Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?
Chương 94: Thiên Sách vương triều 'Dân gian kỹ thuật dò xét' ! (cầu đặt mua, cầu nguyệt phiếu)
Chương 94: Thiên Sách vương triều 'Kỹ thuật dân gian khám phá' ! (cầu đặt mua, cầu nguyệt phiếu)
Tâm tình Sở Nhược Yên gần đây đặc biệt tốt, vô luận là tu vi hay địa vị, đều đạt được sự tăng tiến rõ rệt. Dựa theo Thánh giả tàn hồn thuyết pháp, thể chất của Sở Nhược Yên đặc thù, cùng nàng cùng nhau tu luyện sẽ có hiệu quả gấp đôi. Lý Trần coi trọng Sở Nhược Yên có phải vì điều này không? Dĩ nhiên không phải, hắn đều max cấp rồi, đâu còn quan tâm cái này, chỉ là thấy thích thôi, hai người nói chuyện hợp là được. Lý Trần lại không cần tăng thực lực, liền không cần lợi dụng, như vậy như vậy liền thành ra, tốc độ tu luyện của Sở Nhược Yên tăng lên gấp bốn lần, một mình nàng độc chiếm tất cả chỗ tốt. Lại thêm có thân phận hoàng phi, có thể thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn. Chẳng bao lâu nữa, nàng đoán chừng có thể đạt tới Phá Hư Cảnh. Dạo gần đây ngoài việc quản lý tẩm cung của mình ra, chính là hằng ngày đến chỗ Thái hậu thỉnh an, sau đó lại cùng Lý Tư Ngưng học tập một số lễ nghi. Với tư cách đế đô song tuyệt, não mạch hai người đều rất kỳ quái. Sở Nhược Yên có chút chấp nhất, còn Lý Tư Ngưng chính là một con người hai mặt. Bên cạnh Lý Trần, Lý Tư Ngưng quá tùy ý, còn khi rời khỏi Lý Trần, Lý Tư Ngưng lại đoan trang như công chúa vậy. Khiến Sở Nhược Yên nhìn không rõ, rốt cuộc mặt nào mới là con người thật của nàng. Dạo gần đây hai nàng sở dĩ không quấn lấy Lý Trần là vì bận bịu đi thỉnh an các vị Tần phi ở hậu cung. Sau khi rảnh rỗi, Sở Nhược Yên liền tìm đến Lý Trần. Trong ngự thư phòng, nàng đi đến rất quen thuộc. Sở Nhược Yên cũng rất hiểu chuyện, phàm là Lý Trần ở đây dạy dỗ đại thần, nàng liền sẽ không đi vào, bất quá những ngày này ngược lại không có vị đại thần nào dám chọc Lý Trần, hắn cũng coi như là khá nhàn nhã. Thường thì tới nơi như thế, nàng đều sẽ bưng đồ Lý Trần thích ăn tới. Khi Lý Trần không bận việc, có thể ngồi trong lòng Lý Trần, đút cho hắn ăn cái gì đó. Hai người sống những ngày tháng nhỏ cũng khá thoải mái. Đợi Lý Trần phê duyệt xong tấu chương, Sở Nhược Yên liền mở miệng nói: "Bệ hạ, gần đây đại hội triển lãm pháp khí ở đế đô rất náo nhiệt, chúng ta có muốn đi xem thử không?" Sở Nhược Yên từ nhỏ đã thích những đồ chơi nhỏ này, mà lúc trước gia cảnh Sở gia không được giàu có, tiền tiêu vặt của nàng không nhiều. Mỗi lần đi dạo phố, cũng chỉ có thể tùy tiện mua một vài món đồ nhỏ. Dạo gần đây, Lý Trần ban thưởng khá nhiều, nàng muốn đi mua một số thứ mà mình thích. "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi." Lý Trần cười gian xảo nói, sau đó phân phó cung nữ khóa cửa ngự thư phòng lại. Sở Nhược Yên cũng không nghĩ tới hắn muốn ở cái địa phương này bắt đầu. Trong lúc đó, Lý Trần còn bảo nàng thay không ít bộ chế phục. Đây đều là những thứ Lý Trần đã chuẩn bị trước, là loại may đo dành riêng cho Sở Nhược Yên. Dù nàng đã là hoàng phi, thật có một số bộ quần áo nàng chỉ nhìn thấy thôi cũng đã đỏ mặt, huống chi là mặc vào. Mất khoảng hai giờ, hai người mới thay đồ xong xuất cung. Vừa đi, Sở Nhược Yên còn một bên giải thích với Lý Trần. Đại hội này còn có tên khác là chợ pháp khí linh quang ở đế đô, nó nằm ở quảng trường trung ương của đế đô. Khi Lý Trần vừa đến, liền thấy một khu vực phồn hoa rộng lớn, bốn phía nhà cao tầng san sát, cửa hàng tụ tập. Đúng là nơi náo nhiệt và phồn hoa nhất của đế đô. Bốn phía quảng trường trung ương còn xây dựng những gian hàng và hành lang tinh mỹ, để người tham gia triển lãm phô bày pháp khí của mình. Mỗi khi hội chợ cử hành, không chỉ người dân bản địa ở đế đô ùn ùn kéo đến, mà còn cả những tân khách đến từ các thành phố lớn, tông môn xung quanh, thậm chí là những người đến từ phương xa, tất cả đều ngưỡng mộ mà đến, chỉ để chiêm ngưỡng những pháp khí trân quý. Hội chợ lần này không chỉ là nơi tụ hội của những người có nghề 'dân gian' ở Thiên Sách vương triều, mà còn là một dịp hiếm có để "khám phá kỹ thuật dân gian". Từ những phát minh sáng tạo nhỏ nhặt của dân thường đến các đại sư luyện khí của các tông môn, đều có thể mang theo tác phẩm của mình đến tham gia triển lãm. Người luyện khí của Thiên Sách vương triều có một truyền thống, họ đều cho rằng pháp bảo phải phục vụ con người chứ không phải cao cao tại thượng. Chỉ khi tất cả mọi người đều thích sử dụng thì đó mới là đồ tốt. Điều này khác với các hội chợ và hội đấu giá. Trong hội đấu giá, người ta bán thành phẩm, còn ở đây, người ta bán kỹ thuật. Ở chỗ này, có thể thấy rất nhiều tu sĩ luyện khí giới thiệu pháp khí của mình, có thứ thì lộng lẫy hào nhoáng, có thứ lại giản dị tự nhiên, nhưng cái nào cũng chứa đựng tâm huyết của họ. Mà những pháp khí này, thường thu hút được ánh mắt của nhà đầu tư. Nếu pháp khí đủ xuất sắc, gặp được nhà đầu tư có mắt nhìn, thì thông qua giao dịch bản quyền kỹ thuật, có thể thu được một khoản tài sản khổng lồ. Khó khăn hơn nữa là nếu pháp khí của bạn được công bộ của Thiên Sách vương triều coi trọng, thì bạn sẽ có cơ hội nhận được khoản đầu tư lớn từ công bộ. Điều này không chỉ mang ý nghĩa pháp khí của bạn sẽ được chế tạo và mở rộng một cách chuyên nghiệp hơn, mà còn có nghĩa là bạn sẽ có cơ hội trực tiếp vào công bộ làm việc, trở thành người của Thiên Sách vương triều. Tỷ như năm ngoái có một người dân cải tiến móng ngựa cho quân mã, giúp quân mã có lực bám đất mạnh hơn, do chất liệu đặc thù, thậm chí trên băng cũng không bị trượt. Nâng cao đáng kể khả năng tác chiến của quân mã ở vùng băng giá. Phát minh này vừa mới xuất hiện đã nhận được đơn đặt hàng từ các đại tập đoàn quân ở phương bắc của Thiên Sách vương triều. Lại tỉ như năm ngoái còn có một luyện khí sư phát minh ra "Đao hút máu", cây đao này đâm vào ai thì có thể nhanh chóng hút máu người đó, sẽ không tràn ra một giọt máu nào, quả thực là một công cụ giết người cướp của không để lại dấu vết, rồi ngay tại chỗ hắn bị Hình bộ bắt đi... Còn về việc xử lý tiếp theo như thế nào, không ai biết. Có người suy đoán có thể là do những vụ án giết người kỳ lạ gần đây có liên quan đến hắn, đoán chừng là đã bị giam vào ngục. Cũng có người suy đoán, loại kỹ thuật của hắn có chút tà môn, hẳn là bị chiêu an. Dù sao, người tài giỏi mà phát minh ra đồ nguy hiểm như vậy thì cần phải quản lý chặt chẽ. Vậy mới có chuyện chúng thuyết phân vân, nhưng tình yêu của mọi người đối với phát minh đều có thể được nhìn thấy. Ngoài ra, còn có một sân bãi cho mọi người biểu diễn pháp khí, để thể hiện hiệu quả. Nói trắng ra chính là các đại sư luyện khí tự mình PK một phen, phô bày đạo cụ của mình lợi hại cỡ nào. Sở Nhược Yên khi đi dạo hội chợ triển lãm đã mua rất nhiều đồ ở một gian hàng của Luyện Khí Tông môn. Gian hàng của Luyện Khí Tông môn này hầu hết là đồ trang sức nữ tính. Theo người chuyên nghiệp, những món trang sức này làm ra chi phí không cao, nhưng lại cực kỳ tinh xảo đẹp mắt, hơn nữa rất độc đáo, đây cũng là điểm dừng chân của các quý bà ở đế đô. Con gái mua đồ khác với con trai, con trai sẽ xem xét tính thực dụng và tính kinh tế trước tiên. Con gái chỉ cần thấy đẹp là mặc kệ giá cả, rất nhiều người thích những đồ vật lấp lánh tỏa sáng. Sở Nhược Yên mua không ít, giống như chiếc vòng tay nàng đang đeo trên tay có thể thay đổi màu sắc tùy theo tâm trạng. Lý Trần có thể thông qua màu sắc mà phán đoán hiện giờ nàng đang rất vui. Hai người đã đi dạo được một tiếng, cũng mới chỉ đi một góc nhỏ của khu triển lãm. Ngay lúc hai người chuẩn bị tiếp tục thì có một bóng dáng lặng lẽ tiếp cận.
(hết chương)
Tâm tình Sở Nhược Yên gần đây đặc biệt tốt, vô luận là tu vi hay địa vị, đều đạt được sự tăng tiến rõ rệt. Dựa theo Thánh giả tàn hồn thuyết pháp, thể chất của Sở Nhược Yên đặc thù, cùng nàng cùng nhau tu luyện sẽ có hiệu quả gấp đôi. Lý Trần coi trọng Sở Nhược Yên có phải vì điều này không? Dĩ nhiên không phải, hắn đều max cấp rồi, đâu còn quan tâm cái này, chỉ là thấy thích thôi, hai người nói chuyện hợp là được. Lý Trần lại không cần tăng thực lực, liền không cần lợi dụng, như vậy như vậy liền thành ra, tốc độ tu luyện của Sở Nhược Yên tăng lên gấp bốn lần, một mình nàng độc chiếm tất cả chỗ tốt. Lại thêm có thân phận hoàng phi, có thể thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn. Chẳng bao lâu nữa, nàng đoán chừng có thể đạt tới Phá Hư Cảnh. Dạo gần đây ngoài việc quản lý tẩm cung của mình ra, chính là hằng ngày đến chỗ Thái hậu thỉnh an, sau đó lại cùng Lý Tư Ngưng học tập một số lễ nghi. Với tư cách đế đô song tuyệt, não mạch hai người đều rất kỳ quái. Sở Nhược Yên có chút chấp nhất, còn Lý Tư Ngưng chính là một con người hai mặt. Bên cạnh Lý Trần, Lý Tư Ngưng quá tùy ý, còn khi rời khỏi Lý Trần, Lý Tư Ngưng lại đoan trang như công chúa vậy. Khiến Sở Nhược Yên nhìn không rõ, rốt cuộc mặt nào mới là con người thật của nàng. Dạo gần đây hai nàng sở dĩ không quấn lấy Lý Trần là vì bận bịu đi thỉnh an các vị Tần phi ở hậu cung. Sau khi rảnh rỗi, Sở Nhược Yên liền tìm đến Lý Trần. Trong ngự thư phòng, nàng đi đến rất quen thuộc. Sở Nhược Yên cũng rất hiểu chuyện, phàm là Lý Trần ở đây dạy dỗ đại thần, nàng liền sẽ không đi vào, bất quá những ngày này ngược lại không có vị đại thần nào dám chọc Lý Trần, hắn cũng coi như là khá nhàn nhã. Thường thì tới nơi như thế, nàng đều sẽ bưng đồ Lý Trần thích ăn tới. Khi Lý Trần không bận việc, có thể ngồi trong lòng Lý Trần, đút cho hắn ăn cái gì đó. Hai người sống những ngày tháng nhỏ cũng khá thoải mái. Đợi Lý Trần phê duyệt xong tấu chương, Sở Nhược Yên liền mở miệng nói: "Bệ hạ, gần đây đại hội triển lãm pháp khí ở đế đô rất náo nhiệt, chúng ta có muốn đi xem thử không?" Sở Nhược Yên từ nhỏ đã thích những đồ chơi nhỏ này, mà lúc trước gia cảnh Sở gia không được giàu có, tiền tiêu vặt của nàng không nhiều. Mỗi lần đi dạo phố, cũng chỉ có thể tùy tiện mua một vài món đồ nhỏ. Dạo gần đây, Lý Trần ban thưởng khá nhiều, nàng muốn đi mua một số thứ mà mình thích. "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi." Lý Trần cười gian xảo nói, sau đó phân phó cung nữ khóa cửa ngự thư phòng lại. Sở Nhược Yên cũng không nghĩ tới hắn muốn ở cái địa phương này bắt đầu. Trong lúc đó, Lý Trần còn bảo nàng thay không ít bộ chế phục. Đây đều là những thứ Lý Trần đã chuẩn bị trước, là loại may đo dành riêng cho Sở Nhược Yên. Dù nàng đã là hoàng phi, thật có một số bộ quần áo nàng chỉ nhìn thấy thôi cũng đã đỏ mặt, huống chi là mặc vào. Mất khoảng hai giờ, hai người mới thay đồ xong xuất cung. Vừa đi, Sở Nhược Yên còn một bên giải thích với Lý Trần. Đại hội này còn có tên khác là chợ pháp khí linh quang ở đế đô, nó nằm ở quảng trường trung ương của đế đô. Khi Lý Trần vừa đến, liền thấy một khu vực phồn hoa rộng lớn, bốn phía nhà cao tầng san sát, cửa hàng tụ tập. Đúng là nơi náo nhiệt và phồn hoa nhất của đế đô. Bốn phía quảng trường trung ương còn xây dựng những gian hàng và hành lang tinh mỹ, để người tham gia triển lãm phô bày pháp khí của mình. Mỗi khi hội chợ cử hành, không chỉ người dân bản địa ở đế đô ùn ùn kéo đến, mà còn cả những tân khách đến từ các thành phố lớn, tông môn xung quanh, thậm chí là những người đến từ phương xa, tất cả đều ngưỡng mộ mà đến, chỉ để chiêm ngưỡng những pháp khí trân quý. Hội chợ lần này không chỉ là nơi tụ hội của những người có nghề 'dân gian' ở Thiên Sách vương triều, mà còn là một dịp hiếm có để "khám phá kỹ thuật dân gian". Từ những phát minh sáng tạo nhỏ nhặt của dân thường đến các đại sư luyện khí của các tông môn, đều có thể mang theo tác phẩm của mình đến tham gia triển lãm. Người luyện khí của Thiên Sách vương triều có một truyền thống, họ đều cho rằng pháp bảo phải phục vụ con người chứ không phải cao cao tại thượng. Chỉ khi tất cả mọi người đều thích sử dụng thì đó mới là đồ tốt. Điều này khác với các hội chợ và hội đấu giá. Trong hội đấu giá, người ta bán thành phẩm, còn ở đây, người ta bán kỹ thuật. Ở chỗ này, có thể thấy rất nhiều tu sĩ luyện khí giới thiệu pháp khí của mình, có thứ thì lộng lẫy hào nhoáng, có thứ lại giản dị tự nhiên, nhưng cái nào cũng chứa đựng tâm huyết của họ. Mà những pháp khí này, thường thu hút được ánh mắt của nhà đầu tư. Nếu pháp khí đủ xuất sắc, gặp được nhà đầu tư có mắt nhìn, thì thông qua giao dịch bản quyền kỹ thuật, có thể thu được một khoản tài sản khổng lồ. Khó khăn hơn nữa là nếu pháp khí của bạn được công bộ của Thiên Sách vương triều coi trọng, thì bạn sẽ có cơ hội nhận được khoản đầu tư lớn từ công bộ. Điều này không chỉ mang ý nghĩa pháp khí của bạn sẽ được chế tạo và mở rộng một cách chuyên nghiệp hơn, mà còn có nghĩa là bạn sẽ có cơ hội trực tiếp vào công bộ làm việc, trở thành người của Thiên Sách vương triều. Tỷ như năm ngoái có một người dân cải tiến móng ngựa cho quân mã, giúp quân mã có lực bám đất mạnh hơn, do chất liệu đặc thù, thậm chí trên băng cũng không bị trượt. Nâng cao đáng kể khả năng tác chiến của quân mã ở vùng băng giá. Phát minh này vừa mới xuất hiện đã nhận được đơn đặt hàng từ các đại tập đoàn quân ở phương bắc của Thiên Sách vương triều. Lại tỉ như năm ngoái còn có một luyện khí sư phát minh ra "Đao hút máu", cây đao này đâm vào ai thì có thể nhanh chóng hút máu người đó, sẽ không tràn ra một giọt máu nào, quả thực là một công cụ giết người cướp của không để lại dấu vết, rồi ngay tại chỗ hắn bị Hình bộ bắt đi... Còn về việc xử lý tiếp theo như thế nào, không ai biết. Có người suy đoán có thể là do những vụ án giết người kỳ lạ gần đây có liên quan đến hắn, đoán chừng là đã bị giam vào ngục. Cũng có người suy đoán, loại kỹ thuật của hắn có chút tà môn, hẳn là bị chiêu an. Dù sao, người tài giỏi mà phát minh ra đồ nguy hiểm như vậy thì cần phải quản lý chặt chẽ. Vậy mới có chuyện chúng thuyết phân vân, nhưng tình yêu của mọi người đối với phát minh đều có thể được nhìn thấy. Ngoài ra, còn có một sân bãi cho mọi người biểu diễn pháp khí, để thể hiện hiệu quả. Nói trắng ra chính là các đại sư luyện khí tự mình PK một phen, phô bày đạo cụ của mình lợi hại cỡ nào. Sở Nhược Yên khi đi dạo hội chợ triển lãm đã mua rất nhiều đồ ở một gian hàng của Luyện Khí Tông môn. Gian hàng của Luyện Khí Tông môn này hầu hết là đồ trang sức nữ tính. Theo người chuyên nghiệp, những món trang sức này làm ra chi phí không cao, nhưng lại cực kỳ tinh xảo đẹp mắt, hơn nữa rất độc đáo, đây cũng là điểm dừng chân của các quý bà ở đế đô. Con gái mua đồ khác với con trai, con trai sẽ xem xét tính thực dụng và tính kinh tế trước tiên. Con gái chỉ cần thấy đẹp là mặc kệ giá cả, rất nhiều người thích những đồ vật lấp lánh tỏa sáng. Sở Nhược Yên mua không ít, giống như chiếc vòng tay nàng đang đeo trên tay có thể thay đổi màu sắc tùy theo tâm trạng. Lý Trần có thể thông qua màu sắc mà phán đoán hiện giờ nàng đang rất vui. Hai người đã đi dạo được một tiếng, cũng mới chỉ đi một góc nhỏ của khu triển lãm. Ngay lúc hai người chuẩn bị tiếp tục thì có một bóng dáng lặng lẽ tiếp cận.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận