Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?
Chương 05:: Mâu thuẫn sinh sôi địa phương, thiên nhiên nhiệm vụ địa điểm!
Chương 05: Nơi mâu thuẫn nảy sinh, địa điểm nhiệm vụ tự nhiên!
Đại lộ thương nghiệp phồn hoa phía đông thành Đế Đô.
Nơi này, các công trình kiến trúc san sát nhau tinh tế, nguy nga tráng lệ. Mỗi một viên ngói, một viên gạch đều thể hiện kỹ nghệ tinh xảo của thợ thủ công và ý tưởng vô tận thú vị. Những tòa tháp cao vút, vươn thẳng lên trời, luôn kể về sự huy hoàng và vinh quang của vương triều Thiên Sách.
Trước đây Lý Trần là hoàng tử, biết rõ kinh đô nước rất sâu, vì không gây chuyện, liền chọn ở trong cung tiềm tu. Hiện tại vẫn là lần đầu hắn đến đây, đối với nơi này cũng không quen thuộc lắm. Đây cũng là lý do hắn để hai vị lão thần đi cùng, chính là để có người dẫn đường. Bất quá lúc này khác xưa, hiện tại hắn có thể coi là đang tuần tra địa bàn của mình. Nhìn khắp con đường rộn ràng nhộn nhịp, người đến người đi, Lý Trần đang suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.
Phương thức tu luyện của thế giới này là lấy kinh mạch làm nền tảng, sau khi đả thông kinh mạch, tố chất thân thể được nâng cao toàn diện, rồi dẫn khí Ngưng Nguyên, sau đó từng bước nâng cao tu vi. Nếu nền tảng không vững, tu vi hậu kỳ cũng không cao được. Phương thức chiến đấu chính là thôi động kinh mạch, bộc phát ra sức mạnh cường đại. Tuy nhiên, chiến đấu cường độ cao sẽ làm hao tổn kinh mạch. Phần lớn tu sĩ sau khi chiến đấu đều sẽ nghỉ ngơi một thời gian để kinh mạch hồi phục.
Vì vậy, trong tình huống bình thường, chỉ cần các tu sĩ không thôi động kinh mạch thì không ai biết tu vi của hắn. Điều này khiến Lý Trần hơi khó khăn, bởi vì mọi người nhìn đều không khác nhau là mấy, ta phải đi đâu tìm tu sĩ trung kỳ khai mạch cảnh đánh một trận? Vốn dĩ, Lý Trần cảm thấy nhiệm vụ này không khó, bởi vì trước đây hắn từng nghe người trong cung nói. Đế đô có nhiều con cháu thế gia quý tộc, những người này thường xuyên gây chuyện ở đế đô, trêu vào một số dòng dõi quyền thần. Những tần phi trong cung liền đến chỗ hoàng thượng cầu xin tha thứ. Sau đó lại mời Thái tử đứng ra làm người hòa giải, những chuyện lớn cũng thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, tất cả đều theo một quy trình. Thái tử chắc chắn cũng rất muốn làm loại chuyện này, hắn ở khắp nơi lấy lòng để sau này lên ngôi hoàng đế xây dựng quan hệ tốt.
Lý Trần không bài xích Thái tử, dù sao hắn với Thái tử không có bất cứ khả năng tranh đấu nào. Thái tử đối với tất cả những người không có xung đột lợi ích trực tiếp với hắn đều biểu hiện vô cùng tốt. Cho dù là giả tạo thì ít nhất hắn cũng giả tạo không tệ. Những chuyện này Lý Trần đã nghe quen nên hắn chọn quan sát ở những khu vực có lưu lượng người tương đối lớn, đồng thời là nơi con cháu thế gia quý tộc hay lui tới ở các địa điểm thương mại xa hoa. Chỉ cần bắt gặp một kẻ gây sự, hắn lập tức đánh một trận để hoàn thành nhiệm vụ.
Ý tưởng thì hay, nhưng đi dạo nửa ngày, sao chẳng thấy ai. Con cháu thế gia quý tộc trên đường đi, nhìn cũng không ngạo mạn ương ngạnh như trong lời đồn. Vì thế, Lý Trần nghĩ lại, liệu có phải mạch suy nghĩ của mình sai rồi không. Đa phần con cháu thế gia quý tộc đều được giáo dục rất tốt, yêu cầu của trưởng bối cũng rất nghiêm khắc. Kẻ bất tài vô dụng chỉ là số ít, vậy làm thế nào để mình tìm được nơi các tu sĩ phát sinh xung đột đây? Trầm tư một lát, Lý Trần mở miệng nói: "Các ngươi nói, nơi nào phía đông thành có nhiều tu sĩ tương đối?"
Trong mắt Lý Trần, tu sĩ phần nhiều đều cao ngạo, lẫn lộn vào nhau rất dễ nảy sinh mâu thuẫn. Vì vậy tìm đến nơi có nhiều tu sĩ hẳn là không sai. Đại tướng quân Quách Phá Vân tranh đáp: "Bẩm... công tử, phía đông Đế Đô có mấy học viện chiến đấu, nơi này bồi dưỡng không ít nhân tài ưu tú, tu sĩ bên đó tương đối nhiều."
Nãy giờ một mực chỉ có Triệu Văn Uyên - vị tể tướng kia lên tiếng, các loại phong tục tập quán đều là do ông ta giới thiệu, Quách Phá Vân như người trong suốt đứng đó lo lắng không thôi. Hiện tại, hiếm hoi mới có một chủ đề để nói chuyện, ông muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt tân hoàng này. Với tư cách là võ tướng đứng đầu, ông vẫn khá hiểu về phương diện tu luyện. Trước đây ông đã từng cùng Tiên Hoàng cải trang vi hành, nhìn dáng vẻ hiện tại của Lý Trần, phỏng chừng cũng là đang bắt chước Tiên Hoàng đi tuần tra kinh đô. Vì vậy, ông gọi Lý Trần là công tử, là biết Lý Trần không muốn bại lộ thân phận.
Khác biệt là, khi Tiên Hoàng vi hành, ngoài có cao thủ bí ẩn trong cung đi theo hộ tống, Quách Phá Vân còn bố trí rất nhiều ám vệ để bảo vệ sự an toàn của Tiên Hoàng. Với tư cách là đại tướng quân, bản thân ông đúng là có thực lực mạnh mẽ, nhưng tên bắn lén khó tránh. Nếu khiến thánh giá kinh hãi thì đó là sự thất trách của ông. Tân hoàng này chính là Thánh giả cảnh, Nhị hoàng tử mạnh như vậy còn phải chạy mất, trên lý thuyết mà nói thì không ai dám động đến hắn.
Nhưng mà không cần hộ vệ sao? Quách Phá Vân lại thấy hoàn toàn ngược lại! Thánh giả cảnh vốn là sự tồn tại siêu phàm thoát tục, nếu để cho người này nổi giận, nói dễ nghe là mọi người không chịu nổi, nói khó nghe là máu chảy thành sông. Cho nên ông phái ra ám vệ, thậm chí còn gấp ba lần so với Tiên Hoàng! Một số người nhìn có vẻ như người qua đường, thật ra đều là thủ hạ của Quách Phá Vân, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần Lý Trần đi vào khu vực nào, xuất hiện hình ảnh gì đó không hài hòa, bọn họ liền sẽ giải quyết ngay lập tức.
Ví dụ như, hai tu sĩ phát sinh tranh cãi, hoặc là có yêu thú hung mãnh nào đó ở gần. Các ám vệ này sẽ trói người lại, đè yêu thú xuống để Lý Trần bình thường đi qua những khu vực đó. Thuộc hạ của Quách Phá Vân nghe nói là hộ vệ tân hoàng nên đang nỗ lực làm việc đến điên cuồng. Đây chính là lý do Lý Trần ở khu vực phồn hoa tìm nửa ngày mà không tìm được ai gây chuyện.
Khi Quách Phá Vân nhắc đến học viện chiến đấu, Lý Trần lập tức hứng thú. Bởi vì ở trong cung lâu không chỉ có hắn mà các tần phi, thị nữ và thái giám cũng rảnh rỗi buồn chán, thích hóng hớt những tin bát quái ở kinh đô, Lý Trần bình thường nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng nghe không ít. Đế Đô không chỉ có một học viện chiến đấu, mà riêng phía đông đã có ba học viện tương đối lớn do các thế lực khác nhau khống chế. Nếu giành được thành tích xuất sắc trong học viện chiến đấu và thuận lợi tốt nghiệp thì có thể vào quân đội hoặc các đơn vị trực thuộc khác nhận chức. Có thể nói, tốt nghiệp là có biên chế ngay. Hàng năm, số lượng biên chế có hạn, vì thế ba học viện này có mối quan hệ cạnh tranh, mâu thuẫn cũng rất lớn. Bình thường Lý Trần cũng nghe nói các học sinh của các học viện chiến đấu hay ra tay đánh nhau trong các dịp khác nhau, thà bị xử lý cũng không để mất mặt học viện.
Tiên Hoàng luôn mắt nhắm mắt mở cho những chuyện này, ông cảm thấy học sinh học viện chiến đấu phải có chút huyết tính mới được, vương triều Thiên Sách không cần đám người chỉ biết a dua nịnh hót. Huống chi, trong các học viện chiến đấu cũng không thiếu con cháu thế gia và các thiên tài hàn môn. Từ xưa đến nay, con cháu thế gia và các thiên tài hàn môn, có thể có chuyện để nói, cùng nhau cố gắng tu hành, thậm chí về sau trở thành rường cột nước nhà, trở thành giai thoại. Nhưng mâu thuẫn vẫn còn nhiều, bởi vì con cháu thế gia vốn dĩ chỉ là tìm biên chế, củng cố địa vị của mình trong gia tộc, vậy các thiên tài hàn môn sao có thể bỏ qua cơ hội cá chép hóa rồng này? Tất cả những ai có thể thuận lợi tốt nghiệp từ các học viện chiến đấu ở đế đô và giành được thành tích xuất sắc, quả thực là người được chọn trong vạn người. Trong mắt Lý Trần, ổn! Với nơi mâu thuẫn nảy sinh này, chắc chắn mình có thể hoàn thành nhiệm vụ!...
Đại lộ thương nghiệp phồn hoa phía đông thành Đế Đô.
Nơi này, các công trình kiến trúc san sát nhau tinh tế, nguy nga tráng lệ. Mỗi một viên ngói, một viên gạch đều thể hiện kỹ nghệ tinh xảo của thợ thủ công và ý tưởng vô tận thú vị. Những tòa tháp cao vút, vươn thẳng lên trời, luôn kể về sự huy hoàng và vinh quang của vương triều Thiên Sách.
Trước đây Lý Trần là hoàng tử, biết rõ kinh đô nước rất sâu, vì không gây chuyện, liền chọn ở trong cung tiềm tu. Hiện tại vẫn là lần đầu hắn đến đây, đối với nơi này cũng không quen thuộc lắm. Đây cũng là lý do hắn để hai vị lão thần đi cùng, chính là để có người dẫn đường. Bất quá lúc này khác xưa, hiện tại hắn có thể coi là đang tuần tra địa bàn của mình. Nhìn khắp con đường rộn ràng nhộn nhịp, người đến người đi, Lý Trần đang suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.
Phương thức tu luyện của thế giới này là lấy kinh mạch làm nền tảng, sau khi đả thông kinh mạch, tố chất thân thể được nâng cao toàn diện, rồi dẫn khí Ngưng Nguyên, sau đó từng bước nâng cao tu vi. Nếu nền tảng không vững, tu vi hậu kỳ cũng không cao được. Phương thức chiến đấu chính là thôi động kinh mạch, bộc phát ra sức mạnh cường đại. Tuy nhiên, chiến đấu cường độ cao sẽ làm hao tổn kinh mạch. Phần lớn tu sĩ sau khi chiến đấu đều sẽ nghỉ ngơi một thời gian để kinh mạch hồi phục.
Vì vậy, trong tình huống bình thường, chỉ cần các tu sĩ không thôi động kinh mạch thì không ai biết tu vi của hắn. Điều này khiến Lý Trần hơi khó khăn, bởi vì mọi người nhìn đều không khác nhau là mấy, ta phải đi đâu tìm tu sĩ trung kỳ khai mạch cảnh đánh một trận? Vốn dĩ, Lý Trần cảm thấy nhiệm vụ này không khó, bởi vì trước đây hắn từng nghe người trong cung nói. Đế đô có nhiều con cháu thế gia quý tộc, những người này thường xuyên gây chuyện ở đế đô, trêu vào một số dòng dõi quyền thần. Những tần phi trong cung liền đến chỗ hoàng thượng cầu xin tha thứ. Sau đó lại mời Thái tử đứng ra làm người hòa giải, những chuyện lớn cũng thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, tất cả đều theo một quy trình. Thái tử chắc chắn cũng rất muốn làm loại chuyện này, hắn ở khắp nơi lấy lòng để sau này lên ngôi hoàng đế xây dựng quan hệ tốt.
Lý Trần không bài xích Thái tử, dù sao hắn với Thái tử không có bất cứ khả năng tranh đấu nào. Thái tử đối với tất cả những người không có xung đột lợi ích trực tiếp với hắn đều biểu hiện vô cùng tốt. Cho dù là giả tạo thì ít nhất hắn cũng giả tạo không tệ. Những chuyện này Lý Trần đã nghe quen nên hắn chọn quan sát ở những khu vực có lưu lượng người tương đối lớn, đồng thời là nơi con cháu thế gia quý tộc hay lui tới ở các địa điểm thương mại xa hoa. Chỉ cần bắt gặp một kẻ gây sự, hắn lập tức đánh một trận để hoàn thành nhiệm vụ.
Ý tưởng thì hay, nhưng đi dạo nửa ngày, sao chẳng thấy ai. Con cháu thế gia quý tộc trên đường đi, nhìn cũng không ngạo mạn ương ngạnh như trong lời đồn. Vì thế, Lý Trần nghĩ lại, liệu có phải mạch suy nghĩ của mình sai rồi không. Đa phần con cháu thế gia quý tộc đều được giáo dục rất tốt, yêu cầu của trưởng bối cũng rất nghiêm khắc. Kẻ bất tài vô dụng chỉ là số ít, vậy làm thế nào để mình tìm được nơi các tu sĩ phát sinh xung đột đây? Trầm tư một lát, Lý Trần mở miệng nói: "Các ngươi nói, nơi nào phía đông thành có nhiều tu sĩ tương đối?"
Trong mắt Lý Trần, tu sĩ phần nhiều đều cao ngạo, lẫn lộn vào nhau rất dễ nảy sinh mâu thuẫn. Vì vậy tìm đến nơi có nhiều tu sĩ hẳn là không sai. Đại tướng quân Quách Phá Vân tranh đáp: "Bẩm... công tử, phía đông Đế Đô có mấy học viện chiến đấu, nơi này bồi dưỡng không ít nhân tài ưu tú, tu sĩ bên đó tương đối nhiều."
Nãy giờ một mực chỉ có Triệu Văn Uyên - vị tể tướng kia lên tiếng, các loại phong tục tập quán đều là do ông ta giới thiệu, Quách Phá Vân như người trong suốt đứng đó lo lắng không thôi. Hiện tại, hiếm hoi mới có một chủ đề để nói chuyện, ông muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt tân hoàng này. Với tư cách là võ tướng đứng đầu, ông vẫn khá hiểu về phương diện tu luyện. Trước đây ông đã từng cùng Tiên Hoàng cải trang vi hành, nhìn dáng vẻ hiện tại của Lý Trần, phỏng chừng cũng là đang bắt chước Tiên Hoàng đi tuần tra kinh đô. Vì vậy, ông gọi Lý Trần là công tử, là biết Lý Trần không muốn bại lộ thân phận.
Khác biệt là, khi Tiên Hoàng vi hành, ngoài có cao thủ bí ẩn trong cung đi theo hộ tống, Quách Phá Vân còn bố trí rất nhiều ám vệ để bảo vệ sự an toàn của Tiên Hoàng. Với tư cách là đại tướng quân, bản thân ông đúng là có thực lực mạnh mẽ, nhưng tên bắn lén khó tránh. Nếu khiến thánh giá kinh hãi thì đó là sự thất trách của ông. Tân hoàng này chính là Thánh giả cảnh, Nhị hoàng tử mạnh như vậy còn phải chạy mất, trên lý thuyết mà nói thì không ai dám động đến hắn.
Nhưng mà không cần hộ vệ sao? Quách Phá Vân lại thấy hoàn toàn ngược lại! Thánh giả cảnh vốn là sự tồn tại siêu phàm thoát tục, nếu để cho người này nổi giận, nói dễ nghe là mọi người không chịu nổi, nói khó nghe là máu chảy thành sông. Cho nên ông phái ra ám vệ, thậm chí còn gấp ba lần so với Tiên Hoàng! Một số người nhìn có vẻ như người qua đường, thật ra đều là thủ hạ của Quách Phá Vân, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần Lý Trần đi vào khu vực nào, xuất hiện hình ảnh gì đó không hài hòa, bọn họ liền sẽ giải quyết ngay lập tức.
Ví dụ như, hai tu sĩ phát sinh tranh cãi, hoặc là có yêu thú hung mãnh nào đó ở gần. Các ám vệ này sẽ trói người lại, đè yêu thú xuống để Lý Trần bình thường đi qua những khu vực đó. Thuộc hạ của Quách Phá Vân nghe nói là hộ vệ tân hoàng nên đang nỗ lực làm việc đến điên cuồng. Đây chính là lý do Lý Trần ở khu vực phồn hoa tìm nửa ngày mà không tìm được ai gây chuyện.
Khi Quách Phá Vân nhắc đến học viện chiến đấu, Lý Trần lập tức hứng thú. Bởi vì ở trong cung lâu không chỉ có hắn mà các tần phi, thị nữ và thái giám cũng rảnh rỗi buồn chán, thích hóng hớt những tin bát quái ở kinh đô, Lý Trần bình thường nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng nghe không ít. Đế Đô không chỉ có một học viện chiến đấu, mà riêng phía đông đã có ba học viện tương đối lớn do các thế lực khác nhau khống chế. Nếu giành được thành tích xuất sắc trong học viện chiến đấu và thuận lợi tốt nghiệp thì có thể vào quân đội hoặc các đơn vị trực thuộc khác nhận chức. Có thể nói, tốt nghiệp là có biên chế ngay. Hàng năm, số lượng biên chế có hạn, vì thế ba học viện này có mối quan hệ cạnh tranh, mâu thuẫn cũng rất lớn. Bình thường Lý Trần cũng nghe nói các học sinh của các học viện chiến đấu hay ra tay đánh nhau trong các dịp khác nhau, thà bị xử lý cũng không để mất mặt học viện.
Tiên Hoàng luôn mắt nhắm mắt mở cho những chuyện này, ông cảm thấy học sinh học viện chiến đấu phải có chút huyết tính mới được, vương triều Thiên Sách không cần đám người chỉ biết a dua nịnh hót. Huống chi, trong các học viện chiến đấu cũng không thiếu con cháu thế gia và các thiên tài hàn môn. Từ xưa đến nay, con cháu thế gia và các thiên tài hàn môn, có thể có chuyện để nói, cùng nhau cố gắng tu hành, thậm chí về sau trở thành rường cột nước nhà, trở thành giai thoại. Nhưng mâu thuẫn vẫn còn nhiều, bởi vì con cháu thế gia vốn dĩ chỉ là tìm biên chế, củng cố địa vị của mình trong gia tộc, vậy các thiên tài hàn môn sao có thể bỏ qua cơ hội cá chép hóa rồng này? Tất cả những ai có thể thuận lợi tốt nghiệp từ các học viện chiến đấu ở đế đô và giành được thành tích xuất sắc, quả thực là người được chọn trong vạn người. Trong mắt Lý Trần, ổn! Với nơi mâu thuẫn nảy sinh này, chắc chắn mình có thể hoàn thành nhiệm vụ!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận