Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?
Chương 57:: Tại thiên sách vương triều, ta đánh người xưa nay không quản người ta bối cảnh!
Chương 57: Tại vương triều Thiên Sách, ta đánh người xưa nay không màng bối cảnh!
Hứa Tử Phong sau khi vào đế đô, vẫn luôn gặp rắc rối, sai lầm lớn không đáng, sai lầm nhỏ liên miên không dứt. Một bộ dạng ăn chơi thiếu gia, suốt ngày lêu lổng ở những chốn phong hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt, quả thực là mang một thân ô danh. Dần dà, mọi người đều cảm thấy hắn chỉ là một kẻ ỷ vào uy danh của cha mà ăn chơi trác táng. Hứa Tử Phong làm như vậy, chính là để Tiên Hoàng giảm bớt phần nào sự phòng bị với hắn và phụ thân hắn. Hắn sinh ra đã không tầm thường, dã tâm cực lớn, sao có thể cam tâm làm một phiên vương thế tử? Nhìn như hắn đang làm loạn ở đế đô, kì thực trong bóng tối lại bồi dưỡng thế lực của mình. Đợi đến cơ hội, thúc phụ thân khởi binh tạo phản, hắn sẽ nội ứng ngoại hợp, cùng chung mưu đồ đại nghiệp!
Tiết Vũ rất mạnh, nhưng đó chỉ là so với những người khác, trong mắt Hứa Tử Phong, hắn vẫn quá yếu. Việc hắn vừa nãy mắng cha của Tiết Vũ, chắc chắn là cố ý, hắn biết Tiết Vũ rất quan tâm đến cha mình, những lời này có thể kích thích cơn giận của Tiết Vũ. Ngày nào hắn cũng nghĩ cách gây rối, càng nhiều tai họa thì hắn càng an toàn. Hứa Tử Phong diễn một hồi, nhìn hai bên ngươi tới ta đi, đánh nhau khó phân thắng bại. Cảm thấy đã chơi đủ, Hứa Tử Phong lại giống như quỷ mị, biến mất ngay trước mắt Tiết Vũ.
Tiết Vũ trong lòng giật mình, còn chưa kịp phản ứng, bụng đã bị trọng kích, một cú va đập mạnh khiến vùng xung quanh nổi lên một trận cuồng phong. Một cơn đau kịch liệt ập đến khiến hắn gần như không thở nổi. Cả người hắn bị đánh bay ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất, bụi đất tung tóe, chật vật không thể tả. Giờ phút này, Tiết Vũ nằm trên mặt đất co quắp, miệng không tự chủ được trào nước bọt, hai mắt trợn tròn, phảng phất như muốn lồi cả ra. Hắn rên rỉ đau đớn, hoàn toàn không còn vẻ phách lối như trước.
"Không có thực lực thì đừng có anh hùng cứu mỹ nhân, đến ta mà cũng đánh không lại, đúng là phế vật!" Hứa Tử Phong chậm rãi đi đến trước mặt Tiết Vũ, từ trên cao nhìn xuống hắn, thậm chí còn dùng chân đá nhẹ vào người Tiết Vũ, trong mắt tràn đầy khinh miệt và khinh thường. Hắn chỉ hơi lộ ra một chút thực lực thật sự, liền khiến Tiết Vũ chật vật như vậy, đủ thấy thực lực của hắn cường đại đến nhường nào. Thực lực của Hứa Tử Phong cũng khiến Lâm Nguyệt Nga cảm thấy áp lực lớn, nàng cũng không ngờ tên hoàn khố tử đệ này lại có thực lực cường hãn như vậy.
Lâm Nguyệt Nga muốn rời đi, nhưng một bàn tay đã tóm chặt lấy vai nàng. "Nguyệt Nga, ta cũng không làm khó ngươi, theo ta đi uống chút rượu là được." Hứa Tử Phong bắt đầu đi theo lối bá đạo tổng tài, hắn nghĩ, phụ nữ chẳng phải đều thích loại đàn ông cường đại như hắn sao. Dù có hận hắn đến mấy, qua vài lần lên giường, chẳng phải cũng ngoan ngoãn thần phục sao. Hơn nữa Lâm Nguyệt Nga ngoài bộ ngực phẳng lì, nhan sắc lại vô cùng quyến rũ, năng lực và thực lực cũng không tệ, còn có thể bồi dưỡng thành tai mắt.
"Mau buông tay, ngươi tin hay không..." Lâm Nguyệt Nga vừa vùng vẫy một hồi, đột nhiên liền không giãy giụa nữa. Không phải vì nàng chịu thua, mà là đúng lúc này, một thân ảnh không ai ngờ tới đột ngột xuất hiện sau lưng Hứa Tử Phong. Người này chỉ khẽ đặt tay lên vai Hứa Tử Phong, hắn đã không thể động đậy, phảng phất bị khóa cứng. Hứa Tử Phong đột ngột quay đầu, thấy một gương mặt đẹp trai đến mức hắn cũng có chút tự ti. Vốn đã bực mình vì bị phá đám chuyện tốt, giờ thấy mặt đối phương, hắn lại càng thêm tức giận.
Hứa Tử Phong giận dữ hét: "Lại dám động thủ với ta, ngươi có biết cha ta là ai không?" Với thân phận là thế tử của phiên vương nắm trọng binh, ít ai dám động đến hắn. Nếu ai thật sự đánh hắn, thì phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Trấn Nam Vương. Nhưng lời Hứa Tử Phong còn chưa dứt, Lý Trần đã vung tay phản công, như đánh bay một con ruồi, một cái tát nặng nề đánh bay Hứa Tử Phong. Thân thể Hứa Tử Phong trên không trung vẽ một đường vòng cung, rồi hung hăng quẳng xuống đất, phát ra tiếng "Phanh" lớn. Hắn mông vểnh lên cao, mặt úp xuống đất, toàn thân nằm sấp, bụi đất và vụn cỏ bám đầy quần áo và tóc. Hắn bị tát bất tỉnh tại chỗ, khóe miệng còn vương một vệt máu, trông chật vật vô cùng.
Không khí xung quanh phảng phất như ngừng trệ, tất cả thuộc hạ đều dừng tay, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình. Hứa Tử Phong vừa nãy còn ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi, giờ lại như con chó chết nằm sấp trên mặt đất, còn mất mặt hơn cả Tiết Vũ vừa bị hắn đánh gục. Lý Trần đứng tại chỗ, thậm chí không hề nhúc nhích chân, phảng phất như vừa mới làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng gì. Tự giới thiệu? Chẳng phải quá tầm thường sao. Tại vương triều Thiên Sách, ta đánh người xưa nay không màng bối cảnh. Bởi vì bối cảnh của ngươi có cứng rắn thế nào, thì cũng có thể cứng rắn bằng ta sao? Ta mặc kệ cha ngươi là ai, cha ngươi đứng trước mặt ta, ta vẫn cứ đánh không sai.
Lý Trần vốn đang đi dạo trong phủ của Lý Tư Ngưng, cảm thấy bên này bùng nổ những dao động mạch thuật mạnh mẽ, rảnh rỗi nên qua xem thử. Kết quả lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, nên mới có màn này. Đám chó săn của Hứa Tử Phong mới hoàn hồn, tên cầm đầu chỉ vào Lý Trần nói: "Ngươi, ngươi đã làm gì! Gia chủ của chúng ta là thế tử của Trấn Nam Vương đó!"
Lúc này, Lâm Nguyệt Nga cũng đã hoàn hồn. Nàng quỳ xuống dập đầu nói: "Vi thần Lâm Nguyệt Nga, tham kiến bệ hạ!"
Trong nháy mắt đó, đám thuộc hạ xung quanh đều sợ hãi, phù phù một tiếng quỳ hết xuống đất. Tiết Vũ vừa nãy còn ngồi co quắp trên mặt đất, cũng trực tiếp nén đau gượng dậy, quỳ trước mặt Lý Trần. Ý chí lực này quả thực khiến người ta vô cùng khâm phục. Đặc biệt là tên chó săn dùng ngón tay chỉ vào Lý Trần, hắn đang không ngừng dập đầu lia lịa, chẳng mấy chốc đầu đã đổ máu, máu vương vãi cả trên sàn nhà, miệng không ngừng van xin Lý Trần tha tội. Con đường này vang vọng toàn những tiếng dập đầu của hắn. Lúc này, hắn hận không thể thay Hứa Tử Phong nằm trên đất. Bởi vì ngất đi ít nhất còn tốt hơn là chết. Nếu hắn biết nam nhân tuấn mỹ bất phàm này là Hoàng đế, sao dám chỉ vào người? Mấy tên thuộc hạ khác cũng sợ mất mật, những kẻ nhỏ bé như chúng làm sao dám nhìn thẳng vào Lý Trần, từng tên một đều cắm đầu xuống đất.
"Đều đứng dậy đi, người không biết thì không có tội." Lý Trần tùy ý nói, rồi phất tay bảo bọn họ cút đi. Phải nói, đám thuộc hạ này chạy cũng nhanh, người khiêng chủ tử, trong chớp mắt đã biến mất khỏi con đường. Ngay khi Lý Trần chuẩn bị nói gì đó với Lâm Nguyệt Nga, bụng Lâm Nguyệt Nga phát ra tiếng "ùng ục". Từ trưa đến giờ nàng vẫn bận rộn, chưa ăn gì, đúng là có chút đói. Lại thêm chuyện Lý Trần đột nhiên xuất hiện vừa rồi, khiến nàng cảm thấy ngại ngùng.
Lý Trần thuận thế mở miệng: "Ta lại giúp nàng giải quyết phiền phức, không mời ta ăn bữa cơm sao?"
Nghe vậy, Lâm Nguyệt Nga mừng rỡ, nói: "Tạ bệ hạ long ân, vi thần vô cùng vinh hạnh!" Lâm Nguyệt Nga biết gần đây có một quán nhỏ ăn rất ngon, nàng thường hay ghé, nên liền mời Lý Trần cùng đến. Hai người cũng không phải lần đầu ăn cơm, chỉ là lần này Lâm Nguyệt Nga biết thân phận của Lý Trần, nên có chút câu nệ. Nhưng nàng giữ đúng mực, trong lúc không để lộ thân phận Lý Trần, đã cố gắng thể hiện sự tôn kính của mình đối với Lý Trần. Được ăn cơm cùng Hoàng đế, quả là khiến mọi tế bào trên người nàng đều kích động.
Đã ăn quen đồ trong cung, những món quà vặt dân gian này, Lý Trần lại thấy hương vị không tệ. Trong lúc ăn uống, Lý Trần nhìn Lâm Nguyệt Nga, nói: "Bộ đồ này rất hợp với nàng, có cảm giác như được may đo riêng cho nàng vậy."
Hứa Tử Phong sau khi vào đế đô, vẫn luôn gặp rắc rối, sai lầm lớn không đáng, sai lầm nhỏ liên miên không dứt. Một bộ dạng ăn chơi thiếu gia, suốt ngày lêu lổng ở những chốn phong hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt, quả thực là mang một thân ô danh. Dần dà, mọi người đều cảm thấy hắn chỉ là một kẻ ỷ vào uy danh của cha mà ăn chơi trác táng. Hứa Tử Phong làm như vậy, chính là để Tiên Hoàng giảm bớt phần nào sự phòng bị với hắn và phụ thân hắn. Hắn sinh ra đã không tầm thường, dã tâm cực lớn, sao có thể cam tâm làm một phiên vương thế tử? Nhìn như hắn đang làm loạn ở đế đô, kì thực trong bóng tối lại bồi dưỡng thế lực của mình. Đợi đến cơ hội, thúc phụ thân khởi binh tạo phản, hắn sẽ nội ứng ngoại hợp, cùng chung mưu đồ đại nghiệp!
Tiết Vũ rất mạnh, nhưng đó chỉ là so với những người khác, trong mắt Hứa Tử Phong, hắn vẫn quá yếu. Việc hắn vừa nãy mắng cha của Tiết Vũ, chắc chắn là cố ý, hắn biết Tiết Vũ rất quan tâm đến cha mình, những lời này có thể kích thích cơn giận của Tiết Vũ. Ngày nào hắn cũng nghĩ cách gây rối, càng nhiều tai họa thì hắn càng an toàn. Hứa Tử Phong diễn một hồi, nhìn hai bên ngươi tới ta đi, đánh nhau khó phân thắng bại. Cảm thấy đã chơi đủ, Hứa Tử Phong lại giống như quỷ mị, biến mất ngay trước mắt Tiết Vũ.
Tiết Vũ trong lòng giật mình, còn chưa kịp phản ứng, bụng đã bị trọng kích, một cú va đập mạnh khiến vùng xung quanh nổi lên một trận cuồng phong. Một cơn đau kịch liệt ập đến khiến hắn gần như không thở nổi. Cả người hắn bị đánh bay ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất, bụi đất tung tóe, chật vật không thể tả. Giờ phút này, Tiết Vũ nằm trên mặt đất co quắp, miệng không tự chủ được trào nước bọt, hai mắt trợn tròn, phảng phất như muốn lồi cả ra. Hắn rên rỉ đau đớn, hoàn toàn không còn vẻ phách lối như trước.
"Không có thực lực thì đừng có anh hùng cứu mỹ nhân, đến ta mà cũng đánh không lại, đúng là phế vật!" Hứa Tử Phong chậm rãi đi đến trước mặt Tiết Vũ, từ trên cao nhìn xuống hắn, thậm chí còn dùng chân đá nhẹ vào người Tiết Vũ, trong mắt tràn đầy khinh miệt và khinh thường. Hắn chỉ hơi lộ ra một chút thực lực thật sự, liền khiến Tiết Vũ chật vật như vậy, đủ thấy thực lực của hắn cường đại đến nhường nào. Thực lực của Hứa Tử Phong cũng khiến Lâm Nguyệt Nga cảm thấy áp lực lớn, nàng cũng không ngờ tên hoàn khố tử đệ này lại có thực lực cường hãn như vậy.
Lâm Nguyệt Nga muốn rời đi, nhưng một bàn tay đã tóm chặt lấy vai nàng. "Nguyệt Nga, ta cũng không làm khó ngươi, theo ta đi uống chút rượu là được." Hứa Tử Phong bắt đầu đi theo lối bá đạo tổng tài, hắn nghĩ, phụ nữ chẳng phải đều thích loại đàn ông cường đại như hắn sao. Dù có hận hắn đến mấy, qua vài lần lên giường, chẳng phải cũng ngoan ngoãn thần phục sao. Hơn nữa Lâm Nguyệt Nga ngoài bộ ngực phẳng lì, nhan sắc lại vô cùng quyến rũ, năng lực và thực lực cũng không tệ, còn có thể bồi dưỡng thành tai mắt.
"Mau buông tay, ngươi tin hay không..." Lâm Nguyệt Nga vừa vùng vẫy một hồi, đột nhiên liền không giãy giụa nữa. Không phải vì nàng chịu thua, mà là đúng lúc này, một thân ảnh không ai ngờ tới đột ngột xuất hiện sau lưng Hứa Tử Phong. Người này chỉ khẽ đặt tay lên vai Hứa Tử Phong, hắn đã không thể động đậy, phảng phất bị khóa cứng. Hứa Tử Phong đột ngột quay đầu, thấy một gương mặt đẹp trai đến mức hắn cũng có chút tự ti. Vốn đã bực mình vì bị phá đám chuyện tốt, giờ thấy mặt đối phương, hắn lại càng thêm tức giận.
Hứa Tử Phong giận dữ hét: "Lại dám động thủ với ta, ngươi có biết cha ta là ai không?" Với thân phận là thế tử của phiên vương nắm trọng binh, ít ai dám động đến hắn. Nếu ai thật sự đánh hắn, thì phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Trấn Nam Vương. Nhưng lời Hứa Tử Phong còn chưa dứt, Lý Trần đã vung tay phản công, như đánh bay một con ruồi, một cái tát nặng nề đánh bay Hứa Tử Phong. Thân thể Hứa Tử Phong trên không trung vẽ một đường vòng cung, rồi hung hăng quẳng xuống đất, phát ra tiếng "Phanh" lớn. Hắn mông vểnh lên cao, mặt úp xuống đất, toàn thân nằm sấp, bụi đất và vụn cỏ bám đầy quần áo và tóc. Hắn bị tát bất tỉnh tại chỗ, khóe miệng còn vương một vệt máu, trông chật vật vô cùng.
Không khí xung quanh phảng phất như ngừng trệ, tất cả thuộc hạ đều dừng tay, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình. Hứa Tử Phong vừa nãy còn ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi, giờ lại như con chó chết nằm sấp trên mặt đất, còn mất mặt hơn cả Tiết Vũ vừa bị hắn đánh gục. Lý Trần đứng tại chỗ, thậm chí không hề nhúc nhích chân, phảng phất như vừa mới làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng gì. Tự giới thiệu? Chẳng phải quá tầm thường sao. Tại vương triều Thiên Sách, ta đánh người xưa nay không màng bối cảnh. Bởi vì bối cảnh của ngươi có cứng rắn thế nào, thì cũng có thể cứng rắn bằng ta sao? Ta mặc kệ cha ngươi là ai, cha ngươi đứng trước mặt ta, ta vẫn cứ đánh không sai.
Lý Trần vốn đang đi dạo trong phủ của Lý Tư Ngưng, cảm thấy bên này bùng nổ những dao động mạch thuật mạnh mẽ, rảnh rỗi nên qua xem thử. Kết quả lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, nên mới có màn này. Đám chó săn của Hứa Tử Phong mới hoàn hồn, tên cầm đầu chỉ vào Lý Trần nói: "Ngươi, ngươi đã làm gì! Gia chủ của chúng ta là thế tử của Trấn Nam Vương đó!"
Lúc này, Lâm Nguyệt Nga cũng đã hoàn hồn. Nàng quỳ xuống dập đầu nói: "Vi thần Lâm Nguyệt Nga, tham kiến bệ hạ!"
Trong nháy mắt đó, đám thuộc hạ xung quanh đều sợ hãi, phù phù một tiếng quỳ hết xuống đất. Tiết Vũ vừa nãy còn ngồi co quắp trên mặt đất, cũng trực tiếp nén đau gượng dậy, quỳ trước mặt Lý Trần. Ý chí lực này quả thực khiến người ta vô cùng khâm phục. Đặc biệt là tên chó săn dùng ngón tay chỉ vào Lý Trần, hắn đang không ngừng dập đầu lia lịa, chẳng mấy chốc đầu đã đổ máu, máu vương vãi cả trên sàn nhà, miệng không ngừng van xin Lý Trần tha tội. Con đường này vang vọng toàn những tiếng dập đầu của hắn. Lúc này, hắn hận không thể thay Hứa Tử Phong nằm trên đất. Bởi vì ngất đi ít nhất còn tốt hơn là chết. Nếu hắn biết nam nhân tuấn mỹ bất phàm này là Hoàng đế, sao dám chỉ vào người? Mấy tên thuộc hạ khác cũng sợ mất mật, những kẻ nhỏ bé như chúng làm sao dám nhìn thẳng vào Lý Trần, từng tên một đều cắm đầu xuống đất.
"Đều đứng dậy đi, người không biết thì không có tội." Lý Trần tùy ý nói, rồi phất tay bảo bọn họ cút đi. Phải nói, đám thuộc hạ này chạy cũng nhanh, người khiêng chủ tử, trong chớp mắt đã biến mất khỏi con đường. Ngay khi Lý Trần chuẩn bị nói gì đó với Lâm Nguyệt Nga, bụng Lâm Nguyệt Nga phát ra tiếng "ùng ục". Từ trưa đến giờ nàng vẫn bận rộn, chưa ăn gì, đúng là có chút đói. Lại thêm chuyện Lý Trần đột nhiên xuất hiện vừa rồi, khiến nàng cảm thấy ngại ngùng.
Lý Trần thuận thế mở miệng: "Ta lại giúp nàng giải quyết phiền phức, không mời ta ăn bữa cơm sao?"
Nghe vậy, Lâm Nguyệt Nga mừng rỡ, nói: "Tạ bệ hạ long ân, vi thần vô cùng vinh hạnh!" Lâm Nguyệt Nga biết gần đây có một quán nhỏ ăn rất ngon, nàng thường hay ghé, nên liền mời Lý Trần cùng đến. Hai người cũng không phải lần đầu ăn cơm, chỉ là lần này Lâm Nguyệt Nga biết thân phận của Lý Trần, nên có chút câu nệ. Nhưng nàng giữ đúng mực, trong lúc không để lộ thân phận Lý Trần, đã cố gắng thể hiện sự tôn kính của mình đối với Lý Trần. Được ăn cơm cùng Hoàng đế, quả là khiến mọi tế bào trên người nàng đều kích động.
Đã ăn quen đồ trong cung, những món quà vặt dân gian này, Lý Trần lại thấy hương vị không tệ. Trong lúc ăn uống, Lý Trần nhìn Lâm Nguyệt Nga, nói: "Bộ đồ này rất hợp với nàng, có cảm giác như được may đo riêng cho nàng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận