Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?

Chương 20:: Treo lấy một trái tim, rốt cục buông xuống một nửa!

Chương 20: Treo một trái tim, cuối cùng cũng buông được một nửa! Phủ đệ Sở gia, từ gia chủ cùng lão tổ, xuống đến nha hoàn và mã phu, đều kịch động dị thường. Bởi vì hôm nay, đại tiểu thư của phủ họ bị bệ hạ triệu kiến vào cung, nếu bệ hạ có thể coi trọng đại tiểu thư, vậy chẳng phải bọn họ cũng sẽ gà chó lên trời sao? Sở Nhược Yên vừa bước vào đại môn phủ đệ, liền thấy mẫu thân vội vã từ trong nhà ra đón, mặt mày đầy lo lắng cùng chờ mong. “Nữ nhi à, con có thể tính là về rồi!” Mẫu thân Sở Nhược Yên kéo tay con gái, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng mà hưng phấn, “Mau kể cho nương nghe một chút, bệ hạ thế nào? Có để mắt tới con không? Con và bệ hạ tiến triển như thế nào?” Phụ thân Sở Nhược Yên ở bên cạnh giả vờ uống trà, nhưng tay ông đang run rẩy. Đây là cơ hội có thể quyết định vận mệnh của Sở gia, ông sao có thể không kích động. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính tình Sở Nhược Yên cha hắn vẫn hiểu. Nếu nha đầu này ương bướng, vậy phiền phức lớn lắm. Bị đuổi khỏi cung chỉ là chuyện nhỏ, nếu vì vậy mà đắc tội bệ hạ, thì Sở gia có thể cuốn gói rời khỏi đế đô, xem như là may mắn. Sau khi về đến nhà, Sở Nhược Yên đã khôi phục bộ dáng bình thường. Nàng nhẹ nhàng vỗ tay mẫu thân, coi như trấn an: "Nương, người đừng nóng vội, để con từ từ nói với người." Nói xong, nàng chậm rãi đi vào trong phòng, mẫu thân theo sát phía sau, ánh mắt tràn đầy mong chờ. Ngồi ở bên cửa sổ, Sở Nhược Yên khẽ nhấp một ngụm trà, thấm giọng, rồi bắt đầu thuật lại diễn biến buổi trưa: "Bệ hạ hôm nay thần sắc rất tốt, đối với con cũng có chút lễ độ, chỉ là chuyện tình cảm đâu thể một sớm một chiều thành được? Con cùng hắn nói chuyện vài câu trong bữa tối, nhưng không liên quan quá nhiều đến tư tình.” So với những người vừa nhìn thấy nàng đã không rời chân được, sau đó như ma quỷ điên cuồng theo đuổi nàng mà nói, cách làm của Lý Trần có thể khiến Sở Nhược Yên có ấn tượng tốt nhất. Ít nhất nàng có thể cảm nhận được, vị Hoàng đế ngồi ở vị trí cao, thực lực cường đại này rất tôn trọng nàng. Trong quá trình giao tiếp cũng chiếu cố cảm nhận của nàng. Không giống như mấy nam nhân khác, đều chỉ khoe khoang mình lợi hại như thế nào trước mặt nàng. Trước giờ không để ý nàng thực sự muốn gì. Lý Trần rất quan tâm, biết Sở Nhược Yên thích đồ ngọt, không những bí mật chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm ngọt cho nàng, mà còn nói mình có nghiên cứu nhất định về phương diện này. Sở Nhược Yên rất mong chờ có thể ăn được món ‘Kem ly’ mà Lý Trần đã nhắc tới, nghĩ đến đây nàng liền không kìm được nuốt nước miếng. Lúc đó Sở Nhược Yên đã cảm thấy, Lý Trần không khỏi quá ưu tú, quả thực hoàn toàn trưởng thành trên sở thích của nàng. Với sự công phá như thế này của Lý Trần, nữ nhân nào có thể đối phó được. Sở Nhược Yên trong lúc trò chuyện với mẫu thân, cao hứng lên còn kể mình đã gặp nhiều nhân vật lớn trong ngự thư phòng. Đừng nhìn những nhân vật lớn kia ngày thường uy phong, nhưng khi phạm sai lầm cũng run rẩy quỳ gối trước mặt Lý Trần. Điều này khiến mẫu thân nàng sợ hết hồn, vội vàng nói: "Suỵt! Chuyện này không thể nói lung tung, dù con thấy cũng không thể kể với người khác, chẳng lẽ con không rõ sao!" Tự tiện đem chuyện trong cung kể ra, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm. Sở Nhược Yên nghe mẫu thân nói vậy mới giật mình kinh sợ. Hỏng rồi, ta vừa mới nghe được nhiều như vậy, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Phải biết rằng, những đại thần quỳ trước mặt Lý Trần, mỗi một người đều có thể khiến Sở gia rơi vào chỗ chết. Tựa hồ nhận ra vẻ lo lắng của con gái, mẫu thân nàng an ủi: "Yên tâm đi, nếu bệ hạ đã để con ở lại đó, tức là đã ngầm đồng ý, chỉ là những người bình thường như chúng ta không thể nghe." Mẫu thân Sở Nhược Yên chẳng lẽ không muốn biết chuyện gì xảy ra trong ngự thư phòng sao? Đương nhiên là muốn biết, nhưng cũng biết có những chuyện không nên biết thì tốt hơn, để tránh rước phiền phức. Chủ nhà họ Sở thấy bộ dạng này của con gái mình, với tư cách là người từng trải, làm sao có thể không biết, con gái mình chắc chắn có hảo cảm với Hoàng đế. Trái tim treo lơ lửng của ông, cuối cùng cũng đã buông xuống một nửa. Một nửa còn lại, vậy phải xem Hoàng đế có để ý tới con gái mình hay không. Nhưng có một điều, chủ nhà họ Sở có thể xác định, đó chính là tân hoàng này chắc chắn rất ưu tú. Nếu tân hoàng không chịu nổi, con gái cao ngạo của ông lúc nhắc đến Hoàng đế, ánh mắt tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ sùng bái như vậy. Sau khi trò chuyện xong với người nhà, Sở Nhược Yên cũng có chút mệt mỏi, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Ngay khi nàng một mình đi vào sân nhà của mình, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện. Người này không ai khác, chính là Tiêu Minh, hắn chắn trước mặt Sở Nhược Yên. “Ngươi làm gì ở nhà ta!” Thấy Tiêu Minh, Sở Nhược Yên theo bản năng che ngực, đồng thời kéo cổ áo lên không ít. Tiêu Minh cảm thấy mình tương đối chính phái, dù hắn muốn nhìn, cũng cố ý quay mắt đi chỗ khác, cúi đầu. Thậm chí lùi lại vài bước, biểu thị mình thực sự là chính nhân quân tử. “Nhược Yên, ta đến báo cho ngươi tin tức tốt, sư phụ ta đã đồng ý giúp chúng ta rời khỏi đế đô.” Tiêu Minh từ cửa cung đã theo dõi đến tận giờ, chỉ vì tìm cơ hội nói rõ chuyện này. Thấy Sở Nhược Yên ăn mặc như vậy, Tiêu Minh thực sự rất đau lòng. Suốt nhiều năm như vậy, hắn ngoài tay và mặt của Sở Nhược Yên ra, chỗ khác cũng chưa từng nhìn thấy. Đáng giận, vậy mà bị tên cẩu hoàng đế kia chiếm tiện nghi, tim Tiêu Minh như đang rỉ máu! Từ khi Tiêu Minh nhìn thấy Sở Nhược Yên, hắn đã nhận định người phụ nữ này. Hiện tại nữ thần của mình gặp nguy hiểm, Tiêu Minh cảm thấy mình nhất định phải cứu nữ thần khỏi vũng bùn nhơ. Vừa nãy ở ngoài cửa cung chờ đợi, hắn có thể tưởng tượng ra, nữ thần của mình đã chịu bao khuất nhục trong cung! Đồ cẩu hoàng đế đáng chết, mối thù này ta Tiêu Minh coi như đã ghi nhớ! Đợi đến ngày ta trở thành Thánh giả cảnh, nhất định sẽ dạy cho tên cẩu hoàng đế này một bài học, rửa sạch mối hận trong lòng. Đáng tiếc thực lực bây giờ chưa đủ, cũng chỉ có thể tha cho tên cẩu hoàng đế một con ngựa trước. Nếu để cho Sở Nhược Yên biết hắn nghĩ như vậy, nhất định nàng sẽ nói: Kỳ thật cũng không có khuất nhục như ngươi nghĩ, thậm chí còn có chút vui vẻ. Nhưng vào lúc này, Sở Nhược Yên mới nhớ ra, hình như mình đã ngầm đồng ý muốn cùng Tiêu Minh ‘Bỏ nhà theo trai’. Lúc đó nàng vì cẩn trọng, nên chưa trực tiếp đồng ý, nhưng đúng là đã từng có ý nghĩ này. Chỉ là đến hoàng cung, gặp Lý Trần, nàng đã quên luôn chuyện này. Ngay khi nàng chuẩn bị giải thích, Tiêu Minh nghiến răng nói: "Ta hiểu đây không phải ý muốn của ngươi, ngươi cũng không cần giải thích với ta, ta tin cách hành xử của ngươi, ngươi nhất định sẽ cố gắng ngăn cản chuyện này trong bảy ngày tới." Nói xong, Tiêu Minh không đợi Sở Nhược Yên trả lời, đã nhanh như chớp biến mất ở hậu viện Sở gia. Bởi vì hắn thấy, những người phụ nữ cao ngạo như Sở Nhược Yên, làm sao có thể để ý đến tên Hoàng đế kia. Trong đầu Tiêu Minh, Lý Trần là một hình tượng vừa già, vừa xấu, lại háo sắc. Dù sao phần lớn mọi người chỉ biết Thiên Sách vương triều đã đổi một vị tân hoàng, mà thông tin cụ thể về vị tân hoàng này thì họ lại không rõ ràng. Thực lực của Tiêu Minh vốn đã cao hơn Sở Nhược Yên một cảnh giới, hơn nữa công pháp tu luyện lại cổ quái, thân pháp cũng rất nhanh, nàng căn bản không thể ngăn được Tiêu Minh....
Bạn cần đăng nhập để bình luận