Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?
Chương 60:: Chỉ cần là người, khẳng định đều có sơ hở!
Chương 60: Chỉ cần là người, chắc chắn đều có sơ hở! Lâm Nguyệt Nga từ khu vực nhà tù đi ra, các quan viên Lễ bộ đã sớm bỏ chạy hết, ở lại nơi này chẳng phải là chờ bị nàng thu thập. Thế nhưng Tổng đốc và tổng bộ đầu vẫn còn đó. Hai người bọn họ thay đổi vẻ mặt nghiêm túc ngày xưa, trên mặt nở nụ cười gượng gạo khó coi, như thể muốn nói vài lời khen ngợi. Lâm Nguyệt Nga không thích nghe những điều này, giơ tay ngắt lời nói: "Không cần nói, ta hiểu tình cảnh của hai ngươi, bất quá hai ngươi phải luôn ghi nhớ, chúng ta thân là người nha môn, trách nhiệm chính là vì bệ hạ phân ưu." "Đúng vậy đúng vậy, đa tạ Lâm bộ đầu nhắc nhở." "Lâm bộ đầu, về sau có gì cần giúp đỡ, ngài cứ nói một tiếng." Nghe được hai vị cấp trên nói vậy, Lâm Nguyệt Nga mới dẫn đội rời đi, tiếp tục công việc tuần tra thường ngày và điều tra vụ án. Chỉ có điều hôm nay không giống ngày xưa, ở khu vực mà nàng phụ trách, bất luận là Hoàng tộc hay huân quý, nếu bị nàng bắt được phạm pháp gây rối trật tự thì chính là phải xui xẻo. Trước lệnh bài của Lý Trần, những người này liền không có bất cứ mối quan hệ nào có thể dùng đến. Tiễn Lâm Nguyệt Nga vị tiểu tổ tông này đi, Tổng đốc và tổng bộ đầu cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Tổng đốc một lúc sau mới phản ứng lại, nghi hoặc nhìn tổng bộ đầu, ánh mắt kia dường như đang nói: Sao ta cảm thấy nàng ta giống như là cấp trên của cả hai ta vậy? Tổng bộ đầu nhún vai, tựa hồ trả lời: Nói nhảm, nàng có lệnh bài của bệ hạ, ngươi có sao? Cùng lúc đó, sáng sớm tại Trấn Nam Vương phủ. Hứa Tử Phong lúc này mới tỉnh lại từ trong hôn mê, hôm qua bị một cái tát, không chỉ mặt nóng rát đau, mà cảm giác như sọ não mình hiện giờ cũng đang đau. Gần giường hắn đang ngồi thẳng một mỹ phụ nhân nở nang cực phẩm, đang dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn. Mỹ phụ nhân mặc một bộ hoa bào đỏ trắng giao nhau, da thịt trắng nõn bóng loáng, đôi môi nhỏ mỏng mà hồng nhuận phơn phớt. Trong tay nàng cầm một lọ dược cao, đang thoa thuốc lên mặt Hứa Tử Phong. Trong lúc giơ tay nhấc chân thể hiện rõ vẻ ưu nhã và ung dung, khí chất thành thục trên người nàng càng làm cho người ta mê mẩn. Mỗi lần thấy nàng, Hứa Tử Phong đều cố gắng ngoảnh mặt đi. Bởi vì hắn không dám nhìn nhiều, sợ sẽ xảy ra chuyện. Mỹ phụ nhân họ Kỷ, tên Linh Ngọc. Chính là muội muội ruột của mẫu thân Hứa Tử Phong, cũng là người giám hộ của Hứa Tử Phong ở kinh đô. Hai tỷ muội nhà họ Kỷ năm đó ở kinh đô đều là những tuyệt sắc mỹ nhân nổi tiếng. Một người gả cho Trấn Nam Vương, một người gả cho Hàn Lâm học sĩ. Đừng nhìn Hàn Lâm học sĩ chỉ là một quan văn, nhưng rất nhiều Tể tướng đều là thăng lên từ vị quan này, có thể nói cũng là tiền đồ vô lượng. Bất quá ngay ngày Kỷ Linh Ngọc vừa về nhà chồng, vị Hàn Lâm học sĩ vốn yếu nhiều bệnh đã qua đời. Theo Hứa Tử Phong biết, vị tiểu di này của mình đêm đó chắc hẳn còn chưa động phòng, phần lớn vẫn là một khuê nữ vàng ròng. Ở tuổi của hắn, cả ngày cùng một người quả phụ mỹ mạo nở nang như vậy sống chung dưới một mái nhà, ai mà chịu nổi, cơ thể sao có thể không nóng ran. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn thường xuyên đi đến những nơi phong nguyệt để giải tỏa. Đối diện với vị tiểu di phong tình vạn chủng của mình, nếu Hứa Tử Phong không có ý nghĩ gì thì chắc chắn là không thể. Chỉ là đại nghiệp chưa thành, hắn ở kinh đô vẫn phải nhờ tiểu di chiếu cố, vẫn chưa thể hiện ra điều gì khác thường. Ngày thường ngông nghênh, tiểu di biết hắn đang giả vờ ngốc, che giấu tài năng của mình, vẫn luôn giúp hắn thu dọn những cục diện rối rắm. Chờ tiểu di bôi thuốc xong, Hứa Tử Phong cũng ngồi ở trên giường. Từ góc độ này, có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt tiểu di, còn có bầu ngực tuy kín đáo nhưng vẫn vô cùng đẫy đà mê người. Ép xuống một lần dục hỏa, hắn hồi tưởng lại hình ảnh trước khi hôn mê ngày hôm qua. Càng nghĩ càng giận, liền mạnh mẽ gõ một cái vào ván giường, tức giận nói: "Đáng ghét, hôm qua là thằng khốn kiếp nào đánh ta, hôm nay xem ta không trừng trị hắn." Ở kinh đô lăn lộn nhiều năm như vậy, xưa nay toàn là hắn giả heo ăn hổ bắt nạt người, lần đầu tiên bị người làm nhục nhã như thế, thật không cam lòng. Thấy Hứa Tử Phong như vậy, tiểu di thở dài, trong giọng nói có ba phần bất đắc dĩ trả lời: "Ta thấy chuyện này chúng ta thôi được rồi." Câu nói này khiến Hứa Tử Phong càng thêm tức giận, mình bị mất mặt trước tiểu di, nhất định phải tìm cách đòi lại! Những người khác hắn không quan tâm, chỉ có điều hắn không muốn để tiểu di xem thường mình, hắn vẫn muốn chứng minh cho tiểu di thấy rằng mình là người có thể một mình gánh vác."Không thể bỏ qua, nếu ta bỏ qua, sau này còn làm ăn thế nào!" "Đánh ngươi chính là đương triều bệ hạ." Câu nói này khiến Hứa Tử Phong đơ người tại chỗ, nửa ngày trời không động đậy. Hiện tại Hứa Tử Phong mới nghĩ thông suốt. Ta cứ thắc mắc sao người này từ đầu đến cuối không báo danh hiệu, hóa ra là vì không cần. Cảm giác Hoàng đế đánh người xác thực không cần lý do gì, chỉ cần hắn muốn là được. "Chính là cái vị tân hoàng Thánh giả cảnh đó?" Với tư cách một phiên vương thế tử lăn lộn ở kinh đô, đường dây tin tức của hắn cũng không ít. "Không sai, hôm qua thuộc hạ của ngươi nhìn thấy Lâm Nguyệt Nga quỳ xuống trước mặt hắn, miệng hô tham kiến bệ hạ." Nhìn thấy bộ dáng Hứa Tử Phong bị đánh, tiểu di Kỷ Linh Ngọc vô cùng đau lòng. Nàng không có con cháu, thế nhưng luôn xem Hứa Tử Phong như con ruột mà đối đãi. Thêm nữa Hứa Tử Phong lại là con trai của tỷ tỷ mình, điều này càng khiến nàng muốn che chở Hứa Tử Phong. Thậm chí so với mẫu thân của Hứa Tử Phong, nàng còn yêu chiều hắn hơn. Bây giờ Hứa Tử Phong bị Lý Trần đánh cho một trận, Kỷ Linh Ngọc cũng vô cùng hận vị tân hoàng Lý Trần chưa từng gặp mặt. Nói thật, nếu Lý Trần không phải Hoàng đế, Kỷ Linh Ngọc đã dùng lực lượng của mình để báo thù cho Hứa Tử Phong. Mà trong mắt Hứa Tử Phong lóe lên một tia tàn nhẫn, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể đối đầu với Hoàng đế. Dù sao đây là một trận đấu quyết định số mệnh, hắn sớm muộn cũng phải thu thập Lý Trần. Nhìn thấy Hứa Tử Phong chuẩn bị đi ra ngoài, Kỷ Linh Ngọc sợ hắn xốc nổi, vội vàng khuyên ngăn: "Ngươi đừng kích động, hắn bây giờ là Hoàng đế đó." "Yên tâm đi tiểu di, ta có cách của ta." Thấy Hứa Tử Phong khôi phục vẻ trầm ổn, một mặt ung dung tự tin, Kỷ Linh Ngọc lúc này mới để hắn ra ngoài. Hứa Tử Phong có cách nào đối phó Lý Trần? Cái đó thì chắc chắn tạm thời là không có. Sở dĩ hắn nói như vậy tự nhiên là vì để lấy lại thể diện trước mặt Kỷ Linh Ngọc. Cũng không thể thừa nhận mình sợ được, nếu không tiểu di xem thường mình thì phải làm sao? Hắn còn tính sau khi mình lên ngôi sẽ phong cho tiểu di cái chức hoàng phi ấy chứ. Đi ra ngoài vào sân, Hứa Tử Phong đang nghĩ cách đối phó Lý Trần. Với tư cách là một khí vận chi tử đỉnh cao, hắn chắc chắn là không thể nuốt trôi cục tức này. Hứa Tử Phong đã kinh doanh ở kinh đô nhiều năm, bề ngoài là một thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng thực tế hắn lại nuôi dưỡng đường dây mật báo của riêng mình. Rất nhiều phủ đệ ở kinh thành đều có tai mắt của Hứa Tử Phong, ví dụ như đại huân quý Tiết Vũ có sở thích gì, cha của hắn giấu giếm những sai lầm gì trong quân đội, hắn đều nắm rõ. Thậm chí trong thế lực của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng có người của hắn nằm vùng, nắm rõ một số bí mật của hai người này. Nếu những bí mật này mà bị phơi bày ra, chắc chắn có thể khiến cho hai vị kia khó xử. Chỉ cần người đó có thế lực thì Hứa Tử Phong đều có thể nghĩ cách thâm nhập. Nhưng vị tân hoàng Lý Trần này lại là một kẻ vô cùng ngoại lệ. Tu vi cao đáng sợ đã đành, còn là Hoàng đế, quan trọng nhất là dường như hắn không có bất cứ thế lực cụ thể nào. Điều này khiến Hứa Tử Phong không cách nào sắp đặt được, cảm giác Lý Trần thực sự không có một chút sơ hở nào. "Không đúng, chỉ cần là người, chắc chắn đều có sơ hở, biết đâu ta có thể từ sở thích của hắn mà bắt đầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận