Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?

Chương 105: Vân Lộc thư viện mưu đồ bí mật, Tiêu Minh cường thế phát huy!

Chương 105: Vân Lộc thư viện mưu đồ bí mật, Tiêu Minh cường thế phát huy!
Đỉnh Thiên thượng nhân thế nhưng là đại năng tu sĩ nổi tiếng lâu đời.
Sự xuất hiện của hắn, cho dù là Ngự phu tử cũng không dám thất lễ.
Nhị hoàng tử Lý Hiển ở phía sau lưng sư phụ của mình, trông thấy Ngự phu tử bộ dạng nhiệt tình kia, trong lòng có chút xem thường.
Khi ta tới ngươi phơi ta hơn nửa giờ, sư phụ ta đến ngươi liền nghênh đón, quả nhiên là người đọc sách, hiểu được biến báo.
Đỉnh Thiên thượng nhân cùng Ngự phu tử cũng không vội trò chuyện chuyện đoạt quyền, vừa mới bắt đầu cũng là nghiên cứu thảo luận một lần các lĩnh vực học thuật cùng kiến giải.
Sau ba lần rượu, Đỉnh Thiên thượng nhân biểu thị mình khẳng định sẽ duy trì Lý Hiển, hỏi thăm ý tứ của Ngự phu tử.
Ngự phu tử ở đây vẫn đang lôi kéo, hắn hỏi thăm Đỉnh Thiên thượng nhân có chút tự tin nào không, ngươi không có thủ đoạn thắng, ta cũng không theo ngươi lăn lộn.
Chính là ám chỉ Đỉnh Thiên thượng nhân, để hắn tiết lộ một chút át chủ bài.
Ngự phu tử thế nhưng là người đọc sách, phi thường quan tâm thanh danh, thật vất vả mới lăn lộn đến nước này, cũng không thể để cho hắn bị chụp mũ đoạt quyền thí quân chứ.
Đỉnh Thiên thượng nhân liếc nhìn Lý Hiển, ý là muốn Lý Hiển ra ngoài trước.
Lý Trần có chút không hiểu, các ngươi giúp ta đoạt quyền, có cái gì không tiện nói cho ta biết sao?
Bất quá hắn vẫn rất hiểu chuyện rời khỏi Quan Tinh Lâu.
Không biết hai người bọn họ nói chuyện gì, cuối cùng Ngự phu tử đồng ý hỗ trợ, nhưng sẽ không bại lộ thân phận thật.
Kỳ thật trong lúc này, Tam hoàng tử cũng có phái người tới tìm Ngự phu tử, đưa ra điều kiện phi thường cao, so với Nhị hoàng tử còn cao hơn nhiều, thậm chí còn để lộ ra có Thánh giả cảnh đứng về phía hắn.
Có điều Ngự phu tử là người không thấy thỏ không thả chim ưng, Tam hoàng tử lại không nói người hỗ trợ Thánh giả cảnh là ai, Nhị hoàng tử bên này thì mời được sư phụ của hắn tới, Ngự phu tử cảm thấy Nhị hoàng tử bên này gần gũi lại đáng tin, tự nhiên là chọn duy trì.
Lúc trở về, Lý Hiển hỏi Đỉnh Thiên thượng nhân dùng cái gì thuyết phục Ngự phu tử, Đỉnh Thiên thượng nhân không trả lời, ngược lại nói: "Ngươi đây là không tin vi sư?"
Lý Hiển vội cúi đầu, cung kính biểu thị: "Đồ nhi biết sai, hết thảy đều nghe sư phụ."
Đỉnh Thiên thượng nhân là một người giấu rất kín, ngay cả đồ nhi của mình cũng không muốn lộ ra át chủ bài.
Chuyện này ít một người biết, liền nhiều thêm một phần an toàn.
Nói cách khác, hắn tu luyện đến hiện tại, chỉ tin chính mình, không tin được ai cả.
Cho dù là đạo lữ của hắn, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Theo như kế hoạch, ngày mai Lý Hiển sẽ dẫn đội đi xuân sưu địa phương điều nghiên địa hình, sớm bố trí địa điểm động thủ.
Để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để không bị đồng đội đâm lưng.
Đỉnh Thiên thượng nhân quyết định không đi cùng Lý Hiển, một mình đi sắp xếp, chính là sợ trong đội ngũ có người bại lộ hắn.
Lý Hiển hình như đã quen với bộ dạng thần bí của người sư phụ này, cũng không dám nói thêm gì.
Vẫn là sư nương đối tốt với hắn, đáng tiếc sư nương lần này không đến.
Hai người cứ như vậy hẹn ngày trước khi xuân sưu hội kiến, hiện tại thì mỗi người bận việc riêng.
Đỉnh Thiên thượng nhân trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng vào lúc này, đạo lữ U Lan tiên tử nói ra một tin tức.
Theo U Lan tiên tử nói, nàng ở đế đô gặp một Thánh giả cảnh phi thường lợi hại, khả năng mạnh ngang Đỉnh Thiên thượng nhân, Thánh giả cảnh này đang ở tại Tĩnh An vương phủ.
Hỏi Đỉnh Thiên thượng nhân có muốn mời chào Thánh giả cảnh này cùng nhau động thủ hay không.
Nghe vậy, Đỉnh Thiên thượng nhân nói: "Ngươi hồ đồ rồi, lúc này chúng ta đã có được sự giúp đỡ của Ngự phu tử, ba người đối phó với Hoàng đế một người, thêm cả át chủ bài mà ta luyện hóa, đã là mười phần chắc chắn rồi, ngươi làm gì phức tạp vậy!"
Đỉnh Thiên thượng nhân dùng ngữ khí trách cứ, cảm thấy U Lan tiên tử vào lúc này không nên lộ thân phận.
Để không ai biết át chủ bài của mình, Đỉnh Thiên thượng nhân thậm chí còn không nói với ai việc U Lan tiên tử cùng mình tới đế đô.
"Điểm này ngươi cứ yên tâm, ta chỉ vô tình gặp hắn, hơn nữa còn là đang theo dõi hắn, hắn không biết thân phận của ta, nếu ngươi cảm thấy không ổn, ta sẽ không tiếp xúc với hắn, ngày mai chúng ta liền đi xuân sưu địa phương điều nghiên địa hình."
U Lan tiên tử cảm thấy mình rất oan uổng, chỉ là ăn một bữa cơm mà trùng hợp gặp, nàng cũng không nghĩ tới người đối diện sẽ là Thánh giả cảnh.
"Không cần, mấy ngày nay ngươi không cần đi ra ngoài, đợi đến lúc đó ta dẫn ngươi đi là được."
"Tốt, tất cả nghe theo ngươi."
U Lan tiên tử tự nhiên là quen với cách làm của Đỉnh Thiên thượng nhân, nàng cũng chỉ có thể âm thầm ủy khuất trong lòng.
Ngay lúc này, U Lan tiên tử phát giác được điều gì đó, đi đến bên cạnh Đỉnh Thiên thượng nhân, ngửi một cái, sau đó mở miệng nói: "Trên người ngươi sao lại có mùi phấn son thế?"
Đỉnh Thiên thượng nhân cũng không để ý, thuận miệng đáp: "Lộ Nhi núp ở Giáo Phường ti, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Trong phòng giam xa hoa ở đại lao của nha môn đế đô, Tê Dại Hắc đến từ cổ thánh địa đang rất bất đắc dĩ.
Mình tới đế đô mới hai ngày, đã phải ngồi trong đại lao hai ngày.
May mà mình không định thi biên chế, bằng không đời này coi như vứt đi.
Bất quá Hứa Tử Phong biểu thị không cần lo lắng, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ được thả ra.
Tối nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, theo kế hoạch, ngày mai hai người họ phải bắt đầu đi tới địa điểm xuân sưu để an bài.
Tê Dại Hắc không nghĩ nhiều, cũng bắt đầu quen với cuộc sống đại lao.
Vào lúc này, nha môn phụ cận xuất hiện một người tương đối đốt tiền.
Sát vách Hình bộ Tiêu Minh vừa tan làm, liền cố ý chạy đến đây để tạo một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.
Hắn nằm vùng một hồi ở cửa nha môn, thấy một nữ bộ đầu xinh đẹp đi ra.
Tiêu Minh giả bộ đi ngang qua, khi Lâm Nguyệt Nga gần đến, mở miệng nói: "Vị bộ đầu này, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Lâm Nguyệt Nga liếc hắn một cái, đôi lông mày cau lại.
Nếu không phải Tiêu Minh cũng mặc quan phục, nói không chừng bây giờ đã ngồi xổm đại lao.
"Ngươi tìm ta có việc sao?" Cách bắt chuyện vụng về như vậy, Lâm Nguyệt Nga đã thấy quá nhiều rồi.
"À thì, lần trước thật ra chúng ta gặp nhau ở Túy Tiên lâu, ta phụ trách điều tra vụ việc, ngươi bắt Nhị hoàng tử, ta muốn cùng ngươi hiểu rõ một vài tình huống, có được không?" Đây chính là cái cớ mà Tiêu Minh đã nghĩ thật lâu để bắt chuyện.
Nếu tự mình hẹn, loại nữ cường nhân này chắc chắn không đồng ý, cho nên phải tìm chuyện công vụ, như vậy cái cớ mới đủ.
Đúng dịp, Lâm Nguyệt Nga gần đây cũng đang điều tra về Nhị hoàng tử, liền hỏi Tiêu Minh có điều tra ra manh mối gì không.
Tiêu Minh liền lấy cớ này, hẹn Lâm Nguyệt Nga đi ăn bữa cơm gần đó, vừa ăn vừa nói chuyện.
Nghe được Lâm Nguyệt Nga đồng ý, Tiêu Minh trong lòng mừng như điên.
Cuối cùng cũng gặp được một người thích hợp, xem ra sư phụ bảo mình tới Hình bộ là không sai.
May là tàn hồn Thánh giả không biết ý nghĩ của hắn, bằng không chắc chắn sẽ tức đến sôi máu.
Lão phu cho ngươi đến Hình bộ, là để ngươi đi tán gái đấy à?
Trong lúc ăn cơm, hai người liền bắt đầu quen biết thông qua trao đổi tình báo.
Càng trò chuyện, Tiêu Minh càng cảm thấy mình với Lâm Nguyệt Nga càng xứng đôi.
Hai người họ bất luận là chức vị, hay tu vi và tuổi tác, đều tương đương nhau.
"Thì ra chỗ ẩn thân của Nhị hoàng tử ở Giáo Phường ti, ta còn nói sao lại phái người đến phủ đệ hắn ngồi chờ mà không có bất kỳ manh mối nào, xem ra năng lực phá án của ngươi rất mạnh." Lâm Nguyệt Nga khen.
"Đâu có đâu có, ta cũng chỉ là trong lúc theo dõi điều tra nội ứng Hình bộ, vô tình phát hiện thôi." Tiêu Minh cũng không biết có nên nói tin này không, nhưng mà khi hắn thấy mỹ nữ liền quên mất.
Lâm Nguyệt Nga sở dĩ bắt đầu điều tra Nhị hoàng tử, là cảm thấy Nhị hoàng tử có ý đồ tạo phản.
Lâm Nguyệt Nga không cho phép bất cứ chuyện gì có thể gây nguy hiểm cho Lý Trần xảy ra, đây chính là chấp niệm của nàng, nàng để bụng đến bất cứ chuyện gì của Lý Trần.
Chỉ có làm như vậy, mới xứng đáng với sự vun trồng của Lý Trần.
Cho nên nàng lúc này định đến khu Giáo Phường ti theo dõi điều tra, muốn xem Nhị hoàng tử rốt cuộc muốn làm gì.
Tiêu Minh nói có thể cùng đi, đây là cơ hội hiếm có có thể ở cùng mỹ nữ, làm sao hắn có thể bỏ qua.
Cân nhắc đến năng lực phá án của Tiêu Minh, Lâm Nguyệt Nga tự nhiên là đồng ý.
Sau hơn mười phút, hai người trốn ở gần Giáo Phường ti.
Vốn là Tiêu Minh định trốn cùng Lâm Nguyệt Nga, nhưng Lâm Nguyệt Nga bảo hắn trông coi cổng khác, Tiêu Minh đành phải nghe theo, tùy tiện tìm một chỗ để theo dõi.
Không thể không nói, vận may của Tiêu Minh vẫn rất mạnh, tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể bắt được bóng dáng của Nhị hoàng tử.
Khi nhìn thấy tín hiệu Tiêu Minh gửi đến, Lâm Nguyệt Nga cũng đi theo.
Hai người họ một đường theo dõi Lý Hiển, nhìn thấy Lý Hiển dẫn theo một người thần bí đi vào Vân Lộc thư viện.
Vân Lộc thư viện người đông phức tạp, hai người không có cách nào vào trong, cũng chỉ có thể tiếp tục ở đây chờ.
Đợi một thời gian rất dài, trong khoảng thời gian này, Tiêu Minh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trước kia hắn không có cơ hội ở riêng cùng Sở Nhược Yên.
Hắn hận không thể thời gian dừng lại vĩnh viễn tại thời khắc này, cũng hy vọng Nhị hoàng tử đừng ra ngoài tối nay, để mình có thể chờ thêm chút nữa.
Nhưng Nhị hoàng tử lại đúng lúc mất hứng, vào lúc hắn chuẩn bị bắt chuyện với Lâm Nguyệt Nga thì hắn lại đi ra.
Làm cho lời nói của hắn đều phải nuốt vào trong, cũng khiến cho hắn tràn đầy ác ý với Nhị hoàng tử.
Bất quá Nhị hoàng tử so với 'Hai người' đã cướp phụ nữ của hắn mà nói, cũng không là gì, ít nhất hắn cùng Lâm Nguyệt Nga có thể tìm được chủ đề chung ở chuyện của Nhị hoàng tử.
Ngay lúc Tiêu Minh đang suy nghĩ lung tung, Nhị hoàng tử cùng người thần bí rời khỏi Vân Lộc thư viện, hai người họ tiếp tục theo dõi.
Trong lúc đó, Lâm Nguyệt Nga cùng Tiêu Minh đều phát hiện, Nhị hoàng tử đối với người thần bí này phi thường cung kính, nói chuyện đều cúi đầu.
Sau đó, Nhị hoàng tử trở về Giáo Phường ti, người thần bí kia thì vào một khách sạn.
Để tránh đánh rắn động cỏ, hai người họ chỉ theo dõi đến đây.
"Kỳ quái, người thần bí kia lai lịch thế nào? Sao lại khiến cho Nhị hoàng tử cung kính như vậy?"
Lâm Nguyệt Nga đối với chuyện của Nhị hoàng tử không biết hết ngọn ngành, nàng chỉ xem hồ sơ trong nha môn, nên biết được trong đế đô Nhị hoàng tử có những thế lực nào.
Trùng hợp là Tiêu Minh biết, hôm qua lúc Nhị hoàng tử cùng Hứa Tử Phong bị bắt, hắn liền đã điều tra một chút, bắt đầu suy đoán: "Ta đang trong quá trình điều tra, đã xem qua hồ sơ Hình bộ về Nhị hoàng tử, hắn có một sư phụ, là tông chủ Thánh giả cảnh của Thiên Diễn Thần Tông, có thể làm cho Nhị hoàng tử có thân phận tôn quý như vậy mà lộ ra thái độ đó, ta đoán có thể là sư phụ của hắn."
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lâm Nguyệt Nga nhìn mình chằm chằm, muốn biết Tiêu Minh có căn cứ gì để đoán như vậy.
Tiêu Minh tiếp tục trả lời: "Có tin tức nói, sư phụ của Nhị hoàng tử và sư nương của hắn đang bế quan luyện chế tuyệt thế pháp bảo, nếu pháp bảo đó là pháp bảo chướng nhãn thì, vừa rồi chúng ta thấy vị thần bí kia có thể là sư phụ hắn, chỉ có vị sư phụ Thánh giả cảnh đó mới có thể khiến cho hắn có thái độ đó."
Nghe Tiêu Minh nói vậy, con ngươi Lâm Nguyệt Nga bắt đầu mở lớn.
Xuân sưu sắp tới, nếu sư phụ của Nhị hoàng tử đến thì, hơn phân nửa là dự định sẽ động thủ vào lúc xuân sưu.
Không được, ta phải tìm cách nói chuyện này cho bệ hạ.
Xuân sưu cho dù có đề phòng nghiêm ngặt, nếu có Thánh giả cảnh trà trộn vào thì cũng khó mà phát hiện.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt Nga liền để Tiêu Minh tiếp tục chờ ở gần khách sạn, nàng đi một lát sẽ trở lại.
Tiêu Minh mắc bệnh liếm chó, sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của nữ thần, tự nhiên là đồng ý.
Hắn đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng, chính mình là đang giúp Lý Trần giải quyết phiền phức.
Nếu hắn mà biết, chắc chắn có đánh chết cũng không nói ra những lời này.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần Lâm Nguyệt Nga mở miệng, hắn phần nhiều là sẽ hớn hở tới giúp.(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận