Ta Có Một Cái Giáo Đồ Máy Mô Phỏng

Chương 72: Lục tiểu hữu cũng sẽ làm thơ?

Chương 72: Lục tiểu hữu cũng biết làm thơ sao?
Hoàng thành Hạ quốc, thành Thiên Vũ, chợ đêm giăng đèn kết hoa, người đông như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.
Lục Trường Sinh dẫn đoàn người tiến vào hoàng thành, bị cảnh tượng người người đổ ra đường trước mắt làm cho rung động: "Vì sao hoàng thành lại náo nhiệt như vậy?"
Nhị hoàng nữ liếc nhìn với ánh mắt kinh ngạc: "Đạo trưởng hẳn là không biết về Tiết Xin Tiên sao?"
"Xin rửa tai lắng nghe."
"Truyền thuyết kể rằng, khoảng mười vạn năm trước, có hai vị thiên tài tuyệt thế, hẹn ước với nhau rằng đợi đến ngày thành tiên, tu thành Trường Sinh Đạo, sẽ cùng nhau bầu bạn trọn đời. Thế nhưng, người con gái thiên phú dị bẩm, thành công vượt qua cửu trọng thiên kiếp, phi thăng tiên giới. Còn người con trai vào ngày độ kiếp, vượt qua tám lần thiên kiếp, lại gục ngã dưới lần thiên kiếp cuối cùng, thất bại trong gang tấc, hồn phi phách tán."
"Khi ấy, hai người họ hàng yêu trừ ma, có ân với bá tánh Hạ Châu. Người hữu tình khó thành quyến thuộc, dân gian tiếc thương, từ đó mới có Tiết Xin Tiên để kỷ niệm hai người. Tiết Xin Tiên cũng mang ý nghĩa ‘Cầm tay tới bạc đầu, kết tóc thề Trường Sinh’."
Giọng Nhị hoàng nữ êm tai kể lại.
Lục Trường Sinh khẽ biến sắc, câu chuyện đằng sau quả thực khiến người ta tiếc nuối.
Hạ Ngưng Tuyết trầm ngâm: “Đó không phải truyền thuyết, mà là chuyện có thật. Người phi thăng tiên giới kia chính là Các chủ đời đó của Vấn Tiên Các chúng ta – Thanh Hà tiên tử.” "Cái gì?"
Người của Hạ quốc và Thục Sơn đều giật mình.
Hạ Ngưng Tuyết là Thánh nữ Vấn Tiên Các, có thể tiếp xúc được với những bí mật của Vấn Tiên Các.
Không ngờ câu chuyện đằng sau Tiết Xin Tiên lại là chuyện thật về người thật!
Đây chính là tin tức Bát Quái đủ để oanh động thiên hạ a!
Ngay cả Đại Hạ quốc sư vốn thanh cao cũng không khỏi cất tiếng hỏi: “Xin hỏi Hạ tiên tử, người con trai trong câu chuyện đó là ai vậy?” Hạ Ngưng Tuyết đột nhiên nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nhún vai, hắn cũng đâu phải lão quái vật sống mười vạn năm.
Lục Trường Sinh là trưởng lão Thục Sơn, Hạ Ngưng Tuyết nhìn về phía hắn, hẳn là đang ám chỉ người con trai kia là một nhân vật của Thục Sơn từ mười vạn năm trước?
Hạ Ngưng Tuyết chậm rãi nói: “Người đã gục ngã dưới cửu trọng thiên kiếp, không thể cùng Thanh Hà tiên tử bên nhau trọn đời, chính là Chưởng môn đời thứ hai mươi mốt của Thục Sơn – Thái Hư chân nhân.” Ồa.
Người của Vấn Tiên Các và Thục Sơn đều xôn xao.
Với thân phận của bọn họ, không thể nào tiếp xúc được bí mật từ mười vạn năm trước, huống chi còn liên quan đến chưởng môn của hai đại môn phái Thục Sơn và Vấn Tiên Các.
Hạ Ngưng Tuyết nói tiếp: “Thục Sơn Đạo Tổ tuy được công nhận là đệ nhất nhân, nhưng Vấn Tiên Các chúng ta cũng từng xuất hiện hai vị thiên tài tuyệt thế, một vị là tiên tử vô danh đã sáng lập Vấn Tiên Các hai mươi vạn năm trước, vị còn lại là Thanh Hà tiên tử của mười vạn năm trước, các nàng đều thuận lợi phi thăng tiên giới. Thiên phú của Thái Hư chân nhân tuy cũng vượt xa người thường, nhưng cuối cùng vẫn kém một chút.” “Ngay cả nhân vật như Thái Hư chân nhân cũng không thể thành tiên vấn đạo, đã lỡ bước cùng Thanh Hà tiên tử, thật khiến người ta thổn thức.” Đại Hạ quốc sư cảm thán không thôi.
Các đời chưởng môn Thục Sơn đều là thiên tài tuyệt thế, tu vi sâu không lường được, vậy mà nhân vật như thế còn không thể vượt qua thiên kiếp, phi thăng thành tiên, có thể thấy con đường thành tiên khó khăn đến nhường nào.
So với Thái Hư chân nhân, Đại Hạ quốc sư chỉ mới có tu vi Đạo Cung cảnh tầng thứ bảy, còn cách độ kiếp xa lắm.
“Hẳn là Thanh Hà tiên tử dù đã phi thăng tiên giới, đạo tâm cũng sẽ dao động đi.” Hạ Ngưng Tuyết khẽ thở dài.
Khi nàng đọc được bí mật này, cũng không khỏi động lòng.
“Không ngờ sau Tiết Xin Tiên còn có bí mật như vậy. Tình cảnh này, lão phu cảm xúc dâng trào, đợi trở về văn viện, lão phu phải làm một bài thơ để kỷ niệm chuyện của Thái Hư chân nhân và Thanh Hà tiên tử.” Đại Hạ quốc sư hứng thơ dâng lên, lại nói với Lục Trường Sinh: “Lục tiểu hữu, tuy lão phu về mặt thiên phú tu hành không bằng ngươi, nhưng bàn về làm thơ, ngươi còn kém xa lão phu.” "Cũng chưa chắc."
Trước khi xuyên qua tới đây, Lục Trường Sinh thế nhưng đã thuộc không ít thi từ, cũng xem như nửa phần thanh niên văn nghệ.
“Lẽ nào Lục tiểu hữu cũng biết làm thơ? Hay là lấy Tiết Xin Tiên này làm đề tài, tại chỗ làm một bài thơ xem sao. Nếu ngươi thật sự có thể làm ra một bài thơ hay, lão phu sẽ triệt để tâm phục khẩu phục.” Đại Hạ quốc sư chỉ cho rằng Lục Trường Sinh nói năng hàm hồ.
Nếu không phải là người đọc đủ thi thư, được bồi dưỡng ở văn viện, người bình thường ứng tác tại chỗ, không phải không gieo được vần thì cũng khó diễn đạt đúng ý.
Đại Hạ quốc sư không tin Lục Trường Sinh là một người toàn tài.
Hạ Ngưng Tuyết, Tự Nghiên, Liên, cùng rất nhiều đại nho khác, đều bất giác nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Lẽ nào Lục Trường Sinh thật sự biết làm thơ?
Lục Trường Sinh dựa theo bài thơ cổ bảy chữ "Đêm Thất Tịch" của đại thi nhân Thôi Hạo đời Đường chỉnh sửa đôi chút, tiến lên bảy bước, chậm rãi ngâm:
“Thành Thiên Vũ trăng sáng như lụa, Đêm nay nhà nhà cầm kim khâu.
Tiên váy ngọc bội nào hay biết, Thiên Thượng Nhân Gian chẳng gặp nhau.” "Hít..."
Đại Hạ quốc sư trợn mắt há mồm.
Lão chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Lục Trường Sinh thật sự bảy bước thành thơ, còn tài hoa hơn cả nhiều đại nho của Đại Hạ Văn Viện!
“Bài thơ này hai câu đầu miêu tả cảnh vật liên quan đến Tiết Xin Tiên ở thành Thiên Vũ, hai câu sau lại nói về truyền thuyết Thái Hư chân nhân và Thanh Hà tiên tử đằng sau Tiết Xin Tiên. Hư thực kết hợp, ý tứ sâu xa, thật là một bài thơ hay. Lục tiểu hữu nếu gia nhập văn viện chúng ta, e rằng ngôi vị quốc sư này của lão phu cũng phải nhường lại cho Lục tiểu hữu rồi.” Đại Hạ quốc sư phân tích bài thơ thất ngôn của Lục Trường Sinh, đối với Lục Trường Sinh đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Lục Trường Sinh không chỉ có tu vi ngang ngửa với lão, mà ngay cả tài văn chương cũng hơn hẳn lão, bảo sao lão không khâm phục.
“Tiên váy ngọc bội nào hay biết, Thiên Thượng Nhân Gian chẳng gặp nhau…” Hạ Ngưng Tuyết lẩm nhẩm câu thơ, ánh mắt nhìn Lục Trường Sinh càng thêm sáng ngời, “Câu này thật khớp với câu chuyện về Thanh Hà tiên tử, thật sự rất hay.” “Lục đạo trưởng thật là kỳ nhân đệ nhất thiên hạ.” Nhị hoàng nữ Tự Nghiên cũng càng thêm sùng bái Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh chỉ tham khảo bài thơ thất ngôn của thi nhân đời Đường, không ngờ lại khiến mọi người chú ý đến vậy.
Nếu như đem toàn bộ « Toàn Đường Thi » ra ngâm hết, chẳng phải sẽ được xem là Văn Thánh rồi sao?
Nhị hoàng nữ cho người sắp xếp nơi ở để tu luyện cho nhóm người Thục Sơn và Vấn Tiên Các, ngay trong cung điện của nàng.
Nhị hoàng nữ là người tu luyện cảnh giới Đạo Cung, vô cùng được phụ hoàng sủng ái, nên có cung điện riêng, nguy nga tráng lệ, sân khấu ca đài, mọi thứ cần có đều có.
Ngày hôm sau, Nhị hoàng nữ dẫn Lục Trường Sinh đến bảo khố của Hạ quốc để chọn lựa đan dược làm tạ lễ.
Đại Hạ hoàng đế biết chuyện Lục Trường Sinh cùng quốc sư liên thủ tru sát nhiều cao thủ tuyệt thế cảnh giới Đạo Cung của Luân Hồi Điện, biết rõ Lục Trường Sinh tiền đồ vô lượng, kết giao với Lục Trường Sinh cũng là kết giao với Thục Sơn, nên đã đồng ý với quyết định của Nhị hoàng nữ.
“Hoàng nữ điện hạ, bảo khố là trọng địa, trừ phi có thủ dụ của bệ hạ, nếu không dù là ngài cũng không thể đi vào.” Lão thái giám trông coi bảo khố ngăn Nhị hoàng nữ và Lục Trường Sinh lại.
Cường giả Đạo Cung cảnh?
Lục Trường Sinh hơi kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, trọng địa như bảo khố Đại Hạ, trừ phi là tâm phúc được Đại Hạ hoàng đế tin tưởng và có tu vi cao thâm, mới đủ tư cách trông coi.
Nhị hoàng nữ lấy ra một tờ giấy: “Đây là thủ dụ của phụ hoàng. Còn vị này là Lục trưởng lão của Thục Sơn, người có ân với Đại Hạ chúng ta, cho nên phụ hoàng bảo ta đến chọn ba mươi viên đan dược Tứ phẩm hoặc Ngũ phẩm để làm tạ lễ.” “Nô tài tuân mệnh.” Lão thái giám cố gắng thăm dò tu vi của Lục Trường Sinh, nhưng khí tức của Lục Trường Sinh tựa như một lỗ đen, khiến lão làm cách nào cũng không nhìn thấu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận