Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?
Chương 86:: Đây chính là Hoàng đế hẳn là có đãi ngộ!
Chương 86: Đây chính là đãi ngộ mà Hoàng đế nên có!
Khưu Khang Ninh cùng Sở Cảnh Tùng đều là con cháu của các thế gia tam lưu ở đế đô. Từ nhỏ hai người bọn họ đã biết nhau và là đối thủ của nhau trong lúc tu hành. Cũng chính cái sự đối nghịch này đã ràng buộc hai người. Trong giới tu luyện bình thường, hai người họ cũng được xem là người có chút tiếng tăm. Sau này, mỗi người kế thừa sự nghiệp gia tộc, bắt đầu dẫn dắt gia tộc phát triển. Trải qua hơn mười năm cố gắng, cả hai gia tộc đều vươn lên thành gia tộc nhị lưu, tuy nhiên, cả hai đều không ai chịu thua ai, đều muốn tiến thêm một bước nữa. Mấy năm trước, con trai của Khưu Khang Ninh cưới con gái của vương phủ, gả cho một vị quận chúa ngốc nghếch lớn tuổi, gia tộc họ Khưu nhảy lên trở thành gia tộc nhất lưu ở đế đô, tiến vào nhị hoàn của đế đô. Lúc đó Khưu Khang Ninh còn cố ý mời Sở Cảnh Tùng đến tham dự gia yến, mặt Sở Cảnh Tùng lúc đó đen như đít nồi, dù sao không đi thì chẳng phải là tỏ ra mình nhát gan sao? Sự thật chứng minh, càng đi càng mất mặt. Hiện tại, con gái của Sở Cảnh Tùng gả cho Hoàng đế, gia tộc họ Sở nhảy lên trở thành hoàng thân quốc thích của đế đô, lại còn được phong thưởng, tiến vào khu vực nhất hoàn của đế đô, vẫn còn là khu vực xa hoa. Không giống gia tộc họ Khưu, chỉ có thể dựa vào rìa nhị hoàn. Sở Cảnh Tùng đương nhiên là cố ý mời Khưu Khang Ninh tới, mục đích không phải là muốn tìm chút cảm giác ưu việt trước mặt đối thủ cũ này sao? Lúc trước ngươi làm sao khoe mẽ với ta, thì hôm nay ta sẽ khoe mẽ lại với ngươi như vậy. Khưu Khang Ninh ngoài cười nhưng trong không cười bắt tay Sở Cảnh Tùng, sau khi hơi lạnh nhạt, liền nói: "Gia chủ họ Sở thật sự là sinh được con gái tốt." Lời nói bóng gió, đơn giản chính là nói Sở Cảnh Tùng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là có cô con gái gả được tốt.
"Đâu có đâu có, con trai của gia chủ họ Khâu cũng không tệ, hôm nay vì sao không thấy lệnh bộ?" Sở Cảnh Tùng không quan trọng, ngươi nói như vậy chẳng phải chứng minh ngươi đang ghen tị sao, có bản lĩnh thì ngươi cũng sinh một đứa đi. Nghe Sở Cảnh Tùng nói vậy, Khưu Khang Ninh liền bày tỏ rằng con của hắn bận nhiều việc, kỳ thật chính là đang làm trâu làm ngựa cho cô quận chúa si ngốc, đi ra ngoài đều phải xin phép, không có vị vương gia kia đồng ý, hắn căn bản không ra được.
Thấy khách khứa đến cũng không sai biệt lắm, Khưu Khang Ninh mở miệng nói: "Gia chủ họ Sở sao còn chưa khai tiệc, cứ chờ tiếp cũng đâu có ý nghĩa gì đúng không, đừng đến lúc đó đồ ăn nguội cả." Hắn cũng là bóng gió nói một câu, cảm thấy Sở Cảnh Tùng làm ra vẻ cũng sắp đủ rồi, ngươi còn thật sự cho rằng bệ hạ rảnh mà đến nơi này của ngươi? Đừng nhìn lần này tới chúc mừng đều là những nhân vật có mặt mũi ở đế đô, thậm chí là con trai của Thái hậu, còn có đại huân quý, quan viên các bộ cũng tới. Nếu chỉ dựa vào giao thiệp của Sở Cảnh Tùng, thì chắc chắn không mời nổi. Mục đích thật sự của những người này chính là đến lấy lòng Lý Trần, đến chỗ Lý Trần làm quen mặt. Thậm chí có vài người địa vị tương đối thấp, chỉ là muốn nhìn Lý Trần, thấy mặt rồng. Nếu như Lý Trần không đến, thật sự sẽ làm nhiều người thất vọng. Khưu Khang Ninh chính là muốn thấy Sở Cảnh Tùng mất mặt.
Sở Cảnh Tùng cũng đang do dự, những người nên tới cũng đã tới, còn muốn chờ đợi nữa hay không. Ngay lúc này, ngoài cổng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân chỉnh tề và mạnh mẽ của một đội ngũ. Tiếng bước chân này trầm ổn trang trọng, khiến cho đám người nhao nhao quay lại nhìn, thậm chí có vài người đã bắt đầu nín thở. Ngay sau đó, một đội cấm quân thân mặc áo giáp màu vàng óng tiến vào đại viện, bọn họ tay cầm trường thương, đội hình thống nhất, tựa như một trường thành màu vàng đang di động, mở ra một con đường thần thánh cho vị khách tôn quý sắp đến! Cấm quân xuất hiện, khiến đại viện đang ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung vào phía sau đội cấm quân kia. Bởi vì sự xuất hiện của cấm quân, liền chứng tỏ "người đàn ông kia" đã đến rồi! Đúng lúc này, trong cung bọn thái giám cao giọng hô lớn: "Bệ hạ giá lâm! Hoàng phi giá lâm!" Âm thanh này như tiếng sấm vang vọng khắp bầu trời đêm, khiến cho mỗi người ở đây đều khẽ run lên, ánh mắt hiện lên vẻ kính sợ. Theo bọn thái giám hô lớn, một cỗ long liễn hoa lệ chậm rãi tiến vào đại viện, trên long liễn là một vị nam tử thân mặc long bào, thần võ bất phàm, hắn chính là quân chủ của vương triều Thiên Sách, Lý Trần. Mà bên cạnh hắn, là một vị nữ tử thân mặc cung trang hoa lệ, dung nhan tuyệt mỹ, nàng chính là con gái của Sở gia, tân tấn hoàng phi Sở Nhược Yên. Nhìn thấy Lý Trần cùng Sở Nhược Yên, tất cả mọi người không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, bọn họ hô to: "Bệ hạ vạn tuế! Hoàng phi thiên tuế!" Âm thanh vang vọng, giống như thủy triều trào dâng mãnh liệt. Lý Trần mỉm cười giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người đứng dậy. Hắn ngữ khí ôn hòa nói: "Hôm nay là hỷ sự thăng quan của Sở gia, mọi người không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Thanh âm của hắn không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ. Sau khi đứng dậy, Sở Cảnh Tùng cũng chẳng buồn xem vẻ kinh hoảng của Khưu Khang Ninh ở bên cạnh. Mặt Sở Cảnh Tùng tràn đầy vẻ kích động, nhanh chóng bước lên phía trước, hướng về Lý Trần hành lễ thật sâu, sau đó nhiệt tình nói: "Bệ hạ có thể hạ mình giá lâm, thật là làm cho Sở gia thêm phần vinh hạnh a! Mời bệ hạ thượng tọa!" Nói xong, Sở Cảnh Tùng liền dẫn Lý Trần đi về phía chỗ ngồi tốt nhất trong đại viện. Nơi đó đã sớm chuẩn bị một chiếc ghế tôn quý, đây là vì Lý Trần cố ý chuẩn bị. Vô luận Lý Trần đến chỗ nào, chỗ ngồi tốt nhất đều phải dành cho hắn, hắn chính là Hoàng đế cảnh giới Thánh giả, việc này không có gì phải bàn cãi, đó cũng là đãi ngộ mà địa vị của hắn nên có. Ngự phu tử có tư cách cùng đế vương ngồi ngang hàng, nhưng đó là với các đế vương khác. Lý Trần là ai? Tính tình này của hắn cho phép ai ngồi ngang hàng với mình sao? Sau khi Lý Trần lên ngôi, hoàn toàn giải thích rõ cái gì gọi là: Đế vương là biểu tượng vô thượng! Từ lúc Lý Trần xuất hiện, những người chưa từng gặp mặt Lý Trần, đều lộ ra vẻ kích động. Cái khí chất thiên địa độc tôn của đế vương này, cái nhan sắc thịnh thế không gì sánh kịp này, đây chính là Hoàng đế của bọn họ! Đặc biệt là với tư cách là thần dân của vương triều Thiên Sách, loại cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra. Trong lòng bọn họ, đây mới là dáng vẻ vốn có của Hoàng đế, Lý Trần thậm chí đã vượt ra ngoài định nghĩa hoàn mỹ trong suy nghĩ của bọn họ!
Sau khi Lý Trần cùng Sở Nhược Yên ngồi xuống vị trí, các tân khách mới dám lần lượt ngồi xuống, thế nhưng là ngồi như ngồi trên bàn chông. Bởi vì có rất nhiều người đều không nhịn được muốn tới gần Lý Trần, nịnh bợ Lý Trần. Thế nhưng vị trí bên cạnh Lý Trần cũng được sắp xếp dựa theo địa vị. Dù sao đây cũng là gia yến của Sở gia, Sở Cảnh Tùng tự nhiên có thể ngồi ở vị trí chủ tọa. Sau đó là đến mẫu thân của Sở Nhược Yên, còn có con trai của Thái hậu, đại huân quý, người hoàng tộc các loại. Những người có thể ngồi được ở chủ tọa, địa vị cũng không kém đi đâu. Bất quá có thể cùng Lý Trần cùng nhau ăn cơm, ai nấy đều cảm thấy vinh hạnh. Hôm nay Sở Cảnh Tùng uống rất nhiều, nhìn có vẻ vô cùng cao hứng, khiến Khưu Khang Ninh phía sau nhìn ghen tị muốn nhỏ máu. Hắn cũng không nghĩ tới Hoàng đế thật sự sẽ đến, hơn nữa còn là một vị Hoàng đế thần võ như vậy. Khưu Khang Ninh cũng đang nghĩ thầm, lúc trước nếu mình sinh được con gái thì tốt rồi, đáng tiếc lại là một đứa con trai vô dụng. Đã từng có lúc, hắn vẫn nhớ rõ đã từng nói với con của mình, rằng con của hắn là niềm kiêu ngạo cả đời của hắn. Trong nháy mắt, kiêu ngạo liền biến thành vô dụng. Thật sự là người so với người tức chết mà!
Yến hội của Sở gia, Lý Trần không nhất thiết phải ở lại đến cuối cùng, hắn chỉ cần đến điểm qua chút rồi thôi. Sau khi ăn xong bữa cơm này, hắn sẽ phải trở về hoàng cung. Bởi vì nếu hắn cứ ở lại, vậy tất cả mọi người sẽ lấy hắn làm trung tâm, nhìn sắc mặt của hắn, sẽ chẳng ai nhớ đây là yến hội của Sở gia. Có chút khách lấn át chủ. Hơn nữa, đại đa số ở đây đều là thế gia bình thường, vòng giao tiếp của Sở Cảnh Tùng còn chưa cao đến vậy, Lý Trần ở đây sẽ khiến bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Cho nên, việc Lý Trần rời đi ngược lại sẽ khiến bọn họ dễ dàng hơn. Mọi người lại bắt đầu chúc mừng chủ nhà họ Sở. Trước khi Lý Trần rời đi, Lưu Hạo và Ngô Tề thật ra cũng muốn chào hỏi hắn, nhưng không có cơ hội cũng không đủ tư cách, chỉ có thể đứng ở một khoảng không xa nhìn xem. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn Lý Trần và Sở Nhược Yên rời đi. Sau khi Lý Trần đi, Ngô Tề liếc nhìn mỹ nhân phía sau Lưu Hạo, nói: "Đây chắc là tỷ tỷ tộc của ngươi à?" Lưu Hạo khẽ gật đầu, kỳ thật mục đích chính của hắn lần này chính là muốn mang tỷ tỷ tộc đến gặp Lý Trần. Lưu Hạo cũng khá hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn không thể nào ép buộc giới thiệu tỷ tỷ tộc của mình cho Lý Trần vào lúc này. Đến lúc đó, không biết tỷ tỷ tộc của hắn có được Hoàng đế Lý Trần coi trọng hay không, nhưng chắc chắn là hắn sẽ đắc tội với hoàng phi Sở Nhược Yên. Nơi này chính là gia yến của Sở gia, Sở Nhược Yên dù sao cũng là chủ nhân nơi này, nàng vất vả mới mời được Lý Trần đến, Lưu Hạo đột nhiên giở trò này, Sở Nhược Yên chắc chắn sẽ cảm thấy mình bị mạo phạm. Cho nên Lưu Hạo chỉ ở bên cạnh nhìn, chẳng hề làm gì. Ngô Tề cũng buồn bực, Lưu Hạo dáng vẻ cũng bình thường thôi, thế nhưng mà tỷ tỷ tộc của hắn đúng là rất đẹp. Nhưng so với Sở Nhược Yên thì vẫn kém rất xa. Danh xưng đế đô song tuyệt của Sở Nhược Yên, cũng không phải là tùy tiện mà có. Dù là ở đế đô có ẩn tàng mỹ nhân, nhưng việc có thể lọt vào danh sách song tuyệt cũng đã chứng minh cô ta đã được đại đa số mọi người công nhận. Ngô Tề cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, dù sao giá trị nhan sắc của cô cô mình cũng khá ổn. Lưu Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: "Sao không thấy Nắp Minh đến?" Ngô Tề nhún vai, trả lời: "Có thể là hắn không muốn thấy cảnh này thôi." Thực ra không phải là Nắp Minh không có ý định đến, mà là do hắn căn bản không biết chuyện này. Thời khắc này, Nắp Minh đang thường ngày ngồi xuống tu luyện, một mặt lại tưởng tượng ngày mai làm thế nào để cùng vị đại tỷ tỷ kia có một cuộc gặp gỡ tình cờ đây. Thánh giả tàn hồn thấy tốc độ tu luyện chậm chạp này của hắn, liền biết tiểu tử này lại mất tập trung rồi. Vào lúc này, người xui xẻo nhất không ai khác ngoài Trấn Nam Vương thế tử Hứa Tử Phong. Bởi vì hắn lại bị Lâm Nguyệt Nga bắt vào đại lao!
Khưu Khang Ninh cùng Sở Cảnh Tùng đều là con cháu của các thế gia tam lưu ở đế đô. Từ nhỏ hai người bọn họ đã biết nhau và là đối thủ của nhau trong lúc tu hành. Cũng chính cái sự đối nghịch này đã ràng buộc hai người. Trong giới tu luyện bình thường, hai người họ cũng được xem là người có chút tiếng tăm. Sau này, mỗi người kế thừa sự nghiệp gia tộc, bắt đầu dẫn dắt gia tộc phát triển. Trải qua hơn mười năm cố gắng, cả hai gia tộc đều vươn lên thành gia tộc nhị lưu, tuy nhiên, cả hai đều không ai chịu thua ai, đều muốn tiến thêm một bước nữa. Mấy năm trước, con trai của Khưu Khang Ninh cưới con gái của vương phủ, gả cho một vị quận chúa ngốc nghếch lớn tuổi, gia tộc họ Khưu nhảy lên trở thành gia tộc nhất lưu ở đế đô, tiến vào nhị hoàn của đế đô. Lúc đó Khưu Khang Ninh còn cố ý mời Sở Cảnh Tùng đến tham dự gia yến, mặt Sở Cảnh Tùng lúc đó đen như đít nồi, dù sao không đi thì chẳng phải là tỏ ra mình nhát gan sao? Sự thật chứng minh, càng đi càng mất mặt. Hiện tại, con gái của Sở Cảnh Tùng gả cho Hoàng đế, gia tộc họ Sở nhảy lên trở thành hoàng thân quốc thích của đế đô, lại còn được phong thưởng, tiến vào khu vực nhất hoàn của đế đô, vẫn còn là khu vực xa hoa. Không giống gia tộc họ Khưu, chỉ có thể dựa vào rìa nhị hoàn. Sở Cảnh Tùng đương nhiên là cố ý mời Khưu Khang Ninh tới, mục đích không phải là muốn tìm chút cảm giác ưu việt trước mặt đối thủ cũ này sao? Lúc trước ngươi làm sao khoe mẽ với ta, thì hôm nay ta sẽ khoe mẽ lại với ngươi như vậy. Khưu Khang Ninh ngoài cười nhưng trong không cười bắt tay Sở Cảnh Tùng, sau khi hơi lạnh nhạt, liền nói: "Gia chủ họ Sở thật sự là sinh được con gái tốt." Lời nói bóng gió, đơn giản chính là nói Sở Cảnh Tùng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là có cô con gái gả được tốt.
"Đâu có đâu có, con trai của gia chủ họ Khâu cũng không tệ, hôm nay vì sao không thấy lệnh bộ?" Sở Cảnh Tùng không quan trọng, ngươi nói như vậy chẳng phải chứng minh ngươi đang ghen tị sao, có bản lĩnh thì ngươi cũng sinh một đứa đi. Nghe Sở Cảnh Tùng nói vậy, Khưu Khang Ninh liền bày tỏ rằng con của hắn bận nhiều việc, kỳ thật chính là đang làm trâu làm ngựa cho cô quận chúa si ngốc, đi ra ngoài đều phải xin phép, không có vị vương gia kia đồng ý, hắn căn bản không ra được.
Thấy khách khứa đến cũng không sai biệt lắm, Khưu Khang Ninh mở miệng nói: "Gia chủ họ Sở sao còn chưa khai tiệc, cứ chờ tiếp cũng đâu có ý nghĩa gì đúng không, đừng đến lúc đó đồ ăn nguội cả." Hắn cũng là bóng gió nói một câu, cảm thấy Sở Cảnh Tùng làm ra vẻ cũng sắp đủ rồi, ngươi còn thật sự cho rằng bệ hạ rảnh mà đến nơi này của ngươi? Đừng nhìn lần này tới chúc mừng đều là những nhân vật có mặt mũi ở đế đô, thậm chí là con trai của Thái hậu, còn có đại huân quý, quan viên các bộ cũng tới. Nếu chỉ dựa vào giao thiệp của Sở Cảnh Tùng, thì chắc chắn không mời nổi. Mục đích thật sự của những người này chính là đến lấy lòng Lý Trần, đến chỗ Lý Trần làm quen mặt. Thậm chí có vài người địa vị tương đối thấp, chỉ là muốn nhìn Lý Trần, thấy mặt rồng. Nếu như Lý Trần không đến, thật sự sẽ làm nhiều người thất vọng. Khưu Khang Ninh chính là muốn thấy Sở Cảnh Tùng mất mặt.
Sở Cảnh Tùng cũng đang do dự, những người nên tới cũng đã tới, còn muốn chờ đợi nữa hay không. Ngay lúc này, ngoài cổng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân chỉnh tề và mạnh mẽ của một đội ngũ. Tiếng bước chân này trầm ổn trang trọng, khiến cho đám người nhao nhao quay lại nhìn, thậm chí có vài người đã bắt đầu nín thở. Ngay sau đó, một đội cấm quân thân mặc áo giáp màu vàng óng tiến vào đại viện, bọn họ tay cầm trường thương, đội hình thống nhất, tựa như một trường thành màu vàng đang di động, mở ra một con đường thần thánh cho vị khách tôn quý sắp đến! Cấm quân xuất hiện, khiến đại viện đang ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung vào phía sau đội cấm quân kia. Bởi vì sự xuất hiện của cấm quân, liền chứng tỏ "người đàn ông kia" đã đến rồi! Đúng lúc này, trong cung bọn thái giám cao giọng hô lớn: "Bệ hạ giá lâm! Hoàng phi giá lâm!" Âm thanh này như tiếng sấm vang vọng khắp bầu trời đêm, khiến cho mỗi người ở đây đều khẽ run lên, ánh mắt hiện lên vẻ kính sợ. Theo bọn thái giám hô lớn, một cỗ long liễn hoa lệ chậm rãi tiến vào đại viện, trên long liễn là một vị nam tử thân mặc long bào, thần võ bất phàm, hắn chính là quân chủ của vương triều Thiên Sách, Lý Trần. Mà bên cạnh hắn, là một vị nữ tử thân mặc cung trang hoa lệ, dung nhan tuyệt mỹ, nàng chính là con gái của Sở gia, tân tấn hoàng phi Sở Nhược Yên. Nhìn thấy Lý Trần cùng Sở Nhược Yên, tất cả mọi người không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, bọn họ hô to: "Bệ hạ vạn tuế! Hoàng phi thiên tuế!" Âm thanh vang vọng, giống như thủy triều trào dâng mãnh liệt. Lý Trần mỉm cười giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người đứng dậy. Hắn ngữ khí ôn hòa nói: "Hôm nay là hỷ sự thăng quan của Sở gia, mọi người không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Thanh âm của hắn không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ. Sau khi đứng dậy, Sở Cảnh Tùng cũng chẳng buồn xem vẻ kinh hoảng của Khưu Khang Ninh ở bên cạnh. Mặt Sở Cảnh Tùng tràn đầy vẻ kích động, nhanh chóng bước lên phía trước, hướng về Lý Trần hành lễ thật sâu, sau đó nhiệt tình nói: "Bệ hạ có thể hạ mình giá lâm, thật là làm cho Sở gia thêm phần vinh hạnh a! Mời bệ hạ thượng tọa!" Nói xong, Sở Cảnh Tùng liền dẫn Lý Trần đi về phía chỗ ngồi tốt nhất trong đại viện. Nơi đó đã sớm chuẩn bị một chiếc ghế tôn quý, đây là vì Lý Trần cố ý chuẩn bị. Vô luận Lý Trần đến chỗ nào, chỗ ngồi tốt nhất đều phải dành cho hắn, hắn chính là Hoàng đế cảnh giới Thánh giả, việc này không có gì phải bàn cãi, đó cũng là đãi ngộ mà địa vị của hắn nên có. Ngự phu tử có tư cách cùng đế vương ngồi ngang hàng, nhưng đó là với các đế vương khác. Lý Trần là ai? Tính tình này của hắn cho phép ai ngồi ngang hàng với mình sao? Sau khi Lý Trần lên ngôi, hoàn toàn giải thích rõ cái gì gọi là: Đế vương là biểu tượng vô thượng! Từ lúc Lý Trần xuất hiện, những người chưa từng gặp mặt Lý Trần, đều lộ ra vẻ kích động. Cái khí chất thiên địa độc tôn của đế vương này, cái nhan sắc thịnh thế không gì sánh kịp này, đây chính là Hoàng đế của bọn họ! Đặc biệt là với tư cách là thần dân của vương triều Thiên Sách, loại cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra. Trong lòng bọn họ, đây mới là dáng vẻ vốn có của Hoàng đế, Lý Trần thậm chí đã vượt ra ngoài định nghĩa hoàn mỹ trong suy nghĩ của bọn họ!
Sau khi Lý Trần cùng Sở Nhược Yên ngồi xuống vị trí, các tân khách mới dám lần lượt ngồi xuống, thế nhưng là ngồi như ngồi trên bàn chông. Bởi vì có rất nhiều người đều không nhịn được muốn tới gần Lý Trần, nịnh bợ Lý Trần. Thế nhưng vị trí bên cạnh Lý Trần cũng được sắp xếp dựa theo địa vị. Dù sao đây cũng là gia yến của Sở gia, Sở Cảnh Tùng tự nhiên có thể ngồi ở vị trí chủ tọa. Sau đó là đến mẫu thân của Sở Nhược Yên, còn có con trai của Thái hậu, đại huân quý, người hoàng tộc các loại. Những người có thể ngồi được ở chủ tọa, địa vị cũng không kém đi đâu. Bất quá có thể cùng Lý Trần cùng nhau ăn cơm, ai nấy đều cảm thấy vinh hạnh. Hôm nay Sở Cảnh Tùng uống rất nhiều, nhìn có vẻ vô cùng cao hứng, khiến Khưu Khang Ninh phía sau nhìn ghen tị muốn nhỏ máu. Hắn cũng không nghĩ tới Hoàng đế thật sự sẽ đến, hơn nữa còn là một vị Hoàng đế thần võ như vậy. Khưu Khang Ninh cũng đang nghĩ thầm, lúc trước nếu mình sinh được con gái thì tốt rồi, đáng tiếc lại là một đứa con trai vô dụng. Đã từng có lúc, hắn vẫn nhớ rõ đã từng nói với con của mình, rằng con của hắn là niềm kiêu ngạo cả đời của hắn. Trong nháy mắt, kiêu ngạo liền biến thành vô dụng. Thật sự là người so với người tức chết mà!
Yến hội của Sở gia, Lý Trần không nhất thiết phải ở lại đến cuối cùng, hắn chỉ cần đến điểm qua chút rồi thôi. Sau khi ăn xong bữa cơm này, hắn sẽ phải trở về hoàng cung. Bởi vì nếu hắn cứ ở lại, vậy tất cả mọi người sẽ lấy hắn làm trung tâm, nhìn sắc mặt của hắn, sẽ chẳng ai nhớ đây là yến hội của Sở gia. Có chút khách lấn át chủ. Hơn nữa, đại đa số ở đây đều là thế gia bình thường, vòng giao tiếp của Sở Cảnh Tùng còn chưa cao đến vậy, Lý Trần ở đây sẽ khiến bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Cho nên, việc Lý Trần rời đi ngược lại sẽ khiến bọn họ dễ dàng hơn. Mọi người lại bắt đầu chúc mừng chủ nhà họ Sở. Trước khi Lý Trần rời đi, Lưu Hạo và Ngô Tề thật ra cũng muốn chào hỏi hắn, nhưng không có cơ hội cũng không đủ tư cách, chỉ có thể đứng ở một khoảng không xa nhìn xem. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn Lý Trần và Sở Nhược Yên rời đi. Sau khi Lý Trần đi, Ngô Tề liếc nhìn mỹ nhân phía sau Lưu Hạo, nói: "Đây chắc là tỷ tỷ tộc của ngươi à?" Lưu Hạo khẽ gật đầu, kỳ thật mục đích chính của hắn lần này chính là muốn mang tỷ tỷ tộc đến gặp Lý Trần. Lưu Hạo cũng khá hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn không thể nào ép buộc giới thiệu tỷ tỷ tộc của mình cho Lý Trần vào lúc này. Đến lúc đó, không biết tỷ tỷ tộc của hắn có được Hoàng đế Lý Trần coi trọng hay không, nhưng chắc chắn là hắn sẽ đắc tội với hoàng phi Sở Nhược Yên. Nơi này chính là gia yến của Sở gia, Sở Nhược Yên dù sao cũng là chủ nhân nơi này, nàng vất vả mới mời được Lý Trần đến, Lưu Hạo đột nhiên giở trò này, Sở Nhược Yên chắc chắn sẽ cảm thấy mình bị mạo phạm. Cho nên Lưu Hạo chỉ ở bên cạnh nhìn, chẳng hề làm gì. Ngô Tề cũng buồn bực, Lưu Hạo dáng vẻ cũng bình thường thôi, thế nhưng mà tỷ tỷ tộc của hắn đúng là rất đẹp. Nhưng so với Sở Nhược Yên thì vẫn kém rất xa. Danh xưng đế đô song tuyệt của Sở Nhược Yên, cũng không phải là tùy tiện mà có. Dù là ở đế đô có ẩn tàng mỹ nhân, nhưng việc có thể lọt vào danh sách song tuyệt cũng đã chứng minh cô ta đã được đại đa số mọi người công nhận. Ngô Tề cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, dù sao giá trị nhan sắc của cô cô mình cũng khá ổn. Lưu Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: "Sao không thấy Nắp Minh đến?" Ngô Tề nhún vai, trả lời: "Có thể là hắn không muốn thấy cảnh này thôi." Thực ra không phải là Nắp Minh không có ý định đến, mà là do hắn căn bản không biết chuyện này. Thời khắc này, Nắp Minh đang thường ngày ngồi xuống tu luyện, một mặt lại tưởng tượng ngày mai làm thế nào để cùng vị đại tỷ tỷ kia có một cuộc gặp gỡ tình cờ đây. Thánh giả tàn hồn thấy tốc độ tu luyện chậm chạp này của hắn, liền biết tiểu tử này lại mất tập trung rồi. Vào lúc này, người xui xẻo nhất không ai khác ngoài Trấn Nam Vương thế tử Hứa Tử Phong. Bởi vì hắn lại bị Lâm Nguyệt Nga bắt vào đại lao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận