Ta Có Một Cái Giáo Đồ Máy Mô Phỏng

Chương 448: Đại hoang thần giáp! (1)

Chương 448: Đại hoang thần giáp! (1)
Một chiếc chuông yêu có chất liệu không phải đồng không phải sắt lơ lửng trong thiên địa bên trong cơ thể Lục Trường Sinh, bên ngoài thân chuông khắc nhật nguyệt tinh thần, Địa Thủy Hỏa Phong, bên trong thân chuông có khắc sơn xuyên đại địa, vạn tộc Yêu giới.
Hỗn Độn Chung phát ra hào quang năm màu, không gian xung quanh hóa thành hỗn độn.
Lục Trường Sinh vừa nhìn liền biết đây là pháp bảo công đức cực phẩm, chất liệu không thua gì Công Đức Kim Liên, Thương Sinh Đại Ấn.
Hệ thống còn hiển thị một hàng chữ nhỏ.
【 Hỗn Độn Chung: Pháp bảo công đức của Yêu tộc, huyền diệu vô hạn, tạo hóa vô tận, nếu đạt đến cực hạn, có thể giam cầm thời gian, trấn áp không gian, phản lại pháp bảo, bỏ qua thần thông. Công phòng nhất thể, tiên thiên bất bại. 】
Quả nhiên, xem qua giới thiệu, Hỗn Độn Chung đúng thật là pháp bảo công đức cực phẩm.
Đây là pháp bảo công đức mà Yêu tộc sử dụng, cần dùng yêu khí để kích hoạt, vừa vặn phù hợp với Cơ Huyên xuất thân từ Yêu tộc.
Một khi bồi dưỡng Hỗn Độn Chung đến cực hạn, diệu dụng vô tận, đủ để trấn áp Yêu giới.
Thần nữ Yêu tộc cùng thần tử Yêu tộc, cạnh tranh ngôi vị Yêu Thần.
Nếu như nâng đỡ Cơ Huyên trở thành Yêu Thần, vậy thì chẳng phải ta sẽ trở thành sư phụ của Yêu Thần sao?
Yêu Thần nắm giữ Yêu giới, là minh chủ của vạn tộc Yêu giới.
Sư phụ của Yêu Thần, danh hiệu như vậy, so với chủ của thánh địa còn vang danh hơn nhiều.
Cơ Huyên đi tới động phủ của Lục Trường Sinh, Lục Trường Sinh vẫn như mọi khi, ban thưởng các loại bảo vật cho Cơ Huyên.
Cơ Huyên thân là thần nữ Yêu tộc, tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ không tiếc công sức bồi dưỡng, Cơ Huyên thật ra không thiếu bảo vật, nhưng đây dù sao cũng là hảo ý của sư phụ, Cơ Huyên không từ chối.
“Mặc dù tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ các ngươi có đông đảo pháp bảo, nhưng hôm nay vi sư muốn ban thưởng cho ngươi một bảo vật mà tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ thật sự không có.”
Lục Trường Sinh xòe bàn tay ra, Hỗn Độn Chung xuất hiện trong lòng bàn tay.
Món pháp bảo này xuất hiện, ánh mắt Cơ Huyên sáng lên, tâm thần dường như muốn bị hút vào trong đó.
Cơ Huyên tu luyện ở tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ mấy vạn năm, cũng chưa từng thấy qua pháp bảo cấp bậc này.
Sư phụ không hổ là sư phụ, vậy mà lại có được trọng bảo mà ngay cả tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không có.
“Sư phụ, pháp bảo cấp bậc thế này, thật sự muốn cho đồ nhi sao?”
Cơ Huyên thụ sủng nhược kinh.
Hỗn Độn Chung, đừng nói là Đại La Kim Tiên như Cơ Huyên, chính là Tiên Đế Đại Thành của Yêu giới cũng sẽ xem là chí bảo.
“Bảo vật này cần tích lũy công đức mới có thể trưởng thành, ngươi trở lại Yêu giới, cũng phải không quên bản tâm, làm nhiều việc thiện.”
Lục Trường Sinh cho rằng Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, chỗ diệu dụng của nó, không hề thua kém Hỗn Độn Chung.
Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp là pháp bảo công đức của Nhân tộc, còn Hỗn Độn Chung là pháp bảo công đức của Yêu tộc, ở trong tay Yêu tộc mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Hành động lần này của Lục Trường Sinh còn có một tầng mục đích khác, đó chính là tìm cách để Cơ Huyên trở thành Yêu Thần, sau này hắn, người sư phụ này, liền có thể đi ngang trong Yêu giới.
“Đệ tử nhất định không quên lời sư phụ dạy bảo.”
Cơ Huyên hứng thú bừng bừng luyện hóa Hỗn Độn Chung.
Yêu khí của nàng rót vào Hỗn Độn Chung, Hỗn Độn Chung tỏa hào quang năm màu rực rỡ, các đồ án khắc trên thân chuông như nhật nguyệt tinh thần, Địa Thủy Hỏa Phong, sơn xuyên đại địa, vạn tộc Yêu giới,... trở nên sống động như thật.
Keng!
Tiếng chuông Hỗn Độn Chung quanh quẩn tại Vân Đài Phong, tất cả người tu luyện nghe được tiếng chuông đều như nghe thấy thanh âm đại đạo, tiến vào trạng thái ngộ đạo ngắn ngủi.
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng như thể hồ quán đỉnh, không cần mượn nhờ trà ngộ đạo cũng thu được trạng thái ngộ đạo ngắn ngủi.
Lục Trường Sinh mượn trạng thái ngộ đạo để lĩnh hội những chỗ còn hoang mang trong các công pháp như « Nhất Kiếm Cách Nhất Thế », « Tử Vi Thiên Hỏa Chân Quyết », « Thần Hư Bộ ».
Lâm Khánh Chi, Lục Thanh Liên, Đường Linh Nhi, Độc Cô Ngạo Thiên, Trần Y, Hỏa Mân và những người khác tranh thủ thời gian đả tọa, tiến hành ngộ đạo.
Hai vị Tiên Đế của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn nhau, không ngờ tiếng chuông này vậy mà có thể khiến tất cả mọi người xung quanh tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Trạng thái ngộ đạo chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, pháp bảo phát ra tiếng chuông này tuyệt đối không tầm thường.
Bọn hắn cũng tranh thủ trân trọng cơ hội ngộ đạo lần này, lập tức đả tọa tu luyện.
Khi tiếng chuông Hỗn Độn Chung biến mất, tất cả mọi người đều thấy thất vọng mất mát.
Cơ hội ngộ đạo dù sao cũng hiếm có, tiến vào trạng thái ngộ đạo một lần cũng không dễ dàng, nếu không trà ngộ đạo của Thái Hoa Thánh Địa đã không được nhiều thánh địa truy phủng như vậy.
“Thật đúng là bảo vật tốt.”
Cơ Huyên luyện hóa Hỗn Độn Chung, cảm thấy vô cùng phù hợp với pháp bảo này.
Hỗn Độn Chung hiện tại có cường độ Đế binh hạ phẩm, nhưng chỉ cần không ngừng tích lũy công đức, dùng công đức nuôi dưỡng Hỗn Độn Chung, giới hạn cao nhất của Hỗn Độn Chung khó mà lường được, nói không chừng còn có thể trở thành pháp bảo chứng đạo của nàng.
Cơ Huyên trở thành đệ tử thứ hai trong số các đệ tử của Lục Trường Sinh đạt tới chuẩn Tiên Đế, các đệ tử khác cũng đều chăm chỉ tu luyện.
Những đệ tử này đều là những tài năng yêu nghiệt, chỉ cần hơi lười biếng một chút là sẽ bị người khác bỏ lại phía sau.
“Ta cũng phải nhanh chóng tăng lên cảnh giới, nếu không ta không thể giúp đại tỷ, cũng hổ thẹn với sự chỉ điểm của sư phụ. Ta còn thiếu một chút là có thể bước vào Chuẩn Đế cảnh, nhưng vẫn thiếu một chút cảm ngộ, hay là trước tiên đến Vĩnh Dạ, nhận một đơn ám sát ma đầu, còn có thể tiến hành lịch luyện sinh tử.”
Tô Tiểu Thất cảm thấy sâu sắc rằng tu vi của mình còn chưa đủ cao, thế là rời khỏi Thái Hoa Thánh Địa, tiến đến tông môn sát thủ Vĩnh Dạ.
Tô Tiểu Thất bây giờ đã là sát thủ Thiên cấp của Vĩnh Dạ, có thể nhận nhiệm vụ ám sát Đại La Kim Tiên.
Tại Cổ Hằng Thần Vực, có một Ma Môn tên là Thiên Huyễn Tông, chưởng môn đang quan sát một đám nô lệ chém giết lẫn nhau.
Những nô lệ này là trưởng lão và đệ tử của các danh môn chính phái gần đó bị Thiên Huyễn Tông tập kích bắt sống.
Chưởng môn Thiên Huyễn Tông là một đại ma đầu chuẩn Tiên Đế, tiếng xấu đồn xa, còn am hiểu dùng độc, trong phương viên trăm vạn dặm, không ai là đối thủ của hắn.
Sở thích lớn nhất của chưởng môn Thiên Huyễn Tông là quan sát những người của danh môn chính phái này tự giết lẫn nhau, sư phụ chém giết đồ đệ, sư huynh chém giết sư đệ, chỉ một người duy nhất được sống sót.
Hắn còn thích chiếm đoạt vợ con của người trong danh môn chính phái.
Trưởng lão và các đệ tử Thiên Huyễn Tông vì lấy lòng chưởng môn, cũng đều bắt chước sở thích của chưởng môn Thiên Huyễn Tông.
Các tông môn xung quanh đối với Thiên Huyễn Tông khổ không thể tả, nhưng lại không phải là đối thủ của chưởng môn Thiên Huyễn Tông.
“Hôm nay là đại thọ một trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín tuổi của lão phu, người đâu, đem bảo vật trong bảo khố ra đây, chia cho mọi người, cùng trời đất chúc mừng!”
Chưởng môn Thiên Huyễn Tông tâm tình rất tốt, vung tay lên, đệ tử Thiên Huyễn Tông bưng ra từng bàn mỹ thực trân quý, đều là thiên tài địa bảo mà Thiên Huyễn Tông vơ vét được những năm qua.
Trưởng lão, các đệ tử Thiên Huyễn Tông tụ tập lại một chỗ, ôm ấp vợ con cướp giật được từ các tông môn chính phái, nhao nhao lấy lòng chưởng môn: “Thiên Huyễn lão tiên, pháp lực vô biên, hùng bá hoàn vũ, uy chấn chư thiên!”
“Tốt, tốt, tốt.”
Chưởng môn Thiên Huyễn Tông sảng khoái cười to.
Bên cạnh hắn còn có một nữ tử cảnh giới Kim Tiên đang ngồi.
Nữ tử này vốn là vợ của chưởng môn một tông môn khá cường đại, tông môn này đã chống lại Thiên Huyễn Tông mấy chục vạn năm, cuối cùng bị Thiên Huyễn Tông công phá tiêu diệt, ngay cả vợ của chưởng môn cũng bị chưởng môn Thiên Huyễn Tông bắt đi.
Nữ tử này giận mà không dám nói, trượng phu của nàng bị Thiên Huyễn Tông giam giữ trong địa lao, nếu nàng dám phản kháng, cả hai người đều sẽ bị chưởng môn Thiên Huyễn Tông đánh chết.
Chưởng môn Thiên Huyễn Tông còn có một tật xấu, hắn bổ nhiệm trưởng lão không theo tu vi, cũng không theo tư chất, chỉ nhìn vào trình độ a dua nịnh hót.
Sát thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận