ nhục vậy.
Hứa Tử Phong cảm thấy vô cùng ưu việt, chính là thích đè đầu cưỡi cổ những đám quyền quý ở đế đô này. Hiện tại cưỡi trên đầu Nhị hoàng tử, quả thực thoải mái không kể hết. Chờ đến khi nhà mình tạo phản thành công, mình làm Hoàng đế, nhất định cũng phải hành hạ Lý Trần một phen, cho hắn biết mình không phải là người dễ trêu chọc.
Hứa Tử Phong tâm tình vô cùng tốt, đến nha môn rồi, liền sắp xếp nơi ở cho tê dại hắc. Dù sao trong phủ Trấn Nam Vương có dì của hắn, trong mắt Hứa Tử Phong, dì hắn là cấm kỵ của hắn, không được cho người đàn ông nào tiếp xúc, cho dù là tê dại hắc cũng không được. Hơn nữa dì của hắn ngày càng trở nên quyến rũ, chính hắn còn cảm thấy có chút không chịu nổi, huống chi người khác.
Cho nên sắp xếp tê dại hắc ở chỗ khác sẽ hợp lý hơn, tránh những phiền phức không cần thiết. Chờ Hứa Tử Phong về Trấn Nam Vương phủ, liền đến chỗ Kỷ Liên Ngọc xin an. Nhưng trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt của Kỷ Liên Ngọc, nàng nói mình cảm thấy phong hàn, đang nghỉ ngơi trong phòng, Hứa Tử Phong về rồi thì tốt.
Nghe thấy Hứa Tử Phong định vào trong xem, Kỷ Liên Ngọc càng căng thẳng, bảo mình đang lau người, không tiện lắm. Điều này càng làm Hứa Tử Phong tò mò, trong đầu toàn là những ảo tưởng. Bất quá hắn cũng không dám làm càn, ở đế đô này vẫn cần sự chăm sóc của dì. Nên sau khi vấn an xong, Hứa Tử Phong liền rời đi.
Sau đó chính là sinh hoạt thường nhật của hắn, sau khi ăn sáng, liền ra ngoài tìm hiểu thông tin của Nhị hoàng tử. Mãi đến giữa trưa, Lý Trần mới hài lòng rời khỏi Trấn Nam Vương phủ. Người không biết còn tưởng ông là Trấn Nam Vương vậy.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận