Ta Có Một Cái Giáo Đồ Máy Mô Phỏng

Chương 470: Ma Giới yêu nữ! (1)

Chương 470: Yêu nữ Ma Giới! (1)
Tại một nơi ở Cửu U, Lục Trường Sinh tìm thấy mười hai khối ma huyết thạch dưới chân núi.
Tính đến nay, Lục Trường Sinh đã tìm được ba mươi sáu khối ma huyết thạch.
Ma huyết thạch nhận được có thể dùng để đổi lấy Ma soái máu - Thiên Tài Địa Bảo bậc Thập Lục Phẩm.
Ba mươi sáu giọt Ma soái máu, không biết liệu có thể nhận được bảo vật cao cấp hơn không?
Lục Trường Sinh cảm thấy vẫn chưa đủ chắc chắn, nên tiếp tục tìm kiếm ma huyết thạch.
Tốt nhất là có thể tìm được ngàn tám trăm khối ma huyết thạch, như vậy sẽ ổn.
Ma huyết thượng cổ, máu nhuộm Cửu U, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, mặc dù ma huyết thạch không ngừng bị tu chân giả lấy đi, nhưng vẫn có thể tìm được không ít.
Ầm ầm…
Nơi xa, đột nhiên truyền đến tiếng núi lở vang dội.
“Chẳng lẽ có người kinh động đến đám quỷ quái nào đó bên trong Cửu U?” Vốn dĩ Lục Trường Sinh không định xen vào việc của người khác, nhưng đúng lúc này, hệ thống nhắc nhở vang lên.
【 Đinh, hệ thống đã tìm kiếm được cho ngài một ứng viên đồ đệ phù hợp... Đã tìm thấy một người.】 Lại có một ứng viên đệ tử nữa sao?
Lần này Lục Trường Sinh không thể không đi tìm hiểu hư thực.
“Kia là…” Hứa Cảnh nhìn thấy ở nơi xa, có một cỗ thi hài không đầu.
Cỗ thi hài không đầu này, cao sáu trăm trượng, cầm một cây ma đao.
Thanh ma đao này, chi chít vết tích, nhưng vẫn ánh lên vẻ sắc bén đáng sợ.
Mỗi lần thi hài không đầu vung ma đao, núi non xung quanh sụp đổ, đá vụn lăn xuống, các loại quỷ quái như Sơn Tiêu, Dạ Xoa đều vô cùng hoảng sợ bỏ chạy khỏi nơi này.
Một luồng tử quang đang giao đấu với cỗ thi hài không đầu này, không ngừng né tránh ma đao.
Ma đao hung bạo, quét ngang tám hướng, từng ngọn núi bị phá hủy.
Lục Trường Sinh dừng lại giữa đường.
Khí tức của thi hài không đầu đã tiếp cận Đại Thành Tiên Đế.
Thi hài trong Cửu U trải qua năm tháng vô tận bào mòn, mà thân thể vẫn còn có chiến lực Đại Thành Tiên Đế, có thể thấy lúc còn sống, nó nhất định là một cường giả lừng lẫy một phương.
Ma đao mà thi hài không đầu sử dụng, dù đã rách nát, nhưng vẫn có uy lực của thượng phẩm Đế binh.
Người đang đánh nhau với thi hài không đầu là một nữ tử tuyệt mỹ, kẻ mắt màu tím nhạt, mắt ngọc mày ngài, áo tím phất phơ, tay trái nắm một thanh chủy thủ màu tím.
“Nữ tử này là người của tông môn nào?
Xem ra hoàn toàn không biết sự hung hiểm của Cửu U, vậy mà lại kinh động đến tồn tại như vậy.” Lục Trường Sinh biết cấm địa Cửu U có không ít tồn tại khủng bố, những tồn tại này mặc dù thiếu linh trí, nhưng có ý thức lãnh địa, nếu không cẩn thận xâm nhập vào lãnh địa của chúng, thì sẽ đánh thức chúng.
Nữ tử áo tím có thực lực Tiên Đế tứ trọng cảnh, tuyệt đối không yếu, nhưng nàng lại trêu chọc phải một trong những tồn tại kinh khủng bên trong Cửu U.
“Xem ra ứng viên đệ tử mà hệ thống hiển thị chính là cô gái áo tím này, chỉ là với tu vi của đối phương, e rằng sẽ không bái ta làm thầy.” Lục Trường Sinh phát hiện cảnh giới của cô gái áo tím này còn cao hơn mình, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Thiên tài có sự kiêu ngạo của thiên tài, bình thường sẽ không bái người có thực lực yếu hơn mình làm sư phụ.
Một luồng đao quang chém về phía Lục Trường Sinh, khí tức sắc bén làm nứt cả mặt đất.
Lục Trường Sinh suýt soát tránh được luồng đao khí, một ngọn núi sau lưng trực tiếp gãy thành hai đoạn.
“Đồ đệ, ngươi trốn vào trong pháp bảo đi.” Lục Trường Sinh biết mình cũng bị thi hài không đầu khóa chặt, bèn thu Hứa Cảnh vào không gian pháp bảo của Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp.
Lục Trường Sinh rút Thanh Đế kiếm ra.
Đã tham gia vào trận đại chiến này, vậy thì thuận tay cứu người một mạng.
Tích góp công đức, có thể giúp Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp trưởng thành.
Lục Trường Sinh đáp trả bằng một kiếm, kiếm quang màu xanh chém về phía thi hài không đầu.
Thân thể thi hài không đầu đồ sộ như dãy núi, không thể tránh được kiếm khí của Lục Trường Sinh.
Kiếm quang màu xanh chém trúng thân thể thi hài không đầu, bộ khôi giáp mục nát phủ đầy rêu trên người nó vậy mà lại cản được kiếm khí, kiếm khí chỉ tạo thêm một vết rách trên khôi giáp.
“Không thể ngờ được, khôi giáp trên người nó vậy mà cũng là một kiện bảo giáp.
Cỗ thi hài không đầu này, lúc còn sống rốt cuộc là nhân vật nào?
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ma đao, bảo giáp của nó đều đã bị tổn hại.” Lục Trường Sinh biết thi hài không đầu lúc còn sống nhất định là một đại nhân vật, nếu không cũng sẽ không có pháp bảo lợi hại như vậy.
Ma đao và bảo giáp đã bị năm tháng ăn mòn, nhưng vẫn có thể sánh ngang Đế binh, chứng tỏ phẩm chất trước đó của hai kiện pháp bảo này không dưới Đế binh.
“Ngươi là ai?” Nữ tử áo tím phát hiện vẫn còn có người ở gần đây, hơi kinh ngạc.
Sâu trong Cửu U, nguy hiểm trùng điệp, không phải ai cũng có thể đến được.
“Bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này.” Thanh Đế kiếm trong tay Lục Trường Sinh bay ra, chém bay thi hài không đầu.
Lần này Lục Trường Sinh không đối đầu trực diện với bảo giáp của đối phương nữa, mà tìm thấy sơ hở.
Thanh Đế kiếm mang theo Tử Vi Thiên Hỏa, dưới sự điều khiển của Lục Trường Sinh, tránh được ma đao của thi hài không đầu, đâm trúng vết rách giữa các miếng sắt của bảo giáp, đánh xuyên lồng ngực thi hài không đầu, xuyên ra từ sau lưng.
“Thành công rồi sao?” Thanh Đế kiếm là thượng phẩm Đế binh, đâm trúng tim đối phương, đủ để hủy diệt nó.
Thế nhưng, thi hài không đầu vẫn vung ma đao, bổ thẳng vào đầu Lục Trường Sinh.
Lúc Lục Trường Sinh tránh né, bị cuồng phong do ma đao tạo ra đánh lui, va vào một ngọn núi bên cạnh, cả ngọn núi ầm vang sụp đổ.
“Gã này chỉ còn lại nhục thân, ngũ tạng lục phủ đã bị âm khí ăn mòn, không có yếu hại, đừng nghĩ đến việc kết liễu bằng một chiêu.” Nữ tử áo tím tung ra chủy thủ màu tím, một luồng tử quang óng ánh hiện lên, chém trúng cánh tay của thi hài không đầu.
Khi tử quang biến mất, cánh tay khổng lồ rơi xuống, đập mạnh xuống đất, phạm vi trăm dặm đều rung chuyển.
Cánh tay bị nữ tử áo tím chặt đứt hóa thành âm khí, hắc khí cuồn cuộn dung nhập vào cơ thể thi hài không đầu, sau đó lại ngưng tụ thành một cánh tay mới.
“Thì ra là thế, đây không phải là thi hài thông thường, do bị ảnh hưởng bởi sát khí, đã biến thành quỷ quái giống như Dạ Xoa Vương.” Lục Trường Sinh lao ra từ trong đống phế tích, chân khí chấn động, bụi bặm trên Hỗn Nguyên đạo bào đều biến mất.
Thi hài không đầu đã không còn bất cứ quan hệ nào với vị đại năng lúc còn sống nữa, sau khi vị đại năng đó ngã xuống, nhục thể của hắn bị sát khí ăn mòn, đã hình thành linh trí mới.
Bên trong cỗ thi hài này đều là sát khí, không có ngũ tạng lục phủ, cũng không có cái gọi là yếu hại.
Bành!
Cánh tay thi hài không đầu vung lên, như một cây roi sắt, quất trúng nữ tử áo tím.
Nữ tử áo tím không chịu nổi công kích cấp bậc Đại Thành Tiên Đế, cả người bay ra như một quả đạn pháo, làm sụp mấy ngọn núi.
“Đáng ghét, dám làm ta bị thương!” Sau khi bị thương, nữ tử áo tím phát hiện trên khuôn mặt tuyệt đẹp xuất hiện một vết máu, lập tức nổi điên, tung ra một cái linh đang.
Linh đang này có màu vàng xanh nhạt, sau khi được nữ tử áo tím dùng chân khí thúc đẩy, linh đang rung lên, thời không vậy mà sinh ra gợn sóng, vạn vật bị phá diệt!
“Kẻ điên…” Lục Trường Sinh phát hiện nữ tử áo tím chỉ vì tức giận mà tấn công không phân biệt, thầm nghĩ cô gái này điên rồi, vội vàng sử dụng không gian Phù Triện, chạy trốn khỏi đây.
Keng… Gợn sóng thời không tác động đến thi hài không đầu, thân thể của thi hài không đầu từng khúc vỡ vụn.
Núi non xung quanh, toàn bộ bị san phẳng.
Các loại quỷ quái như Sơn Tiêu, Dạ Xoa, bị linh đang chấn vỡ, hoàn toàn hóa thành hư vô.
Đòn công kích của nữ tử áo tím bao trùm phạm vi trăm dặm, mọi thứ trong phạm vi trăm dặm đều biến thành bột mịn.
Mồ hôi túa ra trên làn da trắng như tuyết của nàng.
Oanh!
“Ngươi là ai?” “A?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận