Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?

Chương 28:: Tới tìm ta, ngươi tốt nhất có việc!

"Chương 28: Đến tìm ta, ngươi tốt nhất là có việc!"
"Nhìn lời ngươi nói kìa, ai gia không có việc thì không thể đến thăm ngươi chút sao?"
Thái hậu đi đến cạnh bàn của Lý Trần, nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ bên cạnh, động tác mềm mại và tinh tế. Nàng rõ ràng không làm động tác kỳ lạ nào, nhưng dáng vẻ lay động luôn mang đến cho người ta một sự hấp dẫn vô tận.
"Ngươi tốt nhất là có việc." Lý Trần đặt tập báo cáo xuống, có chút mất kiên nhẫn nói. Ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ta còn muốn ngủ. Hơn nữa, sáng sớm mai lên triều, ngươi không quay về thì ta phải đi. Lý Trần đang nghĩ xem có nên kéo Thái hậu buông rèm chấp chính, chia sẻ một chút nỗi thống khổ hay không. Ý nghĩ này của hắn cũng là chưa từng có, các tân hoàng khác đều sợ những thứ đó, còn hắn thì lại chẳng hề sợ.
Nghe Lý Trần nói vậy, đôi mắt đẹp của Thái hậu trừng lên. Ai gia khó có dịp ôn nhu một lần, tiểu tử ngươi lại không mềm cũng không cứng đúng không. Đổi lại hoàng tử khác thì đã mừng quýnh lên tạ ơn rồi. Thôi thôi, ai bảo ngươi là Thánh giả cảnh, ai gia không chấp nhặt với ngươi."Cũng không có việc gì lớn, chỉ là hai chuyện, cô nương Sở gia kia ngươi thấy thế nào?" Thái hậu đến dò hỏi về tiến triển của Lý Trần và Sở Nhược Yên, như vậy nàng mới cân nhắc xem có nên bồi dưỡng Sở Nhược Yên hay không. Nếu Lý Trần không thích, nàng sẽ sắp xếp người tiếp theo vào cung.
"Hai ngày này thời gian nói chuyện rất ít, nhưng ấn tượng của ta về nàng không tệ." Gần đây Lý Trần thật sự rất bận, không có nhiều thời gian tìm hiểu. Dù sao thì việc thu phục Sở Nhược Yên chỉ là chuyện sớm muộn, Lý Trần rất chắc chắn chuyện này. Bởi vì các cô gái trẻ tầm mười tám tuổi vẫn còn rất tin vào tình yêu, các nàng rất thuần túy, chưa bị thế giới này "ô nhiễm". Các nàng vẫn khao khát một câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa bạch mã hoàng tử và lọ lem. Chỉ cần làm các nàng cảm động, các nàng thậm chí sẵn lòng từ bỏ tất cả để theo đuổi một người đàn ông mà mình có cảm tình, dù cho người đàn ông đó một nghèo hai trắng. Nếu là phụ nữ ở giai đoạn này, Lý Trần còn phải tốn chút công sức. Nhưng Sở Nhược Yên khác biệt, nàng rõ ràng là người phụ nữ đã có chút trải nghiệm, ở chốn đế đô phức tạp này đã chứng kiến rất nhiều. Loại phụ nữ này rất rõ điều kiện của bản thân, cũng biết mình muốn kiểu đàn ông như thế nào. Với Lý Trần, chuyện này quá dễ. Dù sao thân phận hoàng đế cảnh giới Thánh giả của mình, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, thực lực càng không có gì để chê. Hắn đối phó với Sở Nhược Yên, chính là sự đả kích hàng duy. Hiện tại chỉ thiếu một chút thời gian để cả hai trở nên hòa hợp hơn. Còn về tình cảm thì hãy để sau rồi tính.
"Được, cứ theo ý của ngươi mà làm đi, ai gia đều ủng hộ ngươi." Nói xong, Thái hậu dường như định đứng dậy rời đi.
"Ngươi không phải nói có hai chuyện sao?" Lý Trần nghi ngờ hỏi.
"A, ngươi không nói ai gia còn quên." Thái hậu nhúc nhích mông, thân thể xích lại gần Lý Trần hơn, như thể muốn nói chuyện bí mật vậy. Lý Trần cảm nhận được mùi hương cơ thể quyến rũ của Thái hậu.
"Chính là món lẩu lần trước ngươi ăn làm như thế nào? Ta gọi ngự trù làm nhiều nguyên liệu mà không có mùi vị như của ngươi." Nghe đến đây, Lý Trần không còn gì để nói, ngươi chỉ vì chuyện này mà làm bộ thần bí vậy à. Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đến giao lưu chuyện khác chứ.
"Món lẩu đó mà không nắm rõ nguyên liệu thì không được, nếu ngươi muốn ăn thì ta sẽ viết cho ngươi một bản danh sách các loại nguyên liệu." Thái hậu đã giúp hắn tuyển phi, hắn cũng không thể keo kiệt. Lý Trần lấy ra một tờ giấy, viết một vài nguyên liệu. Nhưng khi viết đến nửa chừng, hắn nghĩ đến Thái hậu không ăn được cay nên đặt tờ giấy đó sang một bên, sửa lại danh sách nguyên liệu khác.
Dù chỉ là một tờ danh sách nguyên liệu lẩu, nhưng khi Thái hậu cầm được thì vui vẻ như một cô bé nhặt được báu vật, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ. Lý Trần cảm thấy có lẽ Thái hậu đúng là có chút háu ăn. Nhưng kiểu tính cách của phụ nữ thường hay thay đổi, giỏi ngụy trang, căn bản không thể thấy rõ đây có phải là bộ mặt thật của nàng hay không. Hoặc cũng có thể nói đây là dáng vẻ nàng cố tình thể hiện ra cho Lý Trần xem. Nàng muốn có được lợi ích gì từ Lý Trần, mục đích cuối cùng của nàng là gì, những điều này Lý Trần tạm thời không đoán được. Thái hậu nhìn qua thì toàn sơ hở, nhưng điều này lại khiến người khác không thể tìm ra điểm yếu. Đây mới là người phụ nữ mà Lý Trần cảm thấy tương đối khó giải quyết.
Khi rời khỏi tẩm cung của Lý Trần, Thái hậu nhét cách chế biến vào trong áo, khôi phục lại vẻ uy nghiêm cùng gương mặt lạnh lùng. Khí chất trên người nàng thay đổi cực lớn, tựa như đã thay một người khác, khiến cho các cung nữ và thái giám gần đó nơm nớp lo sợ. Có lẽ Lý Trần cảm thấy nàng rất khó đối phó thì đồng thời nàng cũng thấy Lý Trần phi thường khó đối phó. Theo nàng thấy, Lý Trần quá tùy ý, giống như hứng thú với rất nhiều thứ, nhưng lại không quá cố chấp. Nàng không cách nào đoán được Lý Trần cần gì, để từ đó "nắm" được Lý Trần. Là một người phụ nữ có dã tâm lớn, không ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Ngày hôm sau, ánh bình minh sớm chiếu xuống. Tử cấm thành dần hiện rõ hình dáng trong làn sương, giờ tảo triều đã đến. Bên ngoài đại điện, trên bậc thềm đá, các thần tử mặc triều phục đang hướng về phía bên trong đại điện mà đi. Còn trong điện, cũng có không ít các thần tử đến sớm, bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi, đang trò chuyện cùng với những người mới vào. Bên trong đại điện, lại càng lộng lẫy, khí thế rộng lớn. Long ỷ cao ngất được đặt chính giữa đại điện, trên đó điêu khắc hình ngũ trảo kim long sống động như thật, hai bên long ỷ là hai con phượng hoàng dang cánh muốn bay. Khi Lý Trần chưa xuất hiện, bên trong đại điện đã là một cảnh vô cùng náo nhiệt. Các thần tử hoặc ghé tai thì thầm, hoặc nhỏ giọng bàn tán, trên mặt đều mang theo vài phần nhẹ nhõm cùng tươi cười. Trong bọn họ, không ít người đang bàn bạc xem sau buổi tảo triều sẽ đi đâu, muốn đến nhà ai ăn chực, hôm nay đến phiên ai mời khách. Thậm chí, họ còn bàn tán về việc vị đại nhân nào mới chiêu đãi vũ cơ, khi nào rảnh đến để xem thử, trong lời nói đầy sự ngưỡng mộ và ghen tị. Nhưng, giữa sự ồn ào đó, lại có mấy vị đại thần, như đương triều Tể tướng Triệu Văn Uyên, họ đứng thẳng tắp ở đó, ánh mắt kiên định, thần sắc trang nghiêm. Tương ứng với vị trí của hắn còn một người nữa, nhưng người này đang bị Lý Trần cấm túc bảy ngày, người có chức vị lớn nhất trong triều hiện tại chính là hắn. Đúng lúc này, bên ngoài đại điện truyền đến tiếng hô kéo dài.
"Hoàng thượng giá lâm!" Theo tiếng hô này, tiếng nghị luận bên trong đại điện im bặt ngay lập tức. Chỉ thấy Lý Trần mặc một bộ long bào, đầu đội vương miện, bước đi vững vàng. Trên mặt hắn mang theo vài phần nhàn tản cùng không bị gò bó, nhưng trong lúc phất tay, lại toát ra một luồng uy áp đế vương khó tả. Đừng nhìn chỉ là lên ngôi vài ngày, khí chất bẩm sinh của người ở vị trí thượng vị đã khiến cho mọi người ở đây cảm thấy một sự kính sợ và thần phục không lý do. Lý Trần xuất hiện, đồng nghĩa với việc buổi triều chính thức bắt đầu. Chỉ thấy Binh Bộ Thị Lang dẫn đầu bước ra phía trước điện, hai tay dâng lên một phần báo cáo. Giọng hắn lớn, nói năng dõng dạc: "Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có chuyện quan trọng bẩm báo." Lý Trần khẽ gật đầu, ra hiệu ngươi bắt đầu trình bày. Binh Bộ Thị Lang đưa báo cáo cho thái giám, rồi nói: "Tên Tam hoàng tử tạo phản kia, nghe tin bệ hạ thiên uy hạo đãng, long nhan giận dữ, liền sợ hãi rút quân trong đêm, không còn dám phạm nữa. Tin tức này thật là phúc của vương triều ta, uy phong của bệ hạ!" Nhìn thoáng qua phản ứng của Lý Trần, đám quan lại Binh bộ nhao nhao bắt đầu phụ họa.
"Bệ hạ anh minh thần võ, uy chấn tứ hải, khiến cho lũ đạo chích kia phải khiếp sợ mà chuồn."
"Đây là số trời đã định, dân tâm ủng hộ, triều ta chắc chắn sẽ thiên thu vạn đại, vĩnh hưởng thái bình!"
Trên đại điện, những lời nịnh bợ của các thần tử không dứt bên tai. Binh Bộ Thị Lang thật ra muốn hỏi, cấp trên của hắn là Binh Bộ Thượng thư giờ như thế nào rồi. Chính là vị bị Lý Trần phái đi bắt Tam hoàng tử kia. Nhưng Binh Bộ Thị Lang biết tính cách của Lý Trần, sợ hỏi vậy thì Lý Trần sẽ phái luôn hắn đi thì phiền phức lớn, cho nên chỉ báo cáo đơn giản rồi xem Lý Trần xử lý ra sao. Lý Trần dường như đã quên mất chuyện này, sau khi tỏ ý đã biết thì không nói gì nữa. Xem ra Binh Bộ Thượng thư tạm thời vẫn chưa thể trở về, Binh Bộ Thị Lang đành phải quay về vị trí của mình. Tiếp đó, lại có không ít thần tử báo cáo tình hình ở các địa phương.
Vào lúc này, Lễ bộ Thượng thư Nghiêm Hải đứng dậy. "Vi thần Lễ bộ Thượng thư Nghiêm Hải có chuyện quan trọng bẩm báo Hoàng thượng, gần đây, Vương Đình phương bắc điều sứ thần đến đây cầu kiến bệ hạ, muốn cùng triều ta tiến hành giao lưu hữu hảo, cùng bàn chuyện quốc gia đại sự. Chuyện này liên quan đến mối quan hệ ngoại giao hai nước, vi thần đến đây để xin chỉ thị của Hoàng thượng, có nên lập tức sắp xếp cho sứ thần yết kiến hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận