Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?
Chương 124: Vậy ngươi lần này đến đây, là muốn cho trẫm tha các ngươi một mạng sao? (cầu đặt mua, cầu nguyệt phiếu) (2)
Chương 124: Vậy ngươi lần này đến đây, là muốn cho trẫm tha cho các ngươi một m·ạ·n·g sao? (cầu đặt mua, cầu nguyệt phiếu) (2)
Lý Trần lấy đi 'Hư không gông xiềng giới vực trận', đem 'Kiếm đạo Tru Ma Trận' lưu lại cho Lâm Nguyệt Nga, đồng thời dạy nàng cách sử dụng.
Vừa nghe Lý Trần muốn cho nàng đồ vật quý giá như vậy, nàng cảm giác mình quả thực đang nằm mơ. Đồ Lý Trần cho đã quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi nàng không dám tin đây là hiện thực.
Dù là lệnh bài hoàng đế, hay nội đan mực vảy u rắn của yêu thú thượng cổ, hoặc là nói 'Kiếm đạo Tru Ma Trận' trận thạch này.
Mỗi một thứ đem ra đều là bảo vật vô giá, là thần vật mà người tu luyện tha thiết mơ ước.
Mình chỉ giúp bệ hạ điều tra vụ án, vậy mà đã có được.
Nếu chuyện này mà nói ra, e rằng sẽ khiến vô số người đỏ mắt.
Nàng chính là người có nhiệm vụ đơn giản nhất, nhưng ban thưởng phong phú nhất ở vương triều Thiên Sách.
Nếu nói Tiêu Minh, Hứa Tử Phong là khí vận chi tử, là kiêu tử do thượng thiên lựa chọn.
Vậy Lâm Nguyệt Nga chính là thần tuyển chi tử, Lý Trần chính là thần của nàng!
Hai người hẹn gặp mặt ở một khu rừng, nơi đó rất ít người qua lại.
Trước kia, lúc võ quán ở đế đô chưa hưng thịnh, ngược lại có không ít người đến đây tu luyện, xung quanh còn có nhiều bài trí.
Nhưng khi quy mô xây dựng võ quán ở Vân Ẩn phố lớn lên, không chỉ có đại lão chuyên nghiệp chỉ đạo, mà còn có sân bãi tu luyện cường hóa.
Thậm chí còn xây dựng rất nhiều khu vực tu luyện mở, cung cấp cho người tu luyện tỷ thí luận bàn, cho nên phần lớn người tu luyện đều tập trung ở khu vực gần Vân Ẩn phố.
Sở dĩ hai người bọn họ hẹn nhau thời điểm này gặp mặt cũng là vì Lý Trần muốn giữ lời hứa, tự mình dạy bảo Lâm Nguyệt Nga.
Có một vị cường giả Thánh giả cảnh tự mình chỉ điểm, đối với Lâm Nguyệt Nga mà nói là cơ duyên lớn lao.
Cơ duyên này không hề thua kém việc nhận được truyền thừa của cường giả trong động phủ thần bí.
Hơn nữa truyền thừa của cường giả thì đã c·hết, còn Lý Trần thì lại là một cường giả còn s·ống sờ sờ.
Lý Trần liền để Lâm Nguyệt Nga phơi bày công pháp tu luyện của mình ra, còn có cả những kỹ năng đang tập luyện. Sau đó hắn từ từ điều chỉnh và chỉ điểm cho Lâm Nguyệt Nga.
"Ngươi cứ xem ta là đối thủ, phát động công kích, tuyệt đối không được nương tay, như vậy ta mới có thể nhìn ra thực lực cụ thể của ngươi."
"Vậy bệ hạ, vi thần đắc tội!"
Lâm Nguyệt Nga không hề vòng vo khách khí. Với thực lực của Lý Trần, nàng căn bản không thể tổn thương đến Lý Trần. Nếu cố tỏ ra cung kính thì đó lại là không tín nhiệm cường giả, nên nàng cứ theo lời Lý Trần mà làm.
Rất nhanh, khu vực này tràn ngập kiếm khí mà Lâm Nguyệt Nga thi triển.
Lý Trần tiện tay ngăn cản, đồng thời cũng nhận thấy kiến thức cơ bản của Lâm Nguyệt Nga rất vững chắc. Có thể lấy được thành tích tốt nghiệp không tệ từ Chiến Đấu Học Viện Tân Hỏa thì chắc chắn sẽ không kém đi đâu.
Đối với Lâm Nguyệt Nga, Lý Trần yêu cầu rất cao, không hề tùy ý như với Lý Tư Ngưng.
Vì Lý Trần có kỳ vọng nhất định vào nàng. Nếu nàng nỗ lực tu luyện thì bản thân cũng sẽ có lợi nhất định.
Buổi tu luyện cùng chỉ điểm này kéo dài hai tiếng, đến khi mặt trời lặn mới kết thúc.
Lâm Nguyệt Nga thu hoạch được rất nhiều, sự lý giải về kiếm pháp và tu luyện cũng dần dần tiếp cận với Lý Trần.
Bởi vì tu sĩ bình thường rất máy móc, cứ bắt chước kinh nghiệm của người đi trước. Họ nghĩ người ta tu luyện như vậy, đạt đến cảnh giới đó, thì ta cũng cứ như thế mà tu luyện, chắc chắn không có gì sai sót.
Đặc biệt là người xuất thân từ chiến đấu học viện như Lâm Nguyệt Nga, cách thức tu luyện thông thường đã trở thành bản năng của nàng.
Lý Trần liền dạy nàng một số điều không quá bình thường. Ví dụ như kiếm pháp không câu nệ vào hình thức, khi đã thông hiểu đạo lý rồi thì phải quên hết chiêu thức đi, làm sao cho thoải mái là được.
Lời là như vậy, cốt lõi của kiếm chiêu không đổi, nhưng chiêu thức càng thêm biến hóa khôn lường, đối thủ cũng sẽ không biết ngươi định ra chiêu nào, và phá chiêu như thế nào.
Muốn đạt được điều kiện này thì trước tiên Lâm Nguyệt Nga phải thông hiểu đạo lý, nếu kiến thức nửa vời thì không nên làm vậy.
Chỉ cần làm được những điều này thì khi chiến đấu ở cùng đẳng cấp sẽ có ưu thế vô cùng lớn, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến.
Sau đó chính là điểm mấu chốt, cũng là điều mà Lý Trần giảng giải cốt lõi. Đó chính là ưu thế về đẳng cấp cường đại, hay chính là chiến lực.
Thay vì mạo hiểm đi vượt cấp khiêu chiến cường giả, thà rằng bản thân mình trở thành cường giả, tạo ra hiểm nguy cho người khác còn hơn.
Lý Trần chính là làm như vậy.
Mà tu luyện ở thế giới này chính là theo mạch thuật, tức là thông qua kinh mạch tự thân để làm dẫn.
Rất nhiều tu sĩ khi tu luyện thường sợ lúc đột phá kinh mạch không đủ mạnh, dẫn đến đột phá thất bại, thậm chí bản thân bị trọng thương.
Cho nên họ thường dừng lại ở mỗi cảnh giới rất lâu, thậm chí cố ý ép cấp để tu luyện cho vững chắc.
Lý Trần không nói cách này là sai, nhưng tuổi thọ của con người có hạn. Một mực ép cấp tu luyện thì thực sự rất vững chắc, nhưng cũng không có ý nghĩa gì nếu như c·hết.
Thiên phú quyết định hạn mức cao nhất của người tu luyện. Ngộ tính và tài nguyên quyết định tốc độ người tu luyện đạt đến hạn mức cao nhất.
Thân thể này có thể tu luyện đến Thánh giả cảnh, nhưng nếu ngộ tính không đủ, tài nguyên không nhiều thì cũng rất khó đạt đến hạn mức cao nhất trước khi hết thọ nguyên.
Lý Trần chính là có ngộ tính nghịch thiên, tài nguyên dồi dào, lại không có quá nhiều sự quấy nhiễu nên tốc độ mới kinh khủng đến vậy.
Lý Trần quan sát một hồi, thấy Lâm Nguyệt Nga cũng là người ngàn dặm mới tìm được một thiên tài, thiên phú của nàng hẳn là đầy đủ, chỉ là ngộ tính không được, tài nguyên cũng không đủ nhiều. Trong tình huống bình thường thì không thể nào đạt đến Thánh giả cảnh, thậm chí Thiên Uyên cảnh cũng là quá sức.
Đây đều là việc nhỏ, nếu nàng không ngộ ra được thì Lý Trần sẽ giúp nàng, ví như câu nào Lâm Nguyệt Nga không hiểu được thì Lý Trần sẽ nghiền nát rồi đút cho nàng.
Còn tài nguyên lại càng là chuyện nhỏ, Lý Trần là hoàng đế, nắm trong tay tài nguyên một quốc gia. Hắn sẽ cung cấp tài nguyên giúp đỡ dựa theo nhu cầu của Lâm Nguyệt Nga.
Chỉ cần Lâm Nguyệt Nga luôn luôn nghe lời, thì hắn xem như đang chơi trò chơi dưỡng thành.
Rất nhiều khí vận chi tử đều có hack, những hack này có thể tăng tốc độ tu luyện của họ.
Hiện tại Lâm Nguyệt Nga cũng có, hack của nàng chính là Lý Trần.
Dặn dò Lâm Nguyệt Nga chăm chỉ tu luyện xong, Lý Trần liền quay về hoàng cung.
Trên đường về hoàng cung, Lý Trần đang tự hỏi sao mình cứ như đang luyện tiểu hào vậy. Mà còn không ít nữa chứ.
Ngoài Lâm Nguyệt Nga và Lý Tư Ngưng, Lý Trần còn cảm thấy cơ thể Sở Nhược Yên cũng rất đặc thù, gần đây tốc độ tu luyện cũng rất nhanh.
Đây đều là những người bên cạnh mình, chỉ cần sau khi luyện thành thì nhất định sẽ vô cùng trung thành.
Sau đó là một vài 'đại hào' cướp được.
Tỷ như U Lan Tiên Tử, một Thánh giả cảnh bị Lý Trần cướp được.
Trong tình huống không có khống hồn châm thì tạm thời vẫn chưa thể bắt nàng ra sức cho mình.
Nếu có năm bản «Đế Long Thánh Kinh» thì có thể đoạt được nhiều đại hào hơn. Hoàng đế khai quốc của triều đại trước chẳng phải cũng nhờ thế mà có được thiên hạ hay sao?
Lý Trần cũng không thúc giục Lý Nhiên, chuyện này hắn không vội, dù sao vẫn còn trẻ.
Sau đó chính là những người tương đối đặc thù như Ngô Nam Chi. Đừng thấy thánh hổ bị Lý Trần hành hung ra bã, nếu như thả ra thì sẽ là mầm tai họa một phương, có thể được xem là sức chiến đấu nhất lưu.
Lý Trần cảm thấy có thể tìm thêm mấy loại nữ nhân như thế để phong phú hậu cung của mình.
Vậy việc này có thể giao cho U Lan Tiên Tử, để nàng liệt kê một lượt các nữ cường giả không có đạo lữ của các đại tông môn.
Đương nhiên, những người có đạo lữ cũng có thể liệt kê ra.
Vấn đề này không lớn, đã mở cho nàng một đường rồi, cũng không thiếu cái khác.
Lý Trần vừa về tới trong cung, còn chưa đến tẩm cung của mình, Thôi công công đã tiến tới, khẽ giọng nói: "Bệ hạ, có sứ thần của bộ tộc phương bắc bí mật cầu kiến."
Chuyện này khiến Lý Trần có chút bất ngờ. Còn chưa bắt đầu đánh nhau mà đã đến rồi sao?
Xem ra vương đình phương bắc cũng không được đồng lòng, trách không được Khả Hãn Vương Đình cứ mãi không chịu về.
"Cho hắn đến ngự thư phòng yết kiến trẫm." Lý Trần xem như đang tăng ca.
Vào ngự thư phòng, Lý Trần đợi một lát, Thôi công công liền dẫn theo một vị sứ thần thần bí khoác áo choàng trùm kín đầu, lặng lẽ bước vào ngự thư phòng.
Bước chân hắn nhẹ nhàng, trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ che nửa mặt, chỉ để lộ một đôi mắt tràn đầy cảnh giác.
Nhìn thấy Lý Trần, sứ thần lập tức quỳ xuống, bày ra vẻ cung kính.
"Bệ hạ, thần là sứ thần của bộ tộc Băng Hùng, Ngoã Cam Vải, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Giọng sứ thần trầm thấp và khàn khàn, lộ ra một sự kìm nén.
Bộ lạc Băng Hùng? Lý Trần thực sự có nghe qua.
Đó là vào sáu trăm năm trước, khi vương đình phương bắc tên là vương đình Băng Hùng. Khi đó, đại quân vương triều Thiên Sách đánh tan họ, cuối cùng phải trốn vào núi tuyết Huyền Vực.
Từ đó trở đi, vương đình Băng Hùng cũng tan rã.
Lý Trần còn nhớ rõ, tổ tiên của gia tộc Lưu Hạo, chính là đại công thần trong trận chiến đó.
Vì vậy mới thành tựu vị trí huân quý của Lưu thị ở đế đô.
Lý Trần hơi ngước mắt, nhìn sứ thần trước mắt, hờ hững mở miệng nói: "Ồ? Bộ tộc Băng Hùng? Đêm hôm khuya khoắt ngươi đến đây, có chuyện gì?"
Đây là kiểu biết rõ còn cố hỏi, nhưng vẫn muốn đối phương phải nói ra.
Ngoã Cam Vải cảm nhận được uy thế kinh khủng của vị hoàng đế này, thân hình khẽ run lên, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nói: "Bệ hạ, bộ tộc Băng Hùng của ta tuy là một phần của Tuyết Ưng Vương Đình, nhưng thực sự không muốn cuốn vào trận chiến vô vị này. Nơi đóng quân của bộ tộc ta gần biên giới hai nước. Một khi chiến sự bùng nổ thì chắc chắn sẽ phải chịu đòn đầu tiên, gặp tai họa ngập đầu."
Bộ tộc Băng Hùng có hàng triệu nhân khẩu, là một trong những bộ tộc tương đối lớn ở phương bắc. Còn vương tộc của Tuyết Ưng Vương Đình là bộ tộc Tuyết Ưng, có hàng chục triệu người. Bất kể về số lượng hay sức chiến đấu thì đều hùng hậu hơn bộ tộc Băng Hùng.
Thế nhưng vương triều Thiên Sách có hàng tỷ người, quân đội thì càng vô số kể, nếu đánh nhau thì Tuyết Ưng Vương Đình cũng quá sức.
Tuyết Ưng Vương Đình chắc chắn không muốn bộ tộc mình bị tổn thất nặng nề. Nên dự định để bộ tộc Băng Hùng và các bộ tộc khác đánh trước, còn mình thì bảo toàn thực lực.
Bộ tộc Băng Hùng cũng không muốn làm chim đầu đàn, nhưng nơi đóng quân của bọn họ quá gần biên giới hai nước, muốn đánh nhau thì bọn họ chắc chắn phải chịu liên lụy trước. Thủ lĩnh bộ tộc Băng Hùng liền điều động sứ thần Ngoã Cam Vải lén lút tới.
Trước đây bọn họ không tới, là vì đang chờ tam hoàng tử động thủ. Như vậy, vương triều Thiên Sách sẽ bị xáo trộn, bọn họ có thể phản lại vương triều Thiên Sách.
Ở đây xuất hiện một sự dây dưa lượng tử rất kỳ diệu.
Điều kiện để Tam hoàng tử Lý Vũ động thủ là Nhị hoàng tử Lý Hiển soán vị thành công.
Một khi Lý Hiển thành công thì chắc chắn sẽ rút mệnh lệnh bắc phạt, rồi sau đó chắc chắn sẽ phải thu thập Lý Vũ.
Lý Vũ đương nhiên không thể không động thủ, thậm chí là yêu cầu phải đoạt thế chủ động.
Như vậy Khả Hãn Vương Đình cùng Trấn Nam Vương có thể nhân cơ hội hành động, sẽ không phải hứng chịu hỏa lực chính.
Khả Hãn Vương Đình cứ mãi không về, thậm chí phái cao thủ đến cho Lý Vũ, chính là muốn hắn cứ lên trước, đừng sợ!
Nhưng vấn đề là Lý Hiển đã thất bại, nên chiến lược bố cục của Lý Vũ trực tiếp thay đổi.
Hắn nghĩ dù sao Lý Trần cũng là ca môn của mình. Lần trước khi đại quân xuất động Lý Trần đều mặc kệ. Lý Trần chắc chắn sẽ không trừng trị hắn đầu tiên.
Hơn nữa Lý Trần đã tuyên bố muốn đánh vương đình phương bắc, đến cả nhân lực cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Quân đội điều động cũng gần đủ rồi. Vậy thì Lý Vũ có thể chờ đến khi phương bắc khai chiến, rồi hắn mới động thủ.
Như vậy hỏa lực chính của vương triều Thiên Sách sẽ không đổ vào chỗ hắn.
Dựa vào cái gì mà hắn phải động thủ tìm xui xẻo?
Trấn Nam Vương cũng có ý nghĩ tương tự. Ông muốn tạo phản thì cũng không cần phải vội vàng.
Huống chi con của ông lại bị điều đến tiền tuyến phương bắc, chuyện này làm Trấn Nam Vương không hiểu nổi.
Dựa theo cách Lý Trần thường hay suy tính, nếu phương bắc đại thắng thì người tiếp theo bị thu thập sẽ là Trấn Nam Vương, như vậy tam hoàng tử Lý Vũ cũng không nóng nảy, dù sao ba người chúng ta thì người bị Lý Trần thu thập cuối cùng vẫn sẽ là ta, vậy thì ta sẽ không bắn phát súng đầu.
Cho nên khi phương bắc khai chiến thì dù thế nào Trấn Nam Vương cũng muốn động thủ, Lý Vũ cứ cuối cùng mà hưởng lợi.
Hắn trực tiếp từ người hứng hỏa lực, biến thành trốn ở cuối cùng.
Thủ lĩnh bộ tộc Băng Hùng chính là nhìn thấy đại quân vương triều Thiên Sách chuẩn bị tiến đánh, cho nên mới đến cầu xin Lý Trần hợp tác.
Lý Trần sao mà không nhìn ra, sự hợp tác của bọn họ là bị ép. Nếu như hắn đánh Trấn Nam Vương cùng Tam hoàng tử trước thì bộ tộc Băng Hùng lập tức sẽ biến thành tiên phong của Tuyết Ưng Vương Đình xông đến đánh.
Bộ tộc Băng Hùng phát triển sáu trăm năm, chỉ muốn bảo toàn mình, thu được nhiều lợi ích hơn, không cần thiết phải đi bán m·ạ·n·g.
Lý Trần nghe vậy thì nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười đầy suy tư: "Vậy ngươi lần này đến đây, là muốn cho trẫm tha cho các ngươi một m·ạ·n·g sao?"
Ngoã Cam Vải hít sâu một hơi, dựa theo phân phó của thủ lĩnh, mở miệng nói: "Bệ hạ, thần đến đây lần này là nguyện cùng vương triều Thiên Sách hợp tác. Chỉ cần quân đội của bệ hạ đến, bộ tộc Băng Hùng ta nguyện nhường ra một con đường, chỉ cầu bệ hạ không động thủ với bộ tộc ta. Thủ lĩnh nguyện cùng toàn tộc thần phục bệ hạ."
Nói xong, Ngoã Cam Vải quỳ rạp xuống đất, hai tay úp xuống, tư thế hèn mọn mà cung kính.
(tấu chương
Lý Trần lấy đi 'Hư không gông xiềng giới vực trận', đem 'Kiếm đạo Tru Ma Trận' lưu lại cho Lâm Nguyệt Nga, đồng thời dạy nàng cách sử dụng.
Vừa nghe Lý Trần muốn cho nàng đồ vật quý giá như vậy, nàng cảm giác mình quả thực đang nằm mơ. Đồ Lý Trần cho đã quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi nàng không dám tin đây là hiện thực.
Dù là lệnh bài hoàng đế, hay nội đan mực vảy u rắn của yêu thú thượng cổ, hoặc là nói 'Kiếm đạo Tru Ma Trận' trận thạch này.
Mỗi một thứ đem ra đều là bảo vật vô giá, là thần vật mà người tu luyện tha thiết mơ ước.
Mình chỉ giúp bệ hạ điều tra vụ án, vậy mà đã có được.
Nếu chuyện này mà nói ra, e rằng sẽ khiến vô số người đỏ mắt.
Nàng chính là người có nhiệm vụ đơn giản nhất, nhưng ban thưởng phong phú nhất ở vương triều Thiên Sách.
Nếu nói Tiêu Minh, Hứa Tử Phong là khí vận chi tử, là kiêu tử do thượng thiên lựa chọn.
Vậy Lâm Nguyệt Nga chính là thần tuyển chi tử, Lý Trần chính là thần của nàng!
Hai người hẹn gặp mặt ở một khu rừng, nơi đó rất ít người qua lại.
Trước kia, lúc võ quán ở đế đô chưa hưng thịnh, ngược lại có không ít người đến đây tu luyện, xung quanh còn có nhiều bài trí.
Nhưng khi quy mô xây dựng võ quán ở Vân Ẩn phố lớn lên, không chỉ có đại lão chuyên nghiệp chỉ đạo, mà còn có sân bãi tu luyện cường hóa.
Thậm chí còn xây dựng rất nhiều khu vực tu luyện mở, cung cấp cho người tu luyện tỷ thí luận bàn, cho nên phần lớn người tu luyện đều tập trung ở khu vực gần Vân Ẩn phố.
Sở dĩ hai người bọn họ hẹn nhau thời điểm này gặp mặt cũng là vì Lý Trần muốn giữ lời hứa, tự mình dạy bảo Lâm Nguyệt Nga.
Có một vị cường giả Thánh giả cảnh tự mình chỉ điểm, đối với Lâm Nguyệt Nga mà nói là cơ duyên lớn lao.
Cơ duyên này không hề thua kém việc nhận được truyền thừa của cường giả trong động phủ thần bí.
Hơn nữa truyền thừa của cường giả thì đã c·hết, còn Lý Trần thì lại là một cường giả còn s·ống sờ sờ.
Lý Trần liền để Lâm Nguyệt Nga phơi bày công pháp tu luyện của mình ra, còn có cả những kỹ năng đang tập luyện. Sau đó hắn từ từ điều chỉnh và chỉ điểm cho Lâm Nguyệt Nga.
"Ngươi cứ xem ta là đối thủ, phát động công kích, tuyệt đối không được nương tay, như vậy ta mới có thể nhìn ra thực lực cụ thể của ngươi."
"Vậy bệ hạ, vi thần đắc tội!"
Lâm Nguyệt Nga không hề vòng vo khách khí. Với thực lực của Lý Trần, nàng căn bản không thể tổn thương đến Lý Trần. Nếu cố tỏ ra cung kính thì đó lại là không tín nhiệm cường giả, nên nàng cứ theo lời Lý Trần mà làm.
Rất nhanh, khu vực này tràn ngập kiếm khí mà Lâm Nguyệt Nga thi triển.
Lý Trần tiện tay ngăn cản, đồng thời cũng nhận thấy kiến thức cơ bản của Lâm Nguyệt Nga rất vững chắc. Có thể lấy được thành tích tốt nghiệp không tệ từ Chiến Đấu Học Viện Tân Hỏa thì chắc chắn sẽ không kém đi đâu.
Đối với Lâm Nguyệt Nga, Lý Trần yêu cầu rất cao, không hề tùy ý như với Lý Tư Ngưng.
Vì Lý Trần có kỳ vọng nhất định vào nàng. Nếu nàng nỗ lực tu luyện thì bản thân cũng sẽ có lợi nhất định.
Buổi tu luyện cùng chỉ điểm này kéo dài hai tiếng, đến khi mặt trời lặn mới kết thúc.
Lâm Nguyệt Nga thu hoạch được rất nhiều, sự lý giải về kiếm pháp và tu luyện cũng dần dần tiếp cận với Lý Trần.
Bởi vì tu sĩ bình thường rất máy móc, cứ bắt chước kinh nghiệm của người đi trước. Họ nghĩ người ta tu luyện như vậy, đạt đến cảnh giới đó, thì ta cũng cứ như thế mà tu luyện, chắc chắn không có gì sai sót.
Đặc biệt là người xuất thân từ chiến đấu học viện như Lâm Nguyệt Nga, cách thức tu luyện thông thường đã trở thành bản năng của nàng.
Lý Trần liền dạy nàng một số điều không quá bình thường. Ví dụ như kiếm pháp không câu nệ vào hình thức, khi đã thông hiểu đạo lý rồi thì phải quên hết chiêu thức đi, làm sao cho thoải mái là được.
Lời là như vậy, cốt lõi của kiếm chiêu không đổi, nhưng chiêu thức càng thêm biến hóa khôn lường, đối thủ cũng sẽ không biết ngươi định ra chiêu nào, và phá chiêu như thế nào.
Muốn đạt được điều kiện này thì trước tiên Lâm Nguyệt Nga phải thông hiểu đạo lý, nếu kiến thức nửa vời thì không nên làm vậy.
Chỉ cần làm được những điều này thì khi chiến đấu ở cùng đẳng cấp sẽ có ưu thế vô cùng lớn, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến.
Sau đó chính là điểm mấu chốt, cũng là điều mà Lý Trần giảng giải cốt lõi. Đó chính là ưu thế về đẳng cấp cường đại, hay chính là chiến lực.
Thay vì mạo hiểm đi vượt cấp khiêu chiến cường giả, thà rằng bản thân mình trở thành cường giả, tạo ra hiểm nguy cho người khác còn hơn.
Lý Trần chính là làm như vậy.
Mà tu luyện ở thế giới này chính là theo mạch thuật, tức là thông qua kinh mạch tự thân để làm dẫn.
Rất nhiều tu sĩ khi tu luyện thường sợ lúc đột phá kinh mạch không đủ mạnh, dẫn đến đột phá thất bại, thậm chí bản thân bị trọng thương.
Cho nên họ thường dừng lại ở mỗi cảnh giới rất lâu, thậm chí cố ý ép cấp để tu luyện cho vững chắc.
Lý Trần không nói cách này là sai, nhưng tuổi thọ của con người có hạn. Một mực ép cấp tu luyện thì thực sự rất vững chắc, nhưng cũng không có ý nghĩa gì nếu như c·hết.
Thiên phú quyết định hạn mức cao nhất của người tu luyện. Ngộ tính và tài nguyên quyết định tốc độ người tu luyện đạt đến hạn mức cao nhất.
Thân thể này có thể tu luyện đến Thánh giả cảnh, nhưng nếu ngộ tính không đủ, tài nguyên không nhiều thì cũng rất khó đạt đến hạn mức cao nhất trước khi hết thọ nguyên.
Lý Trần chính là có ngộ tính nghịch thiên, tài nguyên dồi dào, lại không có quá nhiều sự quấy nhiễu nên tốc độ mới kinh khủng đến vậy.
Lý Trần quan sát một hồi, thấy Lâm Nguyệt Nga cũng là người ngàn dặm mới tìm được một thiên tài, thiên phú của nàng hẳn là đầy đủ, chỉ là ngộ tính không được, tài nguyên cũng không đủ nhiều. Trong tình huống bình thường thì không thể nào đạt đến Thánh giả cảnh, thậm chí Thiên Uyên cảnh cũng là quá sức.
Đây đều là việc nhỏ, nếu nàng không ngộ ra được thì Lý Trần sẽ giúp nàng, ví như câu nào Lâm Nguyệt Nga không hiểu được thì Lý Trần sẽ nghiền nát rồi đút cho nàng.
Còn tài nguyên lại càng là chuyện nhỏ, Lý Trần là hoàng đế, nắm trong tay tài nguyên một quốc gia. Hắn sẽ cung cấp tài nguyên giúp đỡ dựa theo nhu cầu của Lâm Nguyệt Nga.
Chỉ cần Lâm Nguyệt Nga luôn luôn nghe lời, thì hắn xem như đang chơi trò chơi dưỡng thành.
Rất nhiều khí vận chi tử đều có hack, những hack này có thể tăng tốc độ tu luyện của họ.
Hiện tại Lâm Nguyệt Nga cũng có, hack của nàng chính là Lý Trần.
Dặn dò Lâm Nguyệt Nga chăm chỉ tu luyện xong, Lý Trần liền quay về hoàng cung.
Trên đường về hoàng cung, Lý Trần đang tự hỏi sao mình cứ như đang luyện tiểu hào vậy. Mà còn không ít nữa chứ.
Ngoài Lâm Nguyệt Nga và Lý Tư Ngưng, Lý Trần còn cảm thấy cơ thể Sở Nhược Yên cũng rất đặc thù, gần đây tốc độ tu luyện cũng rất nhanh.
Đây đều là những người bên cạnh mình, chỉ cần sau khi luyện thành thì nhất định sẽ vô cùng trung thành.
Sau đó là một vài 'đại hào' cướp được.
Tỷ như U Lan Tiên Tử, một Thánh giả cảnh bị Lý Trần cướp được.
Trong tình huống không có khống hồn châm thì tạm thời vẫn chưa thể bắt nàng ra sức cho mình.
Nếu có năm bản «Đế Long Thánh Kinh» thì có thể đoạt được nhiều đại hào hơn. Hoàng đế khai quốc của triều đại trước chẳng phải cũng nhờ thế mà có được thiên hạ hay sao?
Lý Trần cũng không thúc giục Lý Nhiên, chuyện này hắn không vội, dù sao vẫn còn trẻ.
Sau đó chính là những người tương đối đặc thù như Ngô Nam Chi. Đừng thấy thánh hổ bị Lý Trần hành hung ra bã, nếu như thả ra thì sẽ là mầm tai họa một phương, có thể được xem là sức chiến đấu nhất lưu.
Lý Trần cảm thấy có thể tìm thêm mấy loại nữ nhân như thế để phong phú hậu cung của mình.
Vậy việc này có thể giao cho U Lan Tiên Tử, để nàng liệt kê một lượt các nữ cường giả không có đạo lữ của các đại tông môn.
Đương nhiên, những người có đạo lữ cũng có thể liệt kê ra.
Vấn đề này không lớn, đã mở cho nàng một đường rồi, cũng không thiếu cái khác.
Lý Trần vừa về tới trong cung, còn chưa đến tẩm cung của mình, Thôi công công đã tiến tới, khẽ giọng nói: "Bệ hạ, có sứ thần của bộ tộc phương bắc bí mật cầu kiến."
Chuyện này khiến Lý Trần có chút bất ngờ. Còn chưa bắt đầu đánh nhau mà đã đến rồi sao?
Xem ra vương đình phương bắc cũng không được đồng lòng, trách không được Khả Hãn Vương Đình cứ mãi không chịu về.
"Cho hắn đến ngự thư phòng yết kiến trẫm." Lý Trần xem như đang tăng ca.
Vào ngự thư phòng, Lý Trần đợi một lát, Thôi công công liền dẫn theo một vị sứ thần thần bí khoác áo choàng trùm kín đầu, lặng lẽ bước vào ngự thư phòng.
Bước chân hắn nhẹ nhàng, trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ che nửa mặt, chỉ để lộ một đôi mắt tràn đầy cảnh giác.
Nhìn thấy Lý Trần, sứ thần lập tức quỳ xuống, bày ra vẻ cung kính.
"Bệ hạ, thần là sứ thần của bộ tộc Băng Hùng, Ngoã Cam Vải, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Giọng sứ thần trầm thấp và khàn khàn, lộ ra một sự kìm nén.
Bộ lạc Băng Hùng? Lý Trần thực sự có nghe qua.
Đó là vào sáu trăm năm trước, khi vương đình phương bắc tên là vương đình Băng Hùng. Khi đó, đại quân vương triều Thiên Sách đánh tan họ, cuối cùng phải trốn vào núi tuyết Huyền Vực.
Từ đó trở đi, vương đình Băng Hùng cũng tan rã.
Lý Trần còn nhớ rõ, tổ tiên của gia tộc Lưu Hạo, chính là đại công thần trong trận chiến đó.
Vì vậy mới thành tựu vị trí huân quý của Lưu thị ở đế đô.
Lý Trần hơi ngước mắt, nhìn sứ thần trước mắt, hờ hững mở miệng nói: "Ồ? Bộ tộc Băng Hùng? Đêm hôm khuya khoắt ngươi đến đây, có chuyện gì?"
Đây là kiểu biết rõ còn cố hỏi, nhưng vẫn muốn đối phương phải nói ra.
Ngoã Cam Vải cảm nhận được uy thế kinh khủng của vị hoàng đế này, thân hình khẽ run lên, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nói: "Bệ hạ, bộ tộc Băng Hùng của ta tuy là một phần của Tuyết Ưng Vương Đình, nhưng thực sự không muốn cuốn vào trận chiến vô vị này. Nơi đóng quân của bộ tộc ta gần biên giới hai nước. Một khi chiến sự bùng nổ thì chắc chắn sẽ phải chịu đòn đầu tiên, gặp tai họa ngập đầu."
Bộ tộc Băng Hùng có hàng triệu nhân khẩu, là một trong những bộ tộc tương đối lớn ở phương bắc. Còn vương tộc của Tuyết Ưng Vương Đình là bộ tộc Tuyết Ưng, có hàng chục triệu người. Bất kể về số lượng hay sức chiến đấu thì đều hùng hậu hơn bộ tộc Băng Hùng.
Thế nhưng vương triều Thiên Sách có hàng tỷ người, quân đội thì càng vô số kể, nếu đánh nhau thì Tuyết Ưng Vương Đình cũng quá sức.
Tuyết Ưng Vương Đình chắc chắn không muốn bộ tộc mình bị tổn thất nặng nề. Nên dự định để bộ tộc Băng Hùng và các bộ tộc khác đánh trước, còn mình thì bảo toàn thực lực.
Bộ tộc Băng Hùng cũng không muốn làm chim đầu đàn, nhưng nơi đóng quân của bọn họ quá gần biên giới hai nước, muốn đánh nhau thì bọn họ chắc chắn phải chịu liên lụy trước. Thủ lĩnh bộ tộc Băng Hùng liền điều động sứ thần Ngoã Cam Vải lén lút tới.
Trước đây bọn họ không tới, là vì đang chờ tam hoàng tử động thủ. Như vậy, vương triều Thiên Sách sẽ bị xáo trộn, bọn họ có thể phản lại vương triều Thiên Sách.
Ở đây xuất hiện một sự dây dưa lượng tử rất kỳ diệu.
Điều kiện để Tam hoàng tử Lý Vũ động thủ là Nhị hoàng tử Lý Hiển soán vị thành công.
Một khi Lý Hiển thành công thì chắc chắn sẽ rút mệnh lệnh bắc phạt, rồi sau đó chắc chắn sẽ phải thu thập Lý Vũ.
Lý Vũ đương nhiên không thể không động thủ, thậm chí là yêu cầu phải đoạt thế chủ động.
Như vậy Khả Hãn Vương Đình cùng Trấn Nam Vương có thể nhân cơ hội hành động, sẽ không phải hứng chịu hỏa lực chính.
Khả Hãn Vương Đình cứ mãi không về, thậm chí phái cao thủ đến cho Lý Vũ, chính là muốn hắn cứ lên trước, đừng sợ!
Nhưng vấn đề là Lý Hiển đã thất bại, nên chiến lược bố cục của Lý Vũ trực tiếp thay đổi.
Hắn nghĩ dù sao Lý Trần cũng là ca môn của mình. Lần trước khi đại quân xuất động Lý Trần đều mặc kệ. Lý Trần chắc chắn sẽ không trừng trị hắn đầu tiên.
Hơn nữa Lý Trần đã tuyên bố muốn đánh vương đình phương bắc, đến cả nhân lực cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Quân đội điều động cũng gần đủ rồi. Vậy thì Lý Vũ có thể chờ đến khi phương bắc khai chiến, rồi hắn mới động thủ.
Như vậy hỏa lực chính của vương triều Thiên Sách sẽ không đổ vào chỗ hắn.
Dựa vào cái gì mà hắn phải động thủ tìm xui xẻo?
Trấn Nam Vương cũng có ý nghĩ tương tự. Ông muốn tạo phản thì cũng không cần phải vội vàng.
Huống chi con của ông lại bị điều đến tiền tuyến phương bắc, chuyện này làm Trấn Nam Vương không hiểu nổi.
Dựa theo cách Lý Trần thường hay suy tính, nếu phương bắc đại thắng thì người tiếp theo bị thu thập sẽ là Trấn Nam Vương, như vậy tam hoàng tử Lý Vũ cũng không nóng nảy, dù sao ba người chúng ta thì người bị Lý Trần thu thập cuối cùng vẫn sẽ là ta, vậy thì ta sẽ không bắn phát súng đầu.
Cho nên khi phương bắc khai chiến thì dù thế nào Trấn Nam Vương cũng muốn động thủ, Lý Vũ cứ cuối cùng mà hưởng lợi.
Hắn trực tiếp từ người hứng hỏa lực, biến thành trốn ở cuối cùng.
Thủ lĩnh bộ tộc Băng Hùng chính là nhìn thấy đại quân vương triều Thiên Sách chuẩn bị tiến đánh, cho nên mới đến cầu xin Lý Trần hợp tác.
Lý Trần sao mà không nhìn ra, sự hợp tác của bọn họ là bị ép. Nếu như hắn đánh Trấn Nam Vương cùng Tam hoàng tử trước thì bộ tộc Băng Hùng lập tức sẽ biến thành tiên phong của Tuyết Ưng Vương Đình xông đến đánh.
Bộ tộc Băng Hùng phát triển sáu trăm năm, chỉ muốn bảo toàn mình, thu được nhiều lợi ích hơn, không cần thiết phải đi bán m·ạ·n·g.
Lý Trần nghe vậy thì nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười đầy suy tư: "Vậy ngươi lần này đến đây, là muốn cho trẫm tha cho các ngươi một m·ạ·n·g sao?"
Ngoã Cam Vải hít sâu một hơi, dựa theo phân phó của thủ lĩnh, mở miệng nói: "Bệ hạ, thần đến đây lần này là nguyện cùng vương triều Thiên Sách hợp tác. Chỉ cần quân đội của bệ hạ đến, bộ tộc Băng Hùng ta nguyện nhường ra một con đường, chỉ cầu bệ hạ không động thủ với bộ tộc ta. Thủ lĩnh nguyện cùng toàn tộc thần phục bệ hạ."
Nói xong, Ngoã Cam Vải quỳ rạp xuống đất, hai tay úp xuống, tư thế hèn mọn mà cung kính.
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận