Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?

Chương 84:: Bắt đầu cảm nhận được quyền lực khoái hoạt!

Chương 84: Bắt đầu cảm nhận được khoái cảm của quyền lực!
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Lý Trần biểu thị mình còn có việc, hẹn ngày mai gặp mặt rồi chuẩn bị rời đi trước. Thị nữ vừa đến, Ngô Nam Chi lại chủ động đứng dậy, thanh toán tiền.
“Không phải là ta mời sao?” Lý Trần còn tưởng nàng gọi nhiều món như vậy, là vì ‘ép’ mình.
“Sao có thể để ngươi mời được, dù gì hôm qua ngươi cũng đã giúp ta, ta mời ngươi bữa cơm chẳng phải quá phận sao.” Ngô Nam Chi cũng muốn để Lý Trần thấy khó xử, nhưng việc nào ra việc đó.
“Thật sự không cân nhắc lấy thân báo đáp?”
“Ngươi, ngươi trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy.” Ngô Nam Chi thật sự không theo kịp mạch não của Lý Trần. Tên này, hôm qua không thèm trèo cây giúp ta lấy quần áo, còn không biết xấu hổ đòi ta lấy thân báo đáp! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù ngươi giúp ta lấy quần áo, cũng không đến mức phải lấy thân báo đáp chứ.
Rời khỏi quán ăn, hai người liền chào tạm biệt ở cửa.
Ngô Nam Chi nhìn bóng lưng Lý Trần rời đi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tên này chỉ đến tìm mình ăn cơm thôi à? Không có hoạt động gì tiếp theo sao?
Nếu Lý Trần mà biết nàng nghĩ vậy, chắc chắn sẽ nói: Ta muốn dẫn nàng đi khách sạn, nhưng có thấy nàng đi không?
Từ khi gặp Lý Trần, tâm tình Ngô Nam Chi cũng đã khá hơn nhiều. Bây giờ trời cũng chưa tối, nàng chuẩn bị đến cửa hàng của mình xem thằng nhóc Ngô Tề có làm việc cho tốt hay không.
Cửa hàng nhà Ngô gia, tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất phía nam đế đô, phố Mây Ẩn. Con đường này bốn bề cửa hàng san sát, tiếng người ồn ào náo nhiệt, là khu vực mà những người tu luyện hay lui tới. Cửa hàng Ngô gia bán xương cốt, huyết dịch, da lông, nội đan của yêu thú và các loại đồ tương tự. Người tu luyện ở đế đô có thể mua những tài nguyên này để tăng tốc độ tu luyện. Nếu muốn có được năng lực đặc thù, cũng có thể mua tinh huyết yêu thú cao cấp, loại này có giá trị rất lớn, đều là bảo vật trấn tiệm. Mỗi khi có hàng mới, đều thu hút không ít người tu luyện tranh giành.
Hai bên phố Mây Ẩn có rất nhiều võ quán, những võ quán này không chỉ thu hút vô số người tu luyện đến học, mà còn mang lại cho cửa hàng Ngô gia lượng khách không ngừng. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cửa hàng Ngô gia chọn vị trí này. Theo lẽ thường, Ngô Tề với thân phận là người quản lý cửa hàng, có thể giữ mối quan hệ tốt với những cường giả trên con đường này, tức là quán chủ của các võ quán. Có thể mở võ quán ở đế đô, chắc chắn phải có một chút bối cảnh. Có thể từ phương diện này mà tiếp xúc với giới quyền quý đế đô. Khi Ngô Tề đến đế đô, cha hắn cũng từng nói như vậy.
Nhưng tên nhóc này lúc đó một lòng đi làm liếm cẩu, chẳng hề để ý đến chuyện này.
Ngô Nam Chi vừa mới đến gần cửa hàng của mình, liền phát hiện gặp người quen.
“Nam Chi! Ta biết ngay nàng ở đây mà!”
Một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, dẫn theo thủ hạ của mình tiến đến chỗ Ngô Nam Chi. Người này là con cháu nhà họ Mã ở Hùng Cứ Thành, tên là Mã Cao. Mã Cao nhìn thấy Ngô Nam Chi vô cùng hưng phấn, hắn là một con liếm cẩu trung thành của Ngô Nam Chi, lại còn là con liếm cẩu nghịch thiên nhất trong số đó. Từng bỏ ra số tiền lớn để mua một tỳ nữ, khiến người hầu này trộm đồ lót của Ngô Nam Chi. Thậm chí ngày nào cũng mặc đồ lót đó lên người, đúng là quá sức nghịch thiên. Nhưng vấn đề là, lần đó chỉ là hiểu lầm, hắn mua tỳ nữ sợ việc trộm đồ của mình bị Ngô gia phát hiện, lại tham thêm chút tiền nên đem đồ lót của mình đã mặc giả làm đồ của Ngô Nam Chi đưa cho hắn. Mã Cao còn không biết, mình đã vụng trộm mặc đồ lót nửa năm. Cuối cùng trong một lần luận võ, vô tình bị liếm cẩu khác của Ngô Nam Chi phát hiện.
Mấy con liếm cẩu kia liền chế giễu Mã Cao mặc đồ lót nữ nhân. Lúc đó Mã Cao lại còn khoe khoang là của Ngô Nam Chi, để người khác phải ngưỡng mộ. Ngô Nam Chi nghe được thì ngây người ra, sau đó tỉnh táo lại, nghĩ lại mình cũng đâu có mặc loại kiểu dáng đó. Cuối cùng chân tướng sáng tỏ, tỳ nữ nhà Ngô gia bị phạt nặng, còn Mã Cao thì ở Hùng Cứ Thành nổi danh theo chiều hướng xấu.
Ngô Nam Chi nhìn thấy người này, trong mắt liền lộ ra vẻ chán ghét. Trong mắt nàng, người này đích thực là một tên biến thái. Ngô Nam Chi không thích ở lại Hùng Cứ Thành, cũng bởi vì mấy kẻ theo đuổi này quá nghịch thiên. Mã Cao chỉ là một trong số đó. Nàng không ngờ tới ở đây lại còn có thể đụng mặt hắn. Căn cứ vào giọng điệu của hắn thì chắc hẳn là hắn lại nghe ngóng được tin tức từ đâu đó rồi theo tới tận đế đô.
"Xin lỗi, ngươi nhận nhầm người rồi." Nói xong Ngô Nam Chi liền định vào tiệm, bên trong đều là người của Ngô gia, sẽ giúp nàng cản tên biến thái Mã Cao này lại. Nhưng Mã Cao vất vả lắm mới tìm được nữ thần của mình, làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc được.
“Nam Chi, nghe ta giải thích, ta thật lòng với nàng nha!” Hắn nhất quyết không cho Ngô Nam Chi đi, thậm chí còn sai thủ hạ ngăn cản Ngô Nam Chi. Mã Cao biết, bây giờ đối thủ cạnh tranh ở đây ít hơn, mình chờ đợi bao nhiêu năm nay, chẳng phải chính là đợi cơ hội này sao.
Ở đây hình như có kịch vui để xem, người xung quanh vây xem càng ngày càng đông.
“Ta không có hứng thú với ngươi, mau cút đi, đây là đế đô.” Ngô Nam Chi cũng vô cùng tức giận, chuẩn bị đẩy Mã Cao ra. Nhưng Mã Cao dù gì cũng là một người tu luyện mạnh mẽ, tu vi của Ngô Nam Chi thật không lay chuyển được hắn. Ngay khi hắn chuẩn bị bắt lấy vai Ngô Nam Chi, một bàn tay cường tráng mạnh mẽ đã nắm lấy tay của Mã Cao.
Mã Cao lúc đó liền tức giận, ai mẹ nó phá hỏng chuyện tốt của hắn vậy? Không đợi Mã Cao chửi, người này đã đạp Mã Cao bay ngược về phía sau. Mã Cao đứng dậy chuẩn bị động thủ, nhưng khi nhìn thấy y phục của người này liền do dự.
“Láo xược, giữa thanh thiên bạch nhật dám giở trò với phụ nữ lương thiện, ta thấy ngươi muốn vào đại lao ngồi xổm!”
Không sai, người này không ai khác chính là Tiêu Minh. Lúc này hắn đang mặc quan phục của Hình bộ, cho dù người ngoài biên chế thì vẫn là người của Hình bộ. Huống hồ Mã Cao chỉ là một người ở nơi khác đến, làm sao biết ai là người trong biên chế, ai là người ngoài. Trong mắt hắn, Tiêu Minh chỉ là người hầu.
Mã gia ở Hùng Cứ Thành có thể được xem là đại tộc, nhưng nơi này là đế đô, đối phương lại là quan sai, Mã Cao dù có ngông cuồng cũng không dám trực tiếp đắc tội đâu. Quan bào quả thật có thể khiến một vài đứa con cháu nhà giàu không có bối cảnh phải tỉnh táo.
Mã Cao bò dậy, phủi quần áo, cố nén tức giận giải thích: "Vị quan sai đại nhân, ta và cô ấy là quen biết nhau."
Tiêu Minh nhìn thoáng qua Ngô Nam Chi, như là đang hỏi ý kiến của nàng. Ngô Nam Chi lắc đầu, biểu thị không quen. Nàng cũng chẳng muốn giải thích mình quen Mã Cao làm gì, biết đâu tên này sẽ lại được nước lấn tới. Ngô Nam Chi tuyệt đối không cảm thấy Mã Cao lúc này đáng thương hay là thận trọng nói lời nào, cái tên này đúng là mặt dày. Bản thân mình cũng đã cự tuyệt hắn không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng hắn vẫn không thay đổi.
“Ngươi có nghe không hả, còn không mau cút đi!” Tiêu Minh trực tiếp quát lên, thậm chí còn rút đao ra.
Mã Cao cũng không thể nói gì hơn, hắn tiếc nuối nhìn thoáng qua Ngô Nam Chi, chỉ có thể nghiến răng rời đi trước. Dù hắn có bị nhục nhã thế nào, nhưng vẫn không oán hận Ngô Nam Chi, ngược lại còn cảm thấy Tiêu Minh vướng bận, đúng là cách tư duy của liếm cẩu.
Mà dáng vẻ này của hắn, Tiêu Minh hiểu rất rõ, dù sao cũng là đồng hành mà.
Nhìn thấy bộ dáng biệt khuất mà không dám phát tác của Mã Cao, chỉ có thể bỏ đi như chó thua trận, Tiêu Minh cảm thấy rất hưởng thụ.
Nếu là trước đây, không có bộ quần áo này, chắc chắn tên này sẽ xông lên đánh ngay. Còn bây giờ, ngươi dám đánh không? Bọn ta là người của Hình Bộ! Ngươi muốn động thủ thì phải cân nhắc hậu quả. Từ khi vào Hình bộ, hắn thật sự đã bắt đầu cảm nhận được khoái cảm của quyền lực. Bộ quần áo này ở khu vực quyền quý trung tâm đế đô, thực tế thì chẳng có tác dụng gì, nhưng ở những nơi như thế này, thì lại vô cùng đáng sợ. Cũng xem như đã hiểu được đạo lý sư phụ nói, sư phụ quả thật không hề lừa hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận