Ta Vừa Max Cấp, Các Ngươi Để Ta Làm Hoàng Đế Bù Nhìn?

Chương 111: Lý Trần rất dễ dàng liền làm được Thái tử sự tình muốn làm!

Một giọng nói hơi ai oán vang lên, Lý Trần vô thức nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy một nữ tử mặc cung trang lộng lẫy, chậm rãi bước vào từ đường. Mỗi lần nhìn thấy người này, Lý Trần đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Chỉ là dáng đi bình thường thôi, mà tư thái vẫn uyển chuyển, có lẽ chỉ có nàng – người ung dung quyền quý – mới làm được. Bất quá, ý nghĩ của những người khác lại khác với Lý Trần. Khí thế của Thái hậu quá mạnh mẽ, vừa xuất hiện liền khiến Lý Tư Ngưng, di phi và những người khác cảm thấy một áp lực vô hình, như thể cả người đều thấp bé đi một nửa. Những cung nữ thái giám vốn đang bận rộn, thấy Thái hậu đến liền vội vàng buông việc đang làm, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ kính sợ và kinh hãi, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn. Sự xuất hiện của Thái hậu giống như một cơn gió lạnh đột ngột ập đến, thổi tan bầu không khí vui vẻ vốn có, khiến toàn bộ từ đường trở nên ngột ngạt. Chỉ có ánh mắt của Sở Nhược Yên là giống với Lý Trần, dường như không hề sợ hãi vị Thái hậu này. Bất quá, thấy mọi người xung quanh đều có vẻ thận trọng, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng im. Thái hậu chậm rãi bước đến trước tế đàn, ánh mắt dừng lại trên mặt Lý Tư Ngưng một lát, trong đáy mắt lóe lên một tia hài lòng không dễ phát hiện. “Chỉ là một nghi thức nhỏ mà thôi, bày cho Tư Ngưng chơi đùa, Thái hậu có chuyện gì sao?” Theo lời Lý Trần, những người xung quanh như thể thở phào nhẹ nhõm. Vị Hoàng đế nắm giữ quyền lực này đúng là chỗ dựa tinh thần của các nô tài. Giọng điệu tùy ý của hắn khiến những người khác cũng an tâm hơn. Nếu ngay cả Lý Trần còn sợ hãi thì những người bên cạnh chắc chắn sẽ càng thêm e dè. Nghe Lý Trần nói vậy, Thái hậu có chút cạn lời, không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao. Nhưng nàng không dám nói thế với Lý Trần, lần trước nàng đã bị Lý Trần phản bác rồi. “Lần này ta đến là tìm Tư Ngưng.” Thái hậu chậm rãi tiến đến trước tế đàn, ánh mắt hiền hòa mà sâu sắc nhìn Lý Tư Ngưng, chậm rãi mở lời: “Tư Ngưng à, con đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, không thể cứ ở mãi trong cung được, nên cân nhắc chuyện kết hôn rồi.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, liếc nhìn di phi đang đứng một bên, ánh mắt lộ ra ý nhắc nhở. Di phi không dám đắc tội Thái hậu, cung kính nói: “Thái hậu nương nương nói rất phải, Tư Ngưng đúng là đã đến lúc phải bàn chuyện cưới gả rồi.” Thái hậu khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Ta có một người cháu, nhân phẩm tài học đều là thượng thừa, có thể nói là ông trời tác hợp với Tư Ngưng, hay là chúng ta sắp xếp thời gian để hai con gặp mặt một lần, thế nào?” Trong giọng nói của Thái hậu tuy mang vài phần thương lượng, nhưng vẻ uy nghiêm không thể chối cãi lại lộ rõ trên mặt. Lý Tư Ngưng nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng liếc nhìn Lý Trần. Lý Trần khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, nhưng không ai biết hắn đã hiểu ra điều gì. Chỉ thấy Lý Trần trực tiếp kéo Thái hậu đi, đến một nơi không người nói nhỏ. Điều này khiến mọi người đều kinh ngạc, trong bầu không khí nghiêm túc như vậy mà Hoàng đế này lại chẳng hề quan tâm. Thái hậu cũng là lần đầu tiên bị người khác kéo đi như vậy, không ai dám theo sau, ngay cả cung nữ tâm phúc của Thái hậu cũng chỉ có thể đứng ngây ra nhìn hai người rời đi. Đến một chỗ vắng vẻ, Lý Trần mới buông Thái hậu ra, cảm giác ở tay đúng là không tệ. “Ngươi có chuyện gì không?” Thái hậu nhìn chằm chằm Lý Trần, không biết hắn muốn làm gì. “Thái hậu, người thành thật nói với ta, có phải người đã nhìn ra rồi không?” Lý Trần nghiêm mặt nói. “Nhìn ra cái gì?” Thái hậu càng thêm khó hiểu, Hoàng đế này đang bày trò gì vậy? “Ít nhất, người phải biết, Lý Tư Ngưng có thiên phú tu luyện.” Lý Trần nhắc nhở. “Thiên phú tu luyện của nó thế nào?” Thái hậu nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc. “Lúc này mà ngươi còn giả ngốc thì quá đáng đấy!” Vẻ mặt của Lý Trần như muốn nói, ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại giở trò với ta sao? Thái hậu thực sự có chút khó hiểu, nhưng nàng cảm nhận được có bí mật trong đó, nên bắt đầu hỏi Lý Trần xem chuyện gì đang xảy ra. Nếu Lý Trần không nói, nàng sẽ không cho Lý Trần giới thiệu ai vào cung. Nghe vậy, Lý Trần liền bắt đầu 'chịu thua' bày tỏ rằng hắn tưởng Thái hậu muốn đào góc tường của mình. Vì hắn thấy, thiên phú tu luyện của Lý Tư Ngưng cực kỳ khủng bố, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tu luyện đến khai mạch cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn đã thức tỉnh thiên phú đặc biệt là Lôi Tử Điện. Với tốc độ tu luyện này, lại thêm sự chỉ điểm của Lý Trần, chẳng cần đến mấy năm, hoàng thất Thiên Sách vương triều lại có thêm một vị Thánh giả cảnh. “Nếu không thì ngươi nghĩ xem ta sắp xếp nàng ở bên cạnh làm gì? Ngay cả bản thân nàng cũng không biết chuyện này.” Nếu là người khác nói vậy, Thái hậu chưa chắc đã tin. Chứ không phải Thánh giả cảnh là rau cải trắng à, ở đâu cũng có sao. Nhưng Lý Trần vốn đã là Thánh giả cảnh, lại còn có chính mắt thấy việc ghi chép, lại thêm dáng vẻ không muốn cho người khác biết này, Thái hậu bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. “Thật sao?” “Ta lừa ngươi làm gì? Nếu không phải hai ta có mối quan hệ này, thì ai nói với ta như vậy ta đã sớm cho hắn cút rồi, ngươi cảm thấy ta là loại người không dám mắng người sao.” Mời. . . Ngài. . . . Cất giữ _6Ⅰ9Ⅰ thư Ⅰ a (sáu \ \ \ chín \ \ \ thư \ \ \ đi! ) Lý Trần thật sự không nói dối, hệ thống đã cam đoan có thể tu luyện đến Thánh giả cảnh đại viên mãn. Dựa theo phương thức cung cấp tài nguyên ở cấp độ bảo mẫu của hệ thống, đừng nói cho Lý Tư Ngưng tu luyện đến Thánh giả cảnh, cứ tùy tiện lấy tiền ra cũng có thể tu luyện tới được. Đương nhiên, Lý Trần không có ý nói Lý Tư Ngưng là h·eo. Thái hậu cùng Lý Trần không có thù hận gì, còn tìm hậu cung cho hắn, sau này có lẽ còn có mối quan hệ thân thiết hơn. Vì thế Lý Trần mới len lén nói tin này cho nàng biết. Trong bóng tối nói, tất cả đều không làm mất lòng nhau. Hơn nữa, chuyện này còn có thể trở thành bí mật nhỏ giữa hai người, như vậy hai người sẽ có chung một chủ đề để nghiên cứu thảo luận. Hơn nữa, nếu Thái hậu biết tầm quan trọng của chuyện này, tất nhiên cũng sẽ trở thành một trong những người đầu tư vào thiên sứ Lý Tư Ngưng. Hoàng vị và hậu cung đều do Thái hậu cho, Lý Trần cũng không thể vừa mới lên đã giở sắc mặt với nàng được. Trong cung này, Lý Trần vẫn cảm thấy Thái hậu khá thuận mắt, theo nhiều nghĩa thì đều rất vừa mắt. “Vậy thì ai gia nên làm gì?” Thái hậu có chút động lòng, nàng đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, giờ dường như đang muốn những thứ cao hơn nữa. “Hai ta cùng nhau nuôi dưỡng nó lớn lên không phải tốt hơn sao, đợi nó đạt tới Thánh giả cảnh, chắc chắn cũng sẽ nhớ đến ân tình của hai ta, đến lúc đó dễ nói chuyện hơn, ngươi mà gả nó đi, chẳng phải là để người khác chiếm hời à.” Đây mới là mục đích của Lý Trần. Đạo lý này Thái hậu đều hiểu, chỉ là cái 'hai ta cùng nhau nuôi dưỡng nó lớn lên' nghe vào có chút là lạ. Nếu Lý Tư Ngưng nghe được, có lẽ còn thấy lạ hơn, ta xem ngươi là ca ca, ngươi lại coi ta là con gái sao?" "Được, ai gia hiểu rồi, ai gia tin lời của ngươi, cũng đầu tư vào Lý Tư Ngưng, sau này có cơ hội thì ngươi nhớ gọi ai gia cùng với.” Thái hậu bây giờ đã thông suốt, dù sao Lý Trần nói như vậy, chắc chắn là sẽ không để Lý Tư Ngưng đi, cũng coi như đã cho nàng đủ mặt mũi, mới kéo nàng đến đây để nói chuyện. Nàng cũng hiểu rõ tính tình của Lý Trần, ngay cả ngự phu tử là Thánh giả cảnh mà hắn cũng không nể nang gì, Hình Bộ Thượng Thư Phùng Hoài hắn cũng có thể vung tay lên là g·iết. Nghĩ đến đây, Thái hậu vẫn cảm thấy rất thành công, có lẽ đi theo Lý Trần đầu tư cũng là một lựa chọn tốt. Lý Trần cũng là vô tình kéo Thái hậu vào phe của mình. Chỉ cần Thái hậu đã đặt cược vào Lý Tư Ngưng, vậy thì chắc chắn nàng cũng không mong Lý Trần gặp chuyện gì. Nói cách khác, Lý Trần rất dễ dàng đã làm được những việc mà Thái Tử muốn làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận