Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?
Chương 95: Mẹ kiếp! Còn có cao thủ! ? (cầu đặt mua, cầu nguyệt phiếu)
Chương 95: Mẹ kiếp! Còn có cao thủ! ? (cầu đặt mua, cầu nguyệt phiếu) Hôm nay Ngô Tề cũng đến hiện trường triển lãm hội, hắn tạm thời vẫn là thiếu gia chủ nắm quyền của Ngô gia ở thành này, trong nhà cũng bảo hắn đến đây xem có đạo cụ Liệp Yêu nào tương đối tốt không.
Nói đi cũng phải nói lại, Ngô gia chắc chắn cũng biết dùng tiền mua kỹ thuật, đầu tư mạnh vào để tăng thêm thủ đoạn săn bắt.
Quả đúng là như thế, Ngô Tề phát hiện một nhân tài, hắn phát minh ra loại lưới bắt yêu đặc thù.
Thứ này tựa như quả Pokeball, chỉ cần ném ra, đập trúng yêu thú, là có thể trực tiếp bao phủ yêu thú.
Sáng sớm hắn đã hoàn thành mua sắm, mời người này cả phát minh của hắn về Ngô gia bàn bạc.
Nhưng Ngô Nam Chi thì không có việc gì làm, hôm nay Lý Trần không hẹn nàng đi chơi, nàng lại tiếp tục đi dạo ở chỗ này.
Đi đến chỗ bán đồ trang sức, nàng chợt thấy bóng dáng Lý Trần.
Khi nàng chuẩn bị đến chào hỏi Lý Trần, lại phát hiện bên cạnh Lý Trần còn có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Chẳng phải đây là vị cô nương nàng từng thấy ở nhân duyên sơn sao?
Ta đã nói sao hôm nay ngươi bơ ta, hóa ra là đi hẹn hò với muội muội của hắn.
Quả nhiên là một đại sư quản lý thời gian!
Ngô Nam Chi vốn định làm theo kế hoạch ban đầu, tìm cơ hội tiếp cận để Lý Trần và cô bé bên cạnh xảy ra mâu thuẫn.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì, Lý Trần cũng chỉ có ở trong bí cảnh mới đối với nàng làm loạn, còn bình thường thì không có quá đáng như vậy, ít nhất thì hai ngày nay ấn tượng của nàng đối với Lý Trần không tệ lắm.
Ở triển lãm hội có rất nhiều người, nếu như vào lúc này để Lý Trần bị bẽ mặt thì quả thật có chút áy náy.
Thôi thì coi như tỷ tỷ mềm lòng, hôm nay bỏ qua cho ngươi đi.
Dù sao thì nàng cũng biết bên cạnh Lý Trần có phụ nữ, nên cũng không để ý lắm.
Khi Ngô Nam Chi định rời đi thì Lý Trần lại quay đầu gọi nàng lại.
"Ơ, sao hôm nay ngươi cũng tới, muốn đi dạo cùng không?"
Lần này Ngô Nam Chi giật mình sợ hãi, bởi vì Sở Nhược Yên đang xem đồ ở cửa hàng, không phát hiện Lý Trần chào hỏi mình.
Nàng tranh thủ làm một động tác 'Xuỵt', sau đó chỉ chỉ Sở Nhược Yên.
Ý tứ là đừng có gọi ta, kẻo cô người yêu bên cạnh ngươi giận.
Ta đã tha cho ngươi một mạng rồi, sao ngươi còn dám đến gần ta.
Lý Trần nhìn một cái đã biết nàng đang muốn diễn đạt cái gì, rồi đang định giải thích rõ ràng, đúng lúc này thì Sở Nhược Yên quay đầu lại, nàng nhìn Ngô Nam Chi, nhẹ nhàng hỏi: "Vị này là?"
Sở Nhược Yên nhìn thấy Ngô Nam Chi, cũng có cảm giác vô cùng kinh diễm.
Cô gái này có nhan sắc và dáng người, quả thực làm người ta nhìn vào mà sinh ghen tị.
Lý Trần còn chưa kịp lên tiếng, thì Ngô Nam Chi đã nhanh miệng nói: "Ta là tỷ của hắn."
Lý Trần: "..."
Chơi trò nhập vai đúng không, vậy ta sẽ không khách sáo đâu.
Ngô Nam Chi chỉ sợ Sở Nhược Yên ghen tuông mà náo loạn với Lý Trần ở đây, nên mới nói như vậy.
"À, nếu là tỷ tỷ, vậy thì cùng nhau đi dạo đi."
Sở Nhược Yên chưa từng nghe trong cung có công chúa trưởng gì cả, thế nhưng nhìn trang phục của Ngô Nam Chi, có lẽ cũng không phải người trong cung.
Chắc là người trong nhà của mẫu thân Lý Trần thôi, Sở Nhược Yên phỏng đoán như vậy.
Là nữ nhân của Lý Trần, đương nhiên nàng phải cố gắng thể hiện tốt một chút trước mặt tỷ tỷ.
"Không được, ta còn..." Ngô Nam Chi chưa nói hết câu thì Lý Trần đã kéo tay nàng lên, vừa cười vừa nói: "Đi thôi, tỷ tỷ ~"
Bị lôi đi Ngô Nam Chi rất tức giận, ta đã nói như vậy rồi, mà ngươi còn chiếm tiện nghi của ta, tên tiểu tử nhà ngươi đang chơi dao đấy à!
Sở Nhược Yên cũng không nghĩ nhiều, nên cứ 'Tỷ tỷ', 'Tỷ tỷ' mà gọi.
Rất nhanh, hai cô nàng nói chuyện vô cùng hợp nhau khi lựa chọn đồ trang sức, quên cả Lý Trần đang ở bên cạnh.
Lúc này Lý Trần không cần phải chen vào, cứ thưởng thức là được.
Đi dạo một hồi, ba người đến một quảng trường, chính là sân tỷ thí.
Nơi này đã rất ồn ào, xem ra là có nhân vật tầm cỡ nào lên sàn.
Hai người này trong giới luyện khí cũng đều là nhân vật nổi danh, một người là môn chủ Bách Luyện Môn ở đế đô, Bạch Dương Bay.
Một người khác là chủ tiệm rèn lâu đời ngàn năm, Khưu Hữu Năng.
Hai người đều đang thể hiện 'Thần binh' mà mình đã chế tạo.
Bạch Dương Bay chế tạo chính là 'Tách rời kiếm' làm bằng kim loại đặc thù.
Khẩu hiệu là: "Có phải ngươi thường phiền não vì chiêu kiếm bị đối phương cản trở không? Hãy dùng Tách Rời Kiếm của ta, cho dù đối phương có đỡ được chiêu kiếm của ngươi, cũng không thể cản nổi kiếm của ngươi!"
Cái gọi là tách rời kiếm, là một thanh kiếm được tạo thành từ năm mảnh kiếm.
Ví dụ như khi ngươi cầm Tách Rời Kiếm, nhảy lên chém một cái.
Đối phương nhấc vũ khí lên đỡ, nhưng chỉ có thể đỡ được một trong năm mảnh kiếm này.
Bốn mảnh còn lại sẽ dựa theo quán tính đánh xuống, gây ra sát thương cho địch nhân, đạt hiệu quả bất ngờ.
Chỉ cần rót năng lượng vào chuôi kiếm, thì các mảnh kiếm sẽ lập tức hợp lại thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.
Ngay lập tức bên dưới có người hỏi: "Bạch môn chủ, nếu mảnh kiếm bị người khác cướp thì sao?"
Bạch Dương Bay cười đắc ý, như thể biết trước có người sẽ hỏi vậy, thế là ông ta giải thích: "Chẳng phải cứ mang nhiều mảnh kiếm trên người sao, ta có bán ở đây, có thể tùy chỉnh độ dài theo thói quen của ngươi, vô cùng hữu dụng."
Lời này vừa nói ra, quần chúng ăn dưa cảm thấy đúng là kinh ngạc, không hổ là Bạch môn chủ, ấp ủ lâu như vậy không nói, giờ vừa ra tay là vũ khí trâu bò ngay.
Lý Trần nghe xong thì nghĩ thầm, cái đồ chơi này thật có hại tiêu thụ, có dùng được không thì không biết, nhưng chắc chắn kiếm ra tiền.
Vì cứ mua thanh kiếm này, chắc chắn phải mang rất nhiều mảnh kiếm bên người để dự phòng.
Khưu Hữu Năng đứng bên cạnh không phục, ông ta liền bày ra thanh kiếm xoắn ốc của mình.
Khẩu hiệu là: "Có phải ngươi thường phiền não vì đâm không thủng đối thủ không? Hãy dùng Kiếm Xoắn Ốc của ta, với lực xoáy cực mạnh, đảm bảo sẽ khiến trên người đối thủ xuất hiện một cái lỗ thủng!"
Cái đồ chơi này ông ta chỉ mới phơi bày một chút, Lý Trần đã nhận ra ngay, thứ này không khác gì một chiếc máy khoan điện.
Thông qua cách xoay tròn tốc độ cao, để tăng uy lực tấn công của 'Rapier', có hiệu quả công phá ngàn cân.
Hai người họ đều là chuyên gia luyện khí cấp bậc đại sư, và đều cảm thấy đồ của mình tốt hơn đối phương, nên lại lên đài để phô diễn một chút.
Bạch Dương Bay liền đề nghị: "Hai chúng ta đánh thì chẳng có gì thú vị, vũ khí nhìn vào phải xem hiệu quả trên tay người khác, chi bằng ta tùy tiện mời hai người lên đây, để cho bọn họ thử xem hiệu quả thế nào."
Sở dĩ hắn nói vậy, là vì tu vi và kinh nghiệm chiến đấu của hắn đều thấp hơn Khưu Hữu Năng, đánh nhau hắn sẽ thiệt, không thể hiện được uy lực của vũ khí.
Khưu Hữu Năng rất tự tin với vũ khí của mình, nên trả lời: "Không vấn đề gì, ta sẽ tùy tiện chọn hai người."
Thực chất ở đây Bạch Dương Bay đang giở trò, hắn 'tùy tiện' mời người qua đường, nhưng đó thực chất là do hắn sắp xếp trước.
Người qua đường đó là đệ tử học theo hắn, Triệu Trùng cải trang, trong khoảng thời gian này Triệu Trùng đã nghiên cứu tách rời kiếm đến mức lô hỏa thuần thanh, trên cơ bản không thể thua.
Còn Khưu Hữu Năng thì thật sự tùy tiện, vì ông ta đã mời Lý Trần.
Lúc này Lý Trần mới biết, lần trình diễn này không hề có kịch bản, ít nhất thì chỗ của hắn là không có.
Dù sao rảnh cũng nhàm chán, được sự cổ vũ của Sở Nhược Yên và Ngô Nam Chi, Lý Trần liền lên chơi thử.
Sau khi cầm kiếm xoắn ốc, Khưu Hữu Năng liền nói cho hắn biết cách sử dụng và các hạng mục cần lưu ý, với ngộ tính của Lý Trần thì nắm bắt rất dễ dàng.
Khi bên phía Tách Rời Kiếm chuẩn bị xong, Lý Trần và Triệu Trùng liền lên đài tỷ thí.
Quy tắc ở đây rất đơn giản, để không gây tổn thương thì mọi người ép tu vi xuống cảnh khai mạch là được.
Vì người ở cảnh khai mạch trong thế giới này là đông nhất, bọn họ mới là đối tượng tiêu thụ vũ khí lòe loẹt này.
Bên dưới đã đông nghịt người, một đám quần chúng ăn dưa chờ xem trận tỷ thí này.
Chỉ từ cảm quan ban đầu, Lý Trần đã thắng thế hơn, dù sao thì ngoại hình đẹp trai.
Nhưng đánh nhau không chỉ dựa vào mặt, còn phải dựa vào thực lực.
Sau một tiếng chuông ngân vang lên, trận chiến thử nghiệm vũ khí chính thức bắt đầu.
Chỉ thấy Triệu Trùng khẽ động thân, vung một chiêu mãnh hổ hạ sơn chém tới, trường kiếm xé gió, mang theo tiếng gào thét chói tai, đánh thẳng vào mặt yếu hại của Lý Trần.
Lý Trần dường như quên mất đối diện là vũ khí gì, trực tiếp giơ kiếm lên đón đỡ.
"Keng!" Hai thanh trường kiếm trên không trung đột nhiên chạm vào nhau, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Vào lúc này, điểm đặc biệt của Tách Rời Kiếm đã phát huy ra, bốn mảnh kiếm không bị đón đỡ đánh thẳng vào người Lý Trần.
Nhưng Lý Trần nhẹ nhàng lách người đã tránh được.
Tách Rời Kiếm bị đánh vỡ tan, Lý Trần thừa cơ khởi động Kiếm Xoắn Ốc đâm tới, một trận kình phong dữ dội gào thét, như giao long ra biển, thế không thể cản!
Triệu Trùng cũng phản ứng rất nhanh, thôi động chuôi kiếm, các mảnh Tách Rời Kiếm lập tức quay về tay, hợp thành một thanh trường kiếm không thể phá vỡ.
Cho dù dùng thân kiếm đón đỡ kiếm xoắn ốc đang xoay tròn, thì vẫn không hề gãy, trông rất cứng cáp.
Cái gọi là Rapier, cũng chỉ có mỗi chiêu đó, đâm không trúng thì lực tàn đổi chiêu.
Theo diễn biến trận đấu, kiếm chiêu của cả hai người càng thêm tinh diệu.
Triệu Trùng thi triển chiêu "Cực Nhanh", kiếm quang như sao băng vụt qua màn đêm, nhanh như chớp giật, nhắm thẳng vào eo của Lý Trần.
Lý Trần dễ dàng né tránh.
Triệu Trùng lại tung chiêu "Mây Cuốn Mây Bay", mũi kiếm khẽ vung, kiếm quang cuồn cuộn như mây, thân kiếm gãy thành nửa thanh trường kiếm tàn ảnh, bao vây lấy Lý Trần.
Lại bị Lý Trần dễ dàng tránh được.
Hai người ngươi tới ta đi, kiếm quang lấp loáng, binh khí va chạm liên tục bên tai.
Triệu Trùng mồ hôi đã nhễ nhại, con mẹ nó chứ, chơi xấu vậy, dùng hết chiêu kiếm cả bộ của Tách Rời Kiếm rồi mà vẫn không đánh lại sao?
Cuối cùng, Lý Trần nhẹ nhàng điểm một cái, khiến chuôi kiếm của Triệu Trùng tuột tay, trận tỷ thí này kết thúc, Lý Trần chiến thắng.
"Mọi người thấy không, kiếm xoắn ốc của ta chắc chắn mạnh hơn Tách Rời Kiếm."
Khưu Hữu Năng vô cùng đắc ý, lên đài tuyên bố cảm nghĩ chiến thắng.
Triệu Trùng thì xấu hổ nhìn sư phụ của mình, vừa nãy đúng là hắn không đánh lại đối thủ.
Thấy cuối cùng có nhiều người khen ngợi như vậy, Khưu Hữu Năng giờ phút này vô cùng kích động, đây chẳng phải chứng minh mình lợi hại hơn đối thủ cũ Bạch Dương Bay hay sao.
Bạch Dương Bay nghiên cứu bao nhiêu năm, cũng không bằng mình làm tùy tiện như vậy.
Khưu Hữu Năng tiếp tục mở miệng: "Nào, hãy nghe người dùng Kiếm Xoắn Ốc đầu tiên nói cảm nghĩ."
Lý Trần có chút suy nghĩ đáp: "Ta cảm thấy cái kiếm xoắn ốc này của ngươi có vấn đề rất lớn, thứ nhất là chuôi kiếm tương đối nhẹ, thân kiếm lại rất nặng, khi xoay không dễ khống chế, hơn nữa tốc độ quay không điều chỉnh được, cảm giác rung lắc rất mạnh. Nếu đánh lâu dài thì có thể đối phương chưa làm sao mà bên mình do bị rung liên tục dễ bị tê tay dẫn đến tuột tay, không bằng thanh kiếm kia của đối diện dùng tốt hơn."
Lý Trần đúng là một người thích nói thật, những lời này khách quan một cách thực tế.
Nghe hắn nói như vậy, Khưu Hữu Năng nghi hoặc hỏi: "Ta thấy ngươi không phải dùng rất thuận tay sao? Chẳng phải cũng đánh thắng?"
Lý Trần nhún vai, nói: "Có một khả năng, ta thắng chỉ vì ta mạnh, chứ không phải vũ khí của ngươi mạnh hơn hắn."
Mọi người: "..."
Mẹ kiếp, còn có cao thủ?
Thằng cha này hóa ra là đang giả vờ!
(tấu chương)
Nói đi cũng phải nói lại, Ngô gia chắc chắn cũng biết dùng tiền mua kỹ thuật, đầu tư mạnh vào để tăng thêm thủ đoạn săn bắt.
Quả đúng là như thế, Ngô Tề phát hiện một nhân tài, hắn phát minh ra loại lưới bắt yêu đặc thù.
Thứ này tựa như quả Pokeball, chỉ cần ném ra, đập trúng yêu thú, là có thể trực tiếp bao phủ yêu thú.
Sáng sớm hắn đã hoàn thành mua sắm, mời người này cả phát minh của hắn về Ngô gia bàn bạc.
Nhưng Ngô Nam Chi thì không có việc gì làm, hôm nay Lý Trần không hẹn nàng đi chơi, nàng lại tiếp tục đi dạo ở chỗ này.
Đi đến chỗ bán đồ trang sức, nàng chợt thấy bóng dáng Lý Trần.
Khi nàng chuẩn bị đến chào hỏi Lý Trần, lại phát hiện bên cạnh Lý Trần còn có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Chẳng phải đây là vị cô nương nàng từng thấy ở nhân duyên sơn sao?
Ta đã nói sao hôm nay ngươi bơ ta, hóa ra là đi hẹn hò với muội muội của hắn.
Quả nhiên là một đại sư quản lý thời gian!
Ngô Nam Chi vốn định làm theo kế hoạch ban đầu, tìm cơ hội tiếp cận để Lý Trần và cô bé bên cạnh xảy ra mâu thuẫn.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì, Lý Trần cũng chỉ có ở trong bí cảnh mới đối với nàng làm loạn, còn bình thường thì không có quá đáng như vậy, ít nhất thì hai ngày nay ấn tượng của nàng đối với Lý Trần không tệ lắm.
Ở triển lãm hội có rất nhiều người, nếu như vào lúc này để Lý Trần bị bẽ mặt thì quả thật có chút áy náy.
Thôi thì coi như tỷ tỷ mềm lòng, hôm nay bỏ qua cho ngươi đi.
Dù sao thì nàng cũng biết bên cạnh Lý Trần có phụ nữ, nên cũng không để ý lắm.
Khi Ngô Nam Chi định rời đi thì Lý Trần lại quay đầu gọi nàng lại.
"Ơ, sao hôm nay ngươi cũng tới, muốn đi dạo cùng không?"
Lần này Ngô Nam Chi giật mình sợ hãi, bởi vì Sở Nhược Yên đang xem đồ ở cửa hàng, không phát hiện Lý Trần chào hỏi mình.
Nàng tranh thủ làm một động tác 'Xuỵt', sau đó chỉ chỉ Sở Nhược Yên.
Ý tứ là đừng có gọi ta, kẻo cô người yêu bên cạnh ngươi giận.
Ta đã tha cho ngươi một mạng rồi, sao ngươi còn dám đến gần ta.
Lý Trần nhìn một cái đã biết nàng đang muốn diễn đạt cái gì, rồi đang định giải thích rõ ràng, đúng lúc này thì Sở Nhược Yên quay đầu lại, nàng nhìn Ngô Nam Chi, nhẹ nhàng hỏi: "Vị này là?"
Sở Nhược Yên nhìn thấy Ngô Nam Chi, cũng có cảm giác vô cùng kinh diễm.
Cô gái này có nhan sắc và dáng người, quả thực làm người ta nhìn vào mà sinh ghen tị.
Lý Trần còn chưa kịp lên tiếng, thì Ngô Nam Chi đã nhanh miệng nói: "Ta là tỷ của hắn."
Lý Trần: "..."
Chơi trò nhập vai đúng không, vậy ta sẽ không khách sáo đâu.
Ngô Nam Chi chỉ sợ Sở Nhược Yên ghen tuông mà náo loạn với Lý Trần ở đây, nên mới nói như vậy.
"À, nếu là tỷ tỷ, vậy thì cùng nhau đi dạo đi."
Sở Nhược Yên chưa từng nghe trong cung có công chúa trưởng gì cả, thế nhưng nhìn trang phục của Ngô Nam Chi, có lẽ cũng không phải người trong cung.
Chắc là người trong nhà của mẫu thân Lý Trần thôi, Sở Nhược Yên phỏng đoán như vậy.
Là nữ nhân của Lý Trần, đương nhiên nàng phải cố gắng thể hiện tốt một chút trước mặt tỷ tỷ.
"Không được, ta còn..." Ngô Nam Chi chưa nói hết câu thì Lý Trần đã kéo tay nàng lên, vừa cười vừa nói: "Đi thôi, tỷ tỷ ~"
Bị lôi đi Ngô Nam Chi rất tức giận, ta đã nói như vậy rồi, mà ngươi còn chiếm tiện nghi của ta, tên tiểu tử nhà ngươi đang chơi dao đấy à!
Sở Nhược Yên cũng không nghĩ nhiều, nên cứ 'Tỷ tỷ', 'Tỷ tỷ' mà gọi.
Rất nhanh, hai cô nàng nói chuyện vô cùng hợp nhau khi lựa chọn đồ trang sức, quên cả Lý Trần đang ở bên cạnh.
Lúc này Lý Trần không cần phải chen vào, cứ thưởng thức là được.
Đi dạo một hồi, ba người đến một quảng trường, chính là sân tỷ thí.
Nơi này đã rất ồn ào, xem ra là có nhân vật tầm cỡ nào lên sàn.
Hai người này trong giới luyện khí cũng đều là nhân vật nổi danh, một người là môn chủ Bách Luyện Môn ở đế đô, Bạch Dương Bay.
Một người khác là chủ tiệm rèn lâu đời ngàn năm, Khưu Hữu Năng.
Hai người đều đang thể hiện 'Thần binh' mà mình đã chế tạo.
Bạch Dương Bay chế tạo chính là 'Tách rời kiếm' làm bằng kim loại đặc thù.
Khẩu hiệu là: "Có phải ngươi thường phiền não vì chiêu kiếm bị đối phương cản trở không? Hãy dùng Tách Rời Kiếm của ta, cho dù đối phương có đỡ được chiêu kiếm của ngươi, cũng không thể cản nổi kiếm của ngươi!"
Cái gọi là tách rời kiếm, là một thanh kiếm được tạo thành từ năm mảnh kiếm.
Ví dụ như khi ngươi cầm Tách Rời Kiếm, nhảy lên chém một cái.
Đối phương nhấc vũ khí lên đỡ, nhưng chỉ có thể đỡ được một trong năm mảnh kiếm này.
Bốn mảnh còn lại sẽ dựa theo quán tính đánh xuống, gây ra sát thương cho địch nhân, đạt hiệu quả bất ngờ.
Chỉ cần rót năng lượng vào chuôi kiếm, thì các mảnh kiếm sẽ lập tức hợp lại thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.
Ngay lập tức bên dưới có người hỏi: "Bạch môn chủ, nếu mảnh kiếm bị người khác cướp thì sao?"
Bạch Dương Bay cười đắc ý, như thể biết trước có người sẽ hỏi vậy, thế là ông ta giải thích: "Chẳng phải cứ mang nhiều mảnh kiếm trên người sao, ta có bán ở đây, có thể tùy chỉnh độ dài theo thói quen của ngươi, vô cùng hữu dụng."
Lời này vừa nói ra, quần chúng ăn dưa cảm thấy đúng là kinh ngạc, không hổ là Bạch môn chủ, ấp ủ lâu như vậy không nói, giờ vừa ra tay là vũ khí trâu bò ngay.
Lý Trần nghe xong thì nghĩ thầm, cái đồ chơi này thật có hại tiêu thụ, có dùng được không thì không biết, nhưng chắc chắn kiếm ra tiền.
Vì cứ mua thanh kiếm này, chắc chắn phải mang rất nhiều mảnh kiếm bên người để dự phòng.
Khưu Hữu Năng đứng bên cạnh không phục, ông ta liền bày ra thanh kiếm xoắn ốc của mình.
Khẩu hiệu là: "Có phải ngươi thường phiền não vì đâm không thủng đối thủ không? Hãy dùng Kiếm Xoắn Ốc của ta, với lực xoáy cực mạnh, đảm bảo sẽ khiến trên người đối thủ xuất hiện một cái lỗ thủng!"
Cái đồ chơi này ông ta chỉ mới phơi bày một chút, Lý Trần đã nhận ra ngay, thứ này không khác gì một chiếc máy khoan điện.
Thông qua cách xoay tròn tốc độ cao, để tăng uy lực tấn công của 'Rapier', có hiệu quả công phá ngàn cân.
Hai người họ đều là chuyên gia luyện khí cấp bậc đại sư, và đều cảm thấy đồ của mình tốt hơn đối phương, nên lại lên đài để phô diễn một chút.
Bạch Dương Bay liền đề nghị: "Hai chúng ta đánh thì chẳng có gì thú vị, vũ khí nhìn vào phải xem hiệu quả trên tay người khác, chi bằng ta tùy tiện mời hai người lên đây, để cho bọn họ thử xem hiệu quả thế nào."
Sở dĩ hắn nói vậy, là vì tu vi và kinh nghiệm chiến đấu của hắn đều thấp hơn Khưu Hữu Năng, đánh nhau hắn sẽ thiệt, không thể hiện được uy lực của vũ khí.
Khưu Hữu Năng rất tự tin với vũ khí của mình, nên trả lời: "Không vấn đề gì, ta sẽ tùy tiện chọn hai người."
Thực chất ở đây Bạch Dương Bay đang giở trò, hắn 'tùy tiện' mời người qua đường, nhưng đó thực chất là do hắn sắp xếp trước.
Người qua đường đó là đệ tử học theo hắn, Triệu Trùng cải trang, trong khoảng thời gian này Triệu Trùng đã nghiên cứu tách rời kiếm đến mức lô hỏa thuần thanh, trên cơ bản không thể thua.
Còn Khưu Hữu Năng thì thật sự tùy tiện, vì ông ta đã mời Lý Trần.
Lúc này Lý Trần mới biết, lần trình diễn này không hề có kịch bản, ít nhất thì chỗ của hắn là không có.
Dù sao rảnh cũng nhàm chán, được sự cổ vũ của Sở Nhược Yên và Ngô Nam Chi, Lý Trần liền lên chơi thử.
Sau khi cầm kiếm xoắn ốc, Khưu Hữu Năng liền nói cho hắn biết cách sử dụng và các hạng mục cần lưu ý, với ngộ tính của Lý Trần thì nắm bắt rất dễ dàng.
Khi bên phía Tách Rời Kiếm chuẩn bị xong, Lý Trần và Triệu Trùng liền lên đài tỷ thí.
Quy tắc ở đây rất đơn giản, để không gây tổn thương thì mọi người ép tu vi xuống cảnh khai mạch là được.
Vì người ở cảnh khai mạch trong thế giới này là đông nhất, bọn họ mới là đối tượng tiêu thụ vũ khí lòe loẹt này.
Bên dưới đã đông nghịt người, một đám quần chúng ăn dưa chờ xem trận tỷ thí này.
Chỉ từ cảm quan ban đầu, Lý Trần đã thắng thế hơn, dù sao thì ngoại hình đẹp trai.
Nhưng đánh nhau không chỉ dựa vào mặt, còn phải dựa vào thực lực.
Sau một tiếng chuông ngân vang lên, trận chiến thử nghiệm vũ khí chính thức bắt đầu.
Chỉ thấy Triệu Trùng khẽ động thân, vung một chiêu mãnh hổ hạ sơn chém tới, trường kiếm xé gió, mang theo tiếng gào thét chói tai, đánh thẳng vào mặt yếu hại của Lý Trần.
Lý Trần dường như quên mất đối diện là vũ khí gì, trực tiếp giơ kiếm lên đón đỡ.
"Keng!" Hai thanh trường kiếm trên không trung đột nhiên chạm vào nhau, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Vào lúc này, điểm đặc biệt của Tách Rời Kiếm đã phát huy ra, bốn mảnh kiếm không bị đón đỡ đánh thẳng vào người Lý Trần.
Nhưng Lý Trần nhẹ nhàng lách người đã tránh được.
Tách Rời Kiếm bị đánh vỡ tan, Lý Trần thừa cơ khởi động Kiếm Xoắn Ốc đâm tới, một trận kình phong dữ dội gào thét, như giao long ra biển, thế không thể cản!
Triệu Trùng cũng phản ứng rất nhanh, thôi động chuôi kiếm, các mảnh Tách Rời Kiếm lập tức quay về tay, hợp thành một thanh trường kiếm không thể phá vỡ.
Cho dù dùng thân kiếm đón đỡ kiếm xoắn ốc đang xoay tròn, thì vẫn không hề gãy, trông rất cứng cáp.
Cái gọi là Rapier, cũng chỉ có mỗi chiêu đó, đâm không trúng thì lực tàn đổi chiêu.
Theo diễn biến trận đấu, kiếm chiêu của cả hai người càng thêm tinh diệu.
Triệu Trùng thi triển chiêu "Cực Nhanh", kiếm quang như sao băng vụt qua màn đêm, nhanh như chớp giật, nhắm thẳng vào eo của Lý Trần.
Lý Trần dễ dàng né tránh.
Triệu Trùng lại tung chiêu "Mây Cuốn Mây Bay", mũi kiếm khẽ vung, kiếm quang cuồn cuộn như mây, thân kiếm gãy thành nửa thanh trường kiếm tàn ảnh, bao vây lấy Lý Trần.
Lại bị Lý Trần dễ dàng tránh được.
Hai người ngươi tới ta đi, kiếm quang lấp loáng, binh khí va chạm liên tục bên tai.
Triệu Trùng mồ hôi đã nhễ nhại, con mẹ nó chứ, chơi xấu vậy, dùng hết chiêu kiếm cả bộ của Tách Rời Kiếm rồi mà vẫn không đánh lại sao?
Cuối cùng, Lý Trần nhẹ nhàng điểm một cái, khiến chuôi kiếm của Triệu Trùng tuột tay, trận tỷ thí này kết thúc, Lý Trần chiến thắng.
"Mọi người thấy không, kiếm xoắn ốc của ta chắc chắn mạnh hơn Tách Rời Kiếm."
Khưu Hữu Năng vô cùng đắc ý, lên đài tuyên bố cảm nghĩ chiến thắng.
Triệu Trùng thì xấu hổ nhìn sư phụ của mình, vừa nãy đúng là hắn không đánh lại đối thủ.
Thấy cuối cùng có nhiều người khen ngợi như vậy, Khưu Hữu Năng giờ phút này vô cùng kích động, đây chẳng phải chứng minh mình lợi hại hơn đối thủ cũ Bạch Dương Bay hay sao.
Bạch Dương Bay nghiên cứu bao nhiêu năm, cũng không bằng mình làm tùy tiện như vậy.
Khưu Hữu Năng tiếp tục mở miệng: "Nào, hãy nghe người dùng Kiếm Xoắn Ốc đầu tiên nói cảm nghĩ."
Lý Trần có chút suy nghĩ đáp: "Ta cảm thấy cái kiếm xoắn ốc này của ngươi có vấn đề rất lớn, thứ nhất là chuôi kiếm tương đối nhẹ, thân kiếm lại rất nặng, khi xoay không dễ khống chế, hơn nữa tốc độ quay không điều chỉnh được, cảm giác rung lắc rất mạnh. Nếu đánh lâu dài thì có thể đối phương chưa làm sao mà bên mình do bị rung liên tục dễ bị tê tay dẫn đến tuột tay, không bằng thanh kiếm kia của đối diện dùng tốt hơn."
Lý Trần đúng là một người thích nói thật, những lời này khách quan một cách thực tế.
Nghe hắn nói như vậy, Khưu Hữu Năng nghi hoặc hỏi: "Ta thấy ngươi không phải dùng rất thuận tay sao? Chẳng phải cũng đánh thắng?"
Lý Trần nhún vai, nói: "Có một khả năng, ta thắng chỉ vì ta mạnh, chứ không phải vũ khí của ngươi mạnh hơn hắn."
Mọi người: "..."
Mẹ kiếp, còn có cao thủ?
Thằng cha này hóa ra là đang giả vờ!
(tấu chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận