Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?

Chương 23:: Không phải ca môn, ngươi thực có can đảm gây Hoàng đế a?

Chương 23: Không phải ca, ngươi thực sự có can đảm gây sự với Hoàng đế đấy à?
Lưu Hạo thế nhưng là con cháu huân quý, bình thường ở đế đô cũng được coi là người uy phong lẫm liệt. Đám người đồng lứa nhìn thấy hắn đều phải gọi một tiếng "Hạo ca". Nếu có ai không phục, hắn liền đ·á·n·h đến khi người đó phải phục thì thôi. Có thực lực cường đại cùng bối cảnh, ỷ thế h·iế·p người đối với hắn mà nói chính là chuyện thường ngày. Một số trưởng bối thế gia, ở trước mặt hắn cũng không dám quá kh·á·ch khí, đây chính là cảm giác ưu việt của đệ tử huân quý. Thế nhưng dạo gần đây, cảm giác ưu việt của hắn bị giẫm đạp, cũng là bởi vì theo đ·u·ổi rất nhiều năm mà không có chạm vào tay nữ thần, đã bị vời vào hoàng cung.
Diễn biến tiếp theo sẽ thành bộ dạng gì, Lưu Hạo không cần nghĩ cũng biết. Hắn cũng coi như đã nếm trải một lần cảm giác bị ức h·iế·p mà lại bất lực. Trước kia đối thủ của hắn là Tiêu Minh, một người thực lực quỷ thần khó lường, và Ngô Tề có bối cảnh thần bí cường đại. Lưu Hạo tự nhận là không thua kém hai vị này, cho nên cùng hai người bọn họ đấu đá từ trước đến giờ. Nhưng kết quả là sao, lại xuất hiện cái người chỉ số vượt trội hẳn, đánh cho hắn một cú đau điếng.
Không đúng, hình như mình không có tư cách so đo với tân hoàng. Lưu Hạo cố xua đi cái ý nghĩ đó, hắn không có cách nào, không thể không nghĩ thoáng đi. Nghĩ không thông còn làm được gì nữa, đi tranh giành nữ nhân với Hoàng đế sao? Hễ hắn có ý nghĩ đó, hắn tin chắc cha hắn sẽ giải quyết hắn ngay lập tức. Lưu gia ở đế đô vững chắc mấy trăm năm, chính là nhờ ôm được đùi Hoàng tộc. Nếu như hắn cùng Hoàng đế xảy ra mâu thuẫn, toàn bộ Lưu gia sớm tối sẽ hôi phi yên diệt.
Đến ngày hôm sau, Lưu Hạo đến con phố thương nghiệp xa hoa ở đế đô để mua sắm một vài món đồ an ủi bản thân. Kết quả lại thấy nữ thần của mình cùng người đàn ông khác đi dạo phố. Đặc biệt là vẻ ngượng ngùng của Sở Nhược Yên, hắn chưa từng thấy bao giờ. Đây chính là băng sơn nữ thần của mình, vậy mà lại có dáng vẻ như vậy trước mặt người có quyền thế! Lúc đó Lưu Hạo vô cùng tức giận, muốn dạy cho tên đàn ông bên cạnh Sở Nhược Yên một bài học. Nhưng hắn đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Lưu Hạo có được tu vi này, thì dĩ nhiên không phải là người ngu. Sở Nhược Yên đã được bệ hạ triệu kiến, mà nàng ta ở trước mặt người đàn ông này lại tỏ ra hết sức ngượng ngùng, chẳng phải đã chứng minh người đàn ông này là hoàng đế đương triều sao. Cho nên, khi Lý Trần và Sở Nhược Yên đi ngang qua, Lưu Hạo chỉ có thể l·ẩ·n trốn ở một góc khuất, âm thầm thẫn thờ. Khi nhìn thấy cách mua sắm gần như đ·iê·n cu·ồ·ng của Lý Trần, Lưu Hạo đã biết rõ khoảng cách giữa mình và Lý Trần. Mà việc nữ thần bị người ta cuỗm đi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Cho nên, ngươi ở đây là làm gì?" Lưu Hạo hỏi người bên cạnh.
"Không phải mới nói là nhà ta lão tổ bắt ta tới đế đô mua chút đồ sao, ngươi tưởng ta nói đùa à." Ngô Tề nhún vai, biểu thị sự bất đắc dĩ của mình. Hắn cũng đang mua đồ ở đây, thì nhìn thấy Lý Trần và Sở Nhược Yên xuất hiện, liền trốn đi. Ai ngờ lại tình cờ đụng phải Lưu Hạo, người cũng đang âm thầm qu·a·n s·á·t.
Thật ra thì nội tâm của Ngô Tề lúc này cũng khó chịu không kém gì Lưu Hạo. Hai vị thiên chi kiêu tử của đế đô, tranh đấu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên lại cảm thấy đồng bệnh tương liên.
"Ta đoán lát nữa phải về rồi, ngươi từ nhỏ ở đế đô lớn lên, theo đuổi Nhược Yên lâu nhất, ngươi có cam tâm ở chỗ này mà nhìn không vậy?" Ngô Tề theo bản năng châm dầu vào lửa thêm mấy câu, ai ngờ Lưu Hạo thật sự lại đi về phía Lý Trần. Không phải ca, ngươi thực sự có can đảm gây sự với Hoàng đế đấy à?
Ở phía bên kia, Lý Trần đi dạo đến giữa trưa, có chút đói bụng chuẩn bị đi ăn gì đó thì một vị công tử mặc hoa phục đi tới.
"Thật trùng hợp, không ngờ ở đây lại gặp được ngươi, vị này là?" Lưu Hạo rất tự nhiên bắt chuyện với Sở Nhược Yên, đồng thời dò hỏi thân phận của Lý Trần.
Sở Nhược Yên nhất thời không biết phải nói gì, thậm chí còn có chút bối rối. Nàng chỉ sợ Lưu Hạo nghĩ quẩn, gây chuyện với Lý Trần, nếu Lý Trần tức giận, vậy thì phiền phức lớn. Bởi vì nàng biết Lưu Hạo theo đuổi nàng bao nhiêu năm như vậy, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ.
"Ta là Lý Trần, là bạn của Nhược Yên." Lý Trần thấy vẻ lắp ba lắp bắp của Sở Nhược Yên, liền thay nàng trả lời, chỉ nói tên của mình.
"Ra là Lý Trần huynh, thật là may mắn được gặp, ta vẫn luôn nói Nhược Yên đẹp như tiên nữ, phàm nhân sao xứng được, hôm nay nhìn thấy Lý huynh, quả thật như gặp thiên nhân, hai người đúng là trời sinh một đôi." Câu trả lời của Lưu Hạo khiến Sở Nhược Yên không hiểu ra sao, chẳng lẽ hắn không phải đến gây sự à? Sao còn gán ghép hai ta thành một đôi rồi?
Lời này vừa lọt tai Lý Trần, ấn tượng đầu tiên của hắn về cái người tên Lưu Hạo này không hề tệ. Lưu Hạo nhân cơ hội này liền bắt đầu tự giới thiệu, nói mình là con cháu huân quý, con trai của gia chủ Lưu gia. Thái độ của hắn, có thể nói là hết sức khiêm tốn. Chỉ là liếc nhìn Sở Nhược Yên một cái, ánh mắt hắn luôn đặt trên người Lý Trần. Lý Trần vừa mới lên làm Hoàng đế, đối với con cháu huân quý không hiểu rõ lắm, gần đây có rất nhiều tấu chương liên quan tới vấn đề huân quý, nên hắn muốn nhân cơ hội này để hỏi han Lưu Hạo. Biết được Lý Trần định đi ăn gì, Lưu Hạo liền nhanh nhảu nói mình biết một quán ăn cực ngon, đồng thời hào khí mời khách. Để mời bữa cơm này, Lưu Hạo đã trổ tài ăn nói lưu loát, đem những món ngon một phen tả đến vô cùng sống động, làm cho Lý Trần thèm nhỏ dãi, Lưu Hạo đương nhiên là có được quyền mời khách. Địa chỉ bữa cơm rất nhanh đã được định ra, chính là Túy Tiên lâu nức tiếng ở đế đô. Thật ra thì nơi như thế này Lưu Hạo bình thường cũng không vào nổi, cha hắn thỉnh thoảng mới dẫn hắn đến, nhưng hôm nay là một trong số ít những cơ hội hắn có thể lấy lòng Hoàng đế. Nên Lưu Hạo đương nhiên muốn dốc hết vốn liếng.
Túy Tiên lâu nằm ở vị trí trung tâm của đế đô, vẻ bề ngoài cổ kính tao nhã, bên trong lại như một động trời riêng. Nơi này đặc sắc ở chỗ "Tiên nhưỡng" độc nhất vô nhị, nghe nói do các bậc thầy ủ rượu bí truyền trong lầu dùng linh tuyền trăm năm cùng với các loại thảo dược quý hiếm ủ thành, mỗi một giọt đều ẩn chứa linh khí của đất trời, uống vào có thể tỉnh táo, thậm chí có lợi cho tu vi. Mỗi tầng của Túy Tiên lâu đều có một chủ đề khác nhau, từ món ngon truyền thống của vương triều trên sách sử đến các món trân quý của các quốc gia trên thế giới, cái gì cần đều có, đúng là nơi các trung quan hiển quý, thế gia hào môn tranh nhau đến xem.
Sau khi cả ba người tiến vào Túy Tiên Lâu, Ngô Tề đang âm thầm theo dõi liền hung hăng vả vào mặt mình một cái. "Mẹ kiếp, cái tên Lưu Hạo này muốn qùy liếm Hoàng đế à! Sao mình lại không nghĩ ra còn có thể chơi kiểu này chứ!". Nếu như nữ thần đã hết hy vọng, vậy thì thông qua nữ thần đi lấy lòng người đàn ông của nàng ta, đây cũng là một kiểu tư duy ranh ma. Chẳng trách tên Lưu Hạo này tu vi lại cao như thế, ngộ tính cũng không phải là để trưng. Ngô Tề âm thầm hoảng hốt, hắn cảm thấy mình ở đế đô chẳng làm nên trò trống gì, những đệ tử khác trong gia tộc vẫn luôn muốn thay thế vị trí của hắn. Thế nhưng nếu lấy lòng được Hoàng đế, thì sau này về còn ai dám tranh với hắn? Bản thân hắn cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này, qua thôn này sẽ không còn tiệm này đâu. Hắn đợi ba người Lý Trần vào Túy Tiên Lâu rồi, liền cũng tạo ra một cuộc "tình cờ gặp mặt". Có điều Ngô Tề còn cao tay hơn, hắn trực tiếp chào hỏi Lưu Hạo, mượn cơ hội quen biết Lý Trần, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Sở Nhược Yên một cái.
Cứ như vậy, Ngô Tề cũng gia nhập cuộc rượu. Về mặt đối nhân xử thế, Lưu Hạo và Ngô Tề quả thực không thể chê vào đâu được. Lúc Lý Trần định tiến vào nhã gian, Lưu Hạo nhanh chóng bước lên mở cửa, đồng thời vén màn cửa lên, để Lý Trần có thể đi vào. Ngô Tề thì giúp Lý Trần kéo ghế, chuyển đến một vị trí mà hắn thấy thoải mái. Lúc ăn cơm, hễ Lý Trần nuốt nước miếng, thấy miệng khô, Ngô Tề sẽ lập tức đứng lên rót rượu. Đũa của Lý Trần gắp vào món nào đó, mà món đó lại còn rất ít, Lưu Hạo liền bảo tiểu nhị mang thêm thức ăn. Đặc biệt là khi trò chuyện cùng Lý Trần, hễ Lý Trần hỏi chuyện gì, Lưu Hạo và Ngô Tề đều biết gì nói nấy. Ở đế đô lăn lộn nhiều năm như vậy, cả hai vẫn là biết không ít chuyện. Dù có những quan điểm đắc tội quyền quý, nhưng bọn họ hiểu rõ, đây chính là lời thật mà Hoàng đế muốn nghe. Trong lúc trò chuyện, cả hai vô cùng cẩn trọng và hèn mọn, từng lời nói đều tỏ ý lấy lòng.
Có thể nói, trong toàn bộ quá trình, Sở Nhược Yên như một người ngoài cuộc, căn bản không chen lời vào được. Đợi đến khi bữa cơm gần tàn, nàng mới sực tỉnh. Hỏng rồi, hai người này đến tranh giành nam nhân với mình rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận