Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?

Chương 67:: Mặt đối người khác nhau, Lý Trần có khác biệt cách chơi!

Chương 67: Mặt đối người khác nhau, Lý Trần có cách chơi khác biệt!
Đừng nói Lý Trần, ngay cả Lý Tư Ngưng đứng bên cạnh liếc mắt một cái đã nhận ra Hứa Tử Phong đang giả vờ. Quan trọng nhất là, cha của ngươi dạo gần đây vẫn đang luyện quân, lôi kéo những cường giả và thế lực lớn xung quanh, ý đồ đã quá rõ ràng. Đây không phải thuần một ổ phản tặc thì là gì, chỉ là còn chưa chính thức tạo phản mà thôi.
"Ca ca, Hứa Tử Phong này ngươi định xử lý như thế nào? Hắn đã bố trí rất nhiều tai mắt trong đế đô, mưu đồ làm loạn đó." Lý Tư Ngưng chắc chắn là hy vọng Lý Trần luôn làm hoàng đế, như vậy nàng mới có ngày tháng sống dễ chịu. Nếu ai dám cướp ngôi của Lý Trần, nàng là người đầu tiên không phục!
"Hắn đẳng cấp quá thấp, ta còn chẳng muốn quản, Tiên Hoàng chắc cũng có suy nghĩ này. Nhưng đùa hắn một chút thì vẫn có thể. Tiểu di của hắn đúng là trông rất mơn mởn." Nhớ lại mỹ phụ nhân vừa nhìn thấy trong tẩm cung của Thái hậu, Lý Trần thấy quả thực không tệ. Đặc biệt là cái dáng vẻ đầy đặn kia, đúng là hiếm có.
Kỷ Yêu Ngọc sẽ như thế nào thì khó nói, nhưng một lát nữa Sở Nhược Yên tỉnh dậy, chắc chắn sẽ lại chịu tội. Lý Trần liền sai Thôi công công phái người đi thông báo cho Lâm Nguyệt Nga, bảo nàng nhắm vào Hứa Tử Phong một phen. Dù sao đã có miệng ta nói rồi, cứ thả hắn ra ngoài đi. Sau khi ra ngoài, ngươi tìm cách gây sự rồi bắt hắn lại, giam hắn vào ngục. Không cần phán quá nặng, chỉ cần phạt tiền rồi tăng thêm thời gian ngồi tù là được.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lâm Nguyệt Nga có thể tích lũy công trạng, nha môn có thể thu tiền phạt, còn Lý Trần chắc chắn cũng sẽ có chỗ tốt của mình. Lý Trần đoán rằng, Thái hậu không thể nào lần nào cũng ra mặt xin xỏ cho hắn, nhiều lắm cũng chỉ được một hai lần thôi. Đến lúc đó người mỹ phụ kia chẳng phải sẽ tìm mình để cầu xin sao? Phu nhân, nàng không muốn nhìn thấy cháu trai của mình cứ mãi ở trong lao ngục chứ!
Mặt đối người khác nhau, Lý Trần có cách chơi khác biệt. Nàng không phải loại nữ nhân nội tình sạch sẽ như Sở Nhược Yên, không cần bồi dưỡng tình cảm, thoải mái là được. Dù sao đám người này cũng đều là phản tặc, không cần thiết phải quá khách khí với chúng.
Một bên khác, trên con đường gần Hình bộ và nha môn. Có khẩu dụ của Lý Trần, Hứa Tử Phong đương nhiên có thể đi ra khỏi nha môn. Tiêu Minh cũng vừa qua được thẩm tra của Hình bộ, trở thành nhân viên ngoài biên chế của Hình bộ. Hai người đã gặp thoáng qua trên con đường này. Vận mệnh của hai khí vận chi tử, bắt đầu đan xen vào nhau.
"Thật xui xẻo, con nhỏ kia lại có hoàng đế lệnh bài!" Hứa Tử Phong vừa trở về phủ đã bắt đầu điên cuồng chửi bới. Hắn cầm bát canh sâm do tiểu di mang đến, uống một hơi như uống nước lã, rồi tùy tiện nhổ ra trong bát.
Kỷ Yêu Ngọc quả thực vô cùng thương đứa cháu này, bà cảm thấy cháu mình bị giam trong ngục cả nửa ngày, chắc chắn đã lạnh cóng và đói bụng nên đã chuẩn bị cho hắn rất nhiều đồ ăn ngon. Hứa Tử Phong cũng thực sự đói bụng, hắn liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Lâm bộ đầu đã có hoàng đế lệnh bài, vậy ngươi tốt nhất vẫn là đừng chọc nàng." Kỷ Yêu Ngọc nhìn ra Lý Trần là một vị hoàng đế có cường quyền. Cha của Hứa Tử Phong vẫn chưa chuẩn bị xong, không cần thiết phải sớm đắc tội Lý Trần.
"Tiểu di cứ yên tâm đi, ta biết chừng mực mà." Hứa Tử Phong căn bản không để lời bà nói vào tai. Chẳng qua là một bộ đầu nhỏ nhoi có hoàng đế lệnh bài mà thôi, nếu không cứng rắn được, ta sẽ mềm mỏng. Hắn lăn lộn ở đế đô lâu như vậy, tự tay gây dựng lên rất nhiều tai mắt, đều chưa bị phát hiện, Hứa Tử Phong rất tự tin.
Trong một mật thất nhỏ, cũ nát ở phía ngoài thất hoàn của đế đô. Nguồn năng lượng mạnh mẽ đang gột rửa cơ thể của một nam nhân trẻ tuổi. Tàn hồn Thánh Giả thấy cảnh này, trong lòng không ngừng vui mừng. Bởi vì nguồn năng lượng trên người đệ tử của hắn bây giờ đang điên cuồng xoay vòng, kinh mạch cũng không ngừng được cường hóa. Cứ theo tốc độ này, một thời gian nữa, hắn có thể đột phá đến Lục Hợp cảnh. Phải biết, trước đây tốc độ tu luyện của Tiêu Minh vốn vô cùng nhanh. Từ khi trở thành liếm chó, hắn đã dậm chân ở phá Hư Cảnh trung kỳ tròn một năm.
Tàn hồn Thánh Giả càng ngày càng cảm thấy, cách làm của mình không có sai. Hài tử à, không phải vấn đề của con, là vì sư phụ đã không sớm phát hiện ra thiên phú của con. Tiêu Minh sở dĩ là ẩn tàng thánh thể, là bởi vì hắn cần phải có tâm trạng tiêu cực, tâm trạng càng tiêu cực, thì càng có thể kích phát tiềm năng.
Ngày hôm nay tâm trạng tiêu cực của Tiêu Minh đã tích lũy đủ, căn bản không cần Thánh giả tàn hồn đi kích thích hắn nữa. Bất quá Thánh giả tàn hồn cũng sẽ không an ủi hắn, Thánh giả tàn hồn chỉ sợ Tiêu Minh vạn nhất nghĩ thoáng, vậy thì phiền phức lớn. Hắn muốn Tiêu Minh phải không nghĩ thông được, muốn Tiêu Minh có cảm giác tội lỗi, như vậy mới có thể gia tăng độ cừu hận của hắn. Cừu hận mới là mấu chốt tu luyện của rất nhiều khí vận chi tử.
Ngồi xuống sau khi kết thúc quá trình tu luyện ngày hôm nay, Tiêu Minh khẽ thở ra. Dù gần đây tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh, hắn vẫn không được hài lòng lắm. Nội tâm của hắn không có nhiều khái niệm về tu vi, chỉ muốn sớm có thể gặp lại nữ thần của mình. Trong mắt hắn, Lý Trần giống như một con boss cuối cùng tà ác, là trở ngại cuối cùng cần phải giải quyết để hắn leo lên đỉnh thế giới này!
Về đến phòng, Tiêu Minh nằm trên giường, nghĩ đến giờ phút này, nữ thần của mình chắc chắn đang âm thầm rơi nước mắt trong cung.
Sở Nhược Yên quả thật đang chảy nước mắt, nhưng không phải là theo kiểu mà Tiêu Minh nghĩ. Ngày hôm sau, Sở Nhược Yên căn bản không thể xuống giường. Cái này cũng không thể trách Lý Trần, dù sao bây giờ hậu cung chỉ có mình nàng, nàng phải thừa nhận toàn bộ hỏa lực.
Sau khi Lý Trần rời giường đi vào triều, Sở Nhược Yên ngạc nhiên phát hiện, tu vi của mình cư nhiên tăng lên? Hôm qua nàng đã đột phá một cách khó hiểu, từ Động Hư cảnh trung kỳ lên Động Hư cảnh hậu kỳ, thậm chí còn là trong tình huống vô thức.
"Chẳng lẽ Động Hư cảnh là cứ bị lấp đầy là có thể đột phá?" Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, sao mình lại toàn nghĩ đến những chuyện này thế. Nhưng có thể gánh được những "luyện tập" cấp độ của Lý Trần, cường độ thân thể của nàng tự nhiên cũng tăng lên.
Vài tiếng sau, nàng dựa vào công pháp tu luyện của mình, vận chuyển mấy chu thiên, thân thể gần như đã hoàn toàn hồi phục, mới có thể từ từ ngồi dậy. Các cung nữ chưởng sự cũng có tu vi rất cao, nàng luôn ở bên ngoài chờ. Nghe được tiếng động trong phòng, tự nhiên sẽ dẫn các cung nữ đến hầu hạ nàng thay quần áo. Hiện tại nàng là hoàng phi đầu tiên của Lý Trần, những cung nữ lăn lộn trong cung này tự nhiên muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt nàng.
Cung nữ chưởng sự còn không ngừng tán dương Sở Nhược Yên, khen từ mái tóc đến ngón chân một lượt, cái miệng nhỏ đúng là rất ngọt, khiến Sở Nhược Yên cảm thấy rất vui vẻ. Sau đó là đồ ăn sáng và bánh ngọt, cung nữ chưởng sự biết nàng thích bánh long tiên ngọc lộ, còn chuẩn bị cho nàng không ít.
Sở Nhược Yên tối hôm qua tiêu hao thể lực quá nhiều, hiện tại đang cần bổ sung, liền bắt đầu ăn. Nhìn những nguyên liệu nấu ăn mà ngày thường không được thấy, còn có món bánh ngọt mình thích ăn nhất. Sở Nhược Yên cảm thấy làm hoàng phi thật quá tuyệt vời! Huống chi, nơi này còn có người đàn ông làm cho nàng vừa hận vừa thương. Vừa nghĩ đến dáng vẻ uy mãnh, thần tuấn của Lý Trần, nàng không khỏi lại có chút xuân thủy tràn lan.
Điều chỉnh tâm thái, đang chuẩn bị ăn sáng thì nàng hỏi cung nữ chưởng sự bên cạnh: "Việc ăn uống trong cung, có ý gì sao?" Nàng rất ít khi vào cung, lần trước Thái hậu dạy nàng một vài thứ, nhưng khi đó nàng chỉ dồn sự chú ý vào Thái hậu, không nghe rõ lắm.
Cung nữ chưởng sự mỉm cười nói: "Bẩm nương nương, trừ khi là tại yến tiệc trong cung đình, cần chú ý một số lễ tiết, nương nương khi ở riêng không cần để ý mấy cái đó, làm sao thoải mái thì làm thôi."
Nghe vậy Sở Nhược Yên cũng an tâm, bất quá nàng cũng không có dã man như vậy, vẫn ăn sáng một cách bình thường. Các cung nữ cũng sẽ dựa vào khẩu vị của nàng để điều chỉnh đồ ăn trong những ngày tới.
Ăn xong bữa sáng, nàng đi ra ngoài sân vườn, liền thấy Lý Tư Ngưng đang luyện công. Sở Nhược Yên đi đến, đang chuẩn bị nói gì đó thì nhìn thấy quầng thâm mắt của Lý Tư Ngưng, nghi ngờ hỏi có phải tối qua nàng ngủ không ngon. Nàng không hỏi thì thôi, Lý Tư Ngưng nghe thấy thế liền có chút oán khí nói: "Ta ở ngay phòng bên cạnh, tối hôm qua ngươi kêu lớn tiếng như thế, còn nói những lời đó, ta ngủ được chắc?"
Ít nhiều gì ngươi cũng phải cân nhắc cảm thụ của ta một chút chứ! Hơn nữa, ngươi cùng ca ta nói những lời hạ lưu như vậy, đừng có nói với ta ngươi không nhớ nha!. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận