Ta Có Một Cái Giáo Đồ Máy Mô Phỏng

Chương 86: Quốc sư tới chơi

Chương 86: Quốc sư tới chơi
"Ra là thơ Đường Tống từ lại còn có tác dụng như thế, thật sự là một thu hoạch không tưởng tượng được."
Lục Trường Sinh sau khi kết thúc mô phỏng, khẽ thở dài một hơi.
Sau đó, Lục Trường Sinh đi đến Vạn Kiếm Phong, tìm Thái Nguyên chân nhân để nghiên cứu thảo luận về Thái Thanh Vô Cực công.
Thái Nguyên chân nhân tu luyện Thái Thanh Vô Cực công đã đại viên mãn, tìm ngài nghiên cứu thảo luận có thể giải đáp những nghi hoặc của Lục Trường Sinh.
Tại chính điện Thục Sơn, Đại Hạ quốc sư mang theo mấy vị đại nho đến đây bái phỏng.
"Thục Sơn kéo dài ngàn dặm, lại là huyền không chi sơn, thật sự là không thể tưởng tượng. Ta ban đầu còn cho rằng mình thiên phú dị bẩm, bốn trăm năm đã lên Đạo Cung cảnh tầng thứ bảy, xem thường thiên tài của lục đại môn phái, nhưng Lục tiểu hữu đã thay đổi cách nhìn của ta. Lục đại môn phái quả nhiên có nội tình thâm sâu, nhân kiệt lớp lớp xuất hiện."
"Lục tiểu hữu có ơn với ta, đã nhờ ta luyện chế mười tấm phù triện, ta đã luyện chế hoàn thành tất cả. Nghe nói Lục tiểu hữu tu luyện tại Thanh Vân Phong, cho nên đến đây bái phỏng."
Đại Hạ quốc sư đưa lên bái thiếp, thỉnh cầu được đến bái phỏng Thanh Vân Phong.
"Quốc sư mời đi theo ta."
Một đệ tử Thục Sơn cảnh giới Kim Đan dẫn đường, đối xử với Đại Hạ quốc sư hết sức khách khí.
Đại Hạ quốc sư là một trong những người tu luyện mạnh nhất của Đại Hạ Vương Triều, đạt tới Đạo Cung cảnh tầng thứ bảy, tu vi còn cao hơn tuyệt đại đa số trưởng lão Thục Sơn.
Hơn nữa, Đại Hạ Vương Triều lại phụ thuộc vào Thục Sơn, hai bên xem như minh hữu.
Đệ tử Thục Sơn Kim Đan cảnh mang theo Đại Hạ quốc sư cùng mấy vị đại nho ngự kiếm phi hành, hóa thành lưu quang, xuyên qua biển mây Thục Sơn, biển mây biến ảo khôn lường.
"Thục Sơn không hổ là đứng đầu lục đại môn phái, tàng long ngọa hổ, có không ít khí tức cường đại..."
Đại Hạ quốc sư lần đầu đến thăm Thục Sơn, cảm nhận được trên các ngọn núi của Thục Sơn, đâu đâu cũng có khí tức của cường giả Nguyên Anh cảnh, Đạo Cung cảnh.
Một đoàn người hạ xuống sơn môn Thanh Vân Phong, chỉ thấy vài tòa nhà trúc nằm cạnh nhau, một nữ tử mặc váy dài màu ánh trăng đang xắn tay áo mài mực.
Nàng phát giác có người lạ đến thăm, khẽ nhướng mày, trong ánh mắt lộ ra một chút nghi hoặc.
Ngoại trừ Trần Dao của Bích Nguyệt Phong và thỉnh thoảng có đệ tử Thục Sơn đến thông báo, Thanh Vân Phong luôn luôn yên tĩnh.
"Các ngươi là ai?"
"Tại hạ là quốc sư Đại Hạ Vương Triều, Trương Thiên Tái, đặc biệt đến bái phỏng Lục trưởng lão của Thanh Vân Phong, xin nhờ thông báo."
"Sư phụ đã đến Vạn Kiếm Phong, mời khách quý chờ đợi ở đây."
Nữ tử mặc váy dài màu ánh trăng chính là tam đệ tử của Lục Trường Sinh, Mạc Họa Chỉ.
"Được."
Đại Hạ quốc sư trong lòng kinh ngạc, không ngờ nữ tử này lại là đệ tử của Lục đạo trưởng.
"Quốc sư đại nhân, nàng cũng tu luyện Nho đạo."
"Văn phòng tứ bảo nàng sử dụng, dường như cũng không phải phàm phẩm a."
Mấy vị đại nho đi theo Đại Hạ quốc sư đến đây chiêm ngưỡng động phủ Thanh Vân Phong, chú ý tới văn phòng tứ bảo mà Mạc Họa Chỉ đang dùng để mài mực cũng không phải vật phàm.
"Thượng phẩm Linh khí Bạch Hồ Linh bút."
"Giấy Bạch Lộc."
"Nghiên mực Băng Ngọc."
"Cái gì? Khối mực kia, chẳng lẽ lại là Huyền Long Hoán Mặc?"
"Ta nhớ quốc sư đại nhân cũng chỉ có ba khối Huyền Long Hoán Mặc mà thôi, bình thường không dễ gì sử dụng."
Mấy vị đại nho này nhận ra văn phòng tứ bảo Mạc Họa Chỉ đang sử dụng đều là vật hiếm có, trong đó Huyền Long Hoán Mặc lại càng là mực bảo cực phẩm.
Vậy mà loại mực bảo cực phẩm thế này, lại bị một người tu luyện Kim Đan cảnh lấy ra để luyện tập thư pháp?
Đại Hạ quốc sư cũng phải sững sờ.
Lục Trường Sinh đối đãi với đồ đệ cũng quá tốt đi.
Huyền Long Hoán Mặc mà cũng nỡ lấy ra cho đệ tử Kim Đan cảnh tu luyện.
Ở Đại Hạ văn viện, các đại nho Đạo Cung cảnh khi sử dụng Huyền Long Hoán Mặc đều phải đắn đo mãi.
Huyền Long Hoán Mặc khác với pháp bảo, nó là vật phẩm tiêu hao.
"Chờ một chút..."
Đại Hạ quốc sư cảm nhận được tài hoa tỏa sáng từ trên người Mạc Họa Chỉ.
Mạc Họa Chỉ không để ý đến mọi người ở đây, chuyên tâm tu luyện.
Sư phụ đối với nàng ân trọng như núi, ngoài việc mau chóng nâng cao tu vi, không gì có thể báo đáp.
Mạc Họa Chỉ tay cầm Bạch Hồ Linh bút, chấm mực Huyền Long Hoán Mặc, múa bút thành văn.
Đại Hạ quốc sư nhìn về phía giấy Bạch Lộc, thấp giọng thì thầm: "Triệu khách man Hồ anh, Ngô Câu sương tuyết minh. Ngân yên chiếu bạch mã, ào ào như lưu tinh..."
Khi Mạc Họa Chỉ viết xong nét cuối cùng, những văn tự này phát ra sát khí ngập trời. Đại Hạ quốc sư cùng mấy vị đại nho nhìn thấy một hư ảnh hiệp khách cao ngạo sừng sững, bảo kiếm Ngô Câu trong tay tựa như sương tuyết, ngân yên cùng bạch mã soi chiếu lẫn nhau, phi nhanh như sao băng vụt qua.
Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành!
Hư ảnh hiệp khách cầm kiếm, đâm về phía mấy vị đại nho.
Sát khí ập tới, mấy vị đại nho mồ hôi đầm đìa, ngoại trừ Đại Hạ quốc sư, những người khác không tự chủ được đưa tay áo lên che trước người.
Hư ảnh hiệp khách xuyên qua mấy vị đại nho, tiêu tán trong không khí.
"Nàng còn chưa rót vào hạo nhiên chính khí, đây chỉ là ý thơ, nếu không ắt có tử thương."
Đại Hạ quốc sư thần sắc ngưng trọng.
"Nho sinh Kim Đan cảnh mà lại có thể có ý thơ như thế, thật sự là tư chất ngút trời." Đột nhiên, hắn như nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi: "Chẳng lẽ nàng là Văn Thánh Chi Thể!"
"Văn Thánh!"
Mấy vị đại nho giật nảy cả mình.
Văn Thánh Chi Thể, thế gian hiếm thấy, chính là thể chất đặc thù thích hợp nhất với Nho đạo.
Ai có thể ngờ tới một ngọn Thanh Vân Phong lại có cả Văn Thánh Chi Thể và Võ Vương Thần Thể, hai đại thể chất đặc thù chứ?
"Lục tiểu hữu quả nhiên là tuyệt thế cao nhân, chẳng những bản thân tu vi kinh người, mà ngay cả hai người đệ tử cũng đều là tuyệt thế thiên tài. Nếu như nàng là môn sinh của ta, thì ta đã bớt lo đi nhiều rồi."
Đại Hạ quốc sư cảm khái.
Mấy vị đại nho hắn mang tới đều là môn sinh của hắn, tu vi từ Kim Đan cảnh đến Nguyên Anh cảnh khác nhau.
Nhưng mà, tiềm lực của bọn hắn kém xa Mạc Họa Chỉ với Văn Thánh Chi Thể.
Mấy vị đại nho nghe lão sư 'nhả rãnh', nhìn nhau cười khổ bất đắc dĩ, bọn hắn làm sao so bì được với Văn Thánh Chi Thể?
Người so với người, tức chết người.
Huống chi, Mạc Họa Chỉ ở Kim Đan cảnh đã có bảo mực như Huyền Long Hoán Mặc để tu luyện, tu vi tăng tiến vượt bậc, đoán chừng không cần mấy năm liền tới Nguyên Anh cảnh, tiến vào Đạo Cung cảnh cũng không phải việc gì khó.
Một đạo lưu quang hạ xuống, một vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt, tướng mạo tuấn lãng hiện thân.
Lục Trường Sinh hơi động ý niệm, phi kiếm trở về vỏ.
Sau khi nhận được thượng phẩm Tiên thiên Linh bảo Chân Vũ kiếm, Lục Trường Sinh dùng Cửu Thiên Ngự Lôi kiếm làm phi kiếm đi lại thay cho đi bộ.
Cửu Thiên Ngự Lôi kiếm được thúc đẩy, phong lôi song hành.
Lục Trường Sinh từ Vạn Kiếm Phong trở về, Thái Thanh Vô Cực công lại có tiến bộ.
Không chỉ như thế, Lục Trường Sinh tại Vạn Kiếm Bích quan sát kiếm ý do các đời chưởng môn Thục Sơn để lại, lĩnh ngộ đối với kiếm đạo càng sâu sắc hơn, cũng nhờ đó lĩnh ngộ được một phần nội dung của thức thứ bảy trong «Chân Vũ Cửu Thức».
Lục Trường Sinh phát giác có người đến Thanh Vân Phong bái phỏng, lại là Đại Hạ quốc sư.
"Lục tiểu hữu, lần trước ngươi có ơn với ta, ta đã theo lời ngươi, luyện chế ra mười tấm phù triện này để báo đáp lại."
Đại Hạ quốc sư lấy ra mười tấm phù triện, gồm Tứ phẩm phù triện và Ngũ phẩm phù triện.
"Quốc sư có lòng."
Lục Trường Sinh thấy Đại Hạ quốc sư đúng hẹn tới, bèn nhận lấy mười tấm phù triện.
Công dụng của mười tấm phù triện này cũng không nhỏ.
Lục Trường Sinh có thể ban thưởng cho đệ tử, để đổi lại phù triện cao cấp hơn.
Phù triện cũng giống như đan dược, là vật phẩm tiêu hao, càng nhiều càng tốt, vào thời khắc quan trọng có thể bảo mệnh.
"Ta thấy vị đệ tử này của Lục tiểu hữu là Văn Thánh Chi Thể, tại hạ có một thỉnh cầu."
"Mời nói."
"Giả sử có một ngày, ái đồ của Lục tiểu hữu trở thành Văn Thánh, liệu có thể đến văn viện của Đại Hạ Vương Triều chúng ta giảng đạo, chỉ điểm một hai cho những nho sinh không tiến bộ trong văn viện chúng ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận