Ta Có Một Cái Giáo Đồ Máy Mô Phỏng

Chương 433: Chúc Long khi hộ Sơn Thần thú? (2)

Chương 433: Chúc Long làm Hộ Sơn Thần thú? (2)
“Lục lang, đây là?”
Lục Trường Sinh phát hiện khí tức của Hạ Ngưng Tuyết trở nên băng giá, bèn nói với Hỏa Mân: “Sau này ngươi phải phục thị Long Hoàng cho thật tốt.”
“Đây là lẽ tự nhiên.”
Hỏa Mân không có ý kiến gì về việc phục thị Ninh Thiển Thiển, người có tu vi còn thấp hơn mình.
Đối với tộc nhân Chúc Long tộc bọn hắn, có thể trở thành tôi tớ của Long Hoàng là vinh hạnh của họ.
Một khi Long Hoàng trưởng thành, sẽ là một trong những tồn tại mạnh nhất giữa thiên địa.
Hạ Ngưng Tuyết thoáng dịu lại, nhưng nàng lại phát hiện ra vừa rồi mình lại có chút bất an, bèn bật cười thoải mái: “Ta đây là làm sao vậy? Hạ Ngưng Tuyết à Hạ Ngưng Tuyết, ngươi phải có lòng tin vào chính mình chứ.”
“Tuyết Nhi, ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?”
“Không có gì, Lục lang, chúng ta sau này gặp lại.”
Hạ Ngưng Tuyết cùng đội ngũ Quảng Hàn thánh địa rời đi, tiến về Quảng Hàn cung phục mệnh.
Thuấn Hoa tiên tử nhìn về phía Hạ Ngưng Tuyết đang rời đi, nói với Lục Trường Sinh: “Bên trong cơ thể Quảng Hàn Thánh nữ có một luồng linh lực cực kỳ đáng sợ, chỉ sợ là một vị lão tổ nào đó của Quảng Hàn thánh địa, trước khi đại nạn ập đến, đã sử dụng bí thuật vô thượng, phong ấn toàn bộ công lực suốt đời vào trong cơ thể nàng. Tiền đồ của nàng, bất khả hạn lượng.”
Lục Trường Sinh thầm giật mình, Thuấn Hoa tiên tử không hổ là đệ tử thân truyền của Lâm Huyền Thông, mắt sáng như đuốc, nhìn ra được trong cơ thể Hạ Ngưng Tuyết có phong ấn toàn bộ công lực suốt đời của Quảng Hàn lão tổ.
Quảng Hàn lão tổ vốn muốn đoạt xá, kết quả toàn bộ công lực suốt đời ngược lại bị Hạ Ngưng Tuyết đoạt lại, cũng xem như là cơ duyên của Hạ Ngưng Tuyết.
Chỉ là Lục Trường Sinh cũng nghĩ không thông, vì sao lúc đoạt xá, Hạ Ngưng Tuyết lại có thể đánh bại một lão quái vật như Quảng Hàn lão tổ?
Theo lời Hạ Ngưng Tuyết nói, Quảng Hàn lão tổ này chính là một trong những đại năng giả đã sáng lập Quảng Hàn thánh địa năm đó, bà ta đã liên tục đoạt xá rất nhiều thiên tài tuyệt thế của Quảng Hàn thánh địa, không ngờ lại thất bại trong tay Hạ Ngưng Tuyết.
Lục Trường Sinh nghĩ mãi không rõ, bèn lắc đầu, cùng đám người Thái Hoa Thánh Địa trở về thánh địa.
Tại Thái Hoa Thánh Địa, Lâm Huyền Thông đang ở thư phòng đọc một cuốn điển tịch, đột nhiên, hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc giáng lâm tại sơn môn thánh địa, lập tức nhíu mày: “Sao tên gia hỏa này lại tới nữa rồi?”
Tại sơn môn thánh địa, mấy ngàn tên đệ tử cùng trưởng lão hạ xuống, theo sau là tọa kỵ Thần thú như Chân Long, Phượng Hoàng, Thanh Loan, Bạch Trạch, thanh thế vô cùng hùng hậu.
Mấy ngàn tên đệ tử và trưởng lão này, toàn bộ đều đeo trường kiếm sau lưng, thân mặc áo trắng, váy trắng, trên ngực đạo bào còn thêu một hình tiên kiếm.
Phàm là nam đệ tử, đều có tướng mạo tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc.
Phàm là nữ đệ tử, đều khuynh quốc khuynh thành, cô lãnh xuất trần.
Khí chất Trường Lưu Lưu Tiên, tinh thần khai phá gian nan bằng một kiếm. Đây chính là trưởng lão và đệ tử của Trường Lưu thánh địa!
Cầm đầu là một nam tử trung niên thanh nhã, mắt Lạc Tinh thần, bên hông đeo tiên kiếm, trên thân kiếm có tua cờ màu trắng hoa lệ.
Xe liễn của hắn dùng tám đầu Chân Long kéo, có thể thấy địa vị của người này cao đến mức nào.
Ngô Đức nhìn thấy người này, vội tiến lên đón tiếp, dẫn đầu đông đảo đệ tử thánh địa bái kiến: “Vãn bối Ngô Đức của Thái Hoa Thánh Địa, bái kiến Trường Lưu Lưu Tiên.”
“Ngươi mau đi thông báo cho Lâm Huyền Thông.”
“Vâng.”
Ngô Đức thấy đối phương gọi thẳng tên huý của Lâm Huyền Thông cũng không tức giận, mà lập tức quay về bẩm báo cho Lâm Huyền Thông.
Bởi vì người trước mắt chính là Thánh Chủ của Trường Lưu thánh địa, lúc còn trẻ từng là đối thủ cạnh tranh với Lâm Huyền Thông. Khi đó, thứ hạng cao nhất của Lâm Huyền Thông trên Kỳ Lân bảng là thứ hai, còn Trường Lưu Lưu Tiên ở ngay sau Lâm Huyền Thông, xếp hạng thứ ba.
Thậm chí cho tới bây giờ, Trường Lưu Lưu Tiên vẫn thỉnh thoảng đến luận bàn cùng Lâm Huyền Thông.
Lâm Huyền Thông cũng cảm thấy đau đầu với Trường Lưu Lưu Tiên, đối thủ đã giao đấu từ lúc còn trẻ cho đến tận bây giờ.
Mặc dù Lâm Huyền Thông luôn nhỉnh hơn Trường Lưu Lưu Tiên một bậc, không biết đã đánh bại gã bao nhiêu lần, nhưng Trường Lưu Lưu Tiên thua rồi lại đến, trước sau gì cũng không chịu thua.
Lâm Huyền Thông rất bất đắc dĩ với Trường Lưu Lưu Tiên, kẻ đánh thua nhưng chết cũng không phục.
Không chỉ như thế, đại đệ tử Bạch Tiên Đế của Trường Lưu Lưu Tiên và đại đệ tử Thanh Dương Tiên đế của Lâm Huyền Thông cũng gần như là đối thủ ngang tài ngang sức. Thanh Dương Tiên đế nhỉnh hơn một chút, Trường Lưu Lưu Tiên cảm thấy mất mặt, vì vậy lại tiếp tục đến tìm Lâm Huyền Thông gây sự.
Lần này Trường Lưu Lưu Tiên dẫn theo đại đệ tử Bạch Tiên Đế cùng tất cả trưởng lão, đệ tử đến bái phỏng Thái Hoa Thánh Địa, hơn phân nửa lại là đến tìm Lâm Huyền Thông gây sự.
“Thánh Chủ đại nhân, Trường Lưu Lưu Tiên đích thân dẫn đầu đám người Trường Lưu thánh địa, đang chờ ở sơn môn.”
“Ta biết rồi, ngươi dẫn bọn họ vào đây, chiêu đãi cho tốt.”
Lâm Huyền Thông tuy đau đầu với Trường Lưu Lưu Tiên, kẻ thường xuyên đến tìm mình gây sự, nhưng có được một đối thủ ngang tài ngang sức như Trường Lưu Lưu Tiên, Lâm Huyền Thông cũng có thể tăng thêm lĩnh ngộ khi luận bàn cùng hắn.
Cho nên mỗi lần Trường Lưu Lưu Tiên đến tìm hắn gây sự, Lâm Huyền Thông đều sai người chiêu đãi tử tế.
“Kỳ lạ thật, mười vạn năm trước, hắn mới bị ta đánh bại lần nữa, sao nhanh vậy đã lại tới rồi? Chẳng lẽ trong mười vạn năm này, hắn đã luyện thành công pháp lợi hại nào đó? Hay là nói, kiếm pháp khai phá gian nan của hắn đã tu luyện tới cảnh giới tối cao rồi?”
Lâm Huyền Thông lâm vào trầm tư.
Với cảnh giới của những cường giả như Lâm Huyền Thông và Trường Lưu Lưu Tiên, mười vạn năm cũng chỉ như một cái chớp mắt, khoảng thời gian một trăm ngàn năm không đủ để luyện thành thần công.
Trường Lưu Lưu Tiên không đến mức vừa mới thua xong, chỉ mới qua mười vạn năm, đã có thể quay lại lần nữa.
“Lâm Huyền Thông, chúng ta lâu rồi không gặp.”
Trường Lưu Lưu Tiên xuất hiện tại thư phòng của Lâm Huyền Thông, trực tiếp tìm ghế ngồi xuống, còn từ không gian trong người lấy ra một bộ đồ trà, kèm theo trà thơm Địa phẩm: “Còn lá trà ngộ đạo không? Ta đã lâu không được nếm lá trà ngộ đạo của Thái Hoa Thánh Địa các ngươi rồi.”
Hắn đã nhiều lần tới tìm Lâm Huyền Thông luận bàn, quen đường quen lối, xem nơi này như động phủ của mình vậy.
Lâm Huyền Thông liếc mắt một cái, cũng không đưa lá trà ngộ đạo cho đối phương, không phải Lâm Huyền Thông keo kiệt, mà là không muốn cho: “Ngươi muốn tới tìm ta luận bàn thì mau ra tay đi, ta còn nhiều việc phải xử lý.”
“Cũng không phải. Lần này ta lặn lội đường xa tới đây, không phải muốn luận bàn với ngươi, mà là đồ đệ của ta muốn khiêu chiến đệ tử của ngươi mà thôi.”
“Ngươi nói là Bạch Tiên Đế? Nhưng đại đệ tử Thanh Dương Tiên Đế của ta đã sớm mất tích từ lâu rồi.”
“Lâm Huyền Thông, ngươi lại sai rồi. Đệ tử của ta muốn khiêu chiến chính là tiểu đồ đệ của ngươi. Ta sớm đã nghe nói tiểu đồ đệ của ngươi là một yêu nghiệt tài năng, đã đứng thứ mười một trên Kỳ Lân bảng, hôm nay, đồ đệ của ta muốn áp chế nhuệ khí của hắn một chút.”
“Bạch Tiên Đế tu luyện tám trăm vạn năm, còn đệ tử của ta tu luyện chưa đủ năm mươi vạn năm, các ngươi đây là lấy lớn hiếp nhỏ.”
Lâm Huyền Thông nhíu mày.
Trường Lưu Lưu Tiên đây không phải là đang bắt nạt người sao?
Bạch Tiên Đế đánh không lại đại đệ tử Thanh Dương Tiên Đế của hắn, liền đến bắt nạt tiểu đệ tử Lục Trường Sinh của hắn sao?
“Lâm Huyền Thông, ngươi vẫn sai rồi. Kẻ muốn khiêu chiến tiểu đồ đệ của ngươi là đệ tử ta mới thu nhận. Lần này, ta muốn lấy lại danh dự.”
Trường Lưu Lưu Tiên tự tin nói, chỉ vào đồ đệ mới thu của hắn.
Lý Dạ Trường ôm quyền nói với Lâm Huyền Thông: “Tại hạ Lý Dạ Trường của Trường Lưu thánh địa, muốn diện kiến Thái Hoa Thánh tử Lục Trường Sinh một lần.”
“Vạn Hoang Bất Diệt Thể?”
Lâm Huyền Thông mắt sáng như đuốc, nhìn ra thể chất đặc thù của Lý Dạ Trường.
Thể chất này cũng không hề tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận