Ta Có Một Cái Giáo Đồ Máy Mô Phỏng

Chương 522: Còn có cao thủ?(4K)

Chương 522: Còn có cao thủ?
Lão Long của Chúc Long tộc tuy khí tức nội liễm nhưng cũng lộ vẻ sợ hãi.
Khi lão Long xuất hiện, Huyễn Minh Ma Tôn không cách nào giam cầm thời không nữa, Lục Trường Sinh cũng có thể cử động.
Lục Trường Sinh không ngờ Chúc Long tộc lại còn có loại tồn tại này.
“Lục đạo hữu, kẻ địch mà ngươi trêu chọc này, có chút mạnh đấy nha......” Hỏa Chương nhìn thấy bản tôn của Huyễn Minh Ma Tôn, cổ họng khô khốc.
Hỏa Chương thân là tộc trưởng đương nhiệm của Chúc Long tộc, cũng chưa từng đối mặt qua sự tồn tại như Huyễn Minh Ma Tôn.
Trước mặt đại năng giả thượng cổ Huyễn Minh Ma Tôn, Hỏa Chương dù đã sống mấy chục triệu năm cũng không khác gì trẻ con.
Ngay cả lão Long, khi đối mặt Huyễn Minh Ma Tôn, cũng không có lòng tin, bàn tay nắm chặt cây gậy chống không ngừng đổ mồ hôi.
“Chúc Long tộc? Trước kia khi bản tôn giao thủ với lão già Chúc Long kia, ngươi vẫn chỉ là một tên nhóc con, có tư cách gì để bản tôn nể mặt ngươi?” Huyễn Minh Ma Tôn lạnh lùng đối đãi.
Lão Long cắn răng, trước kia hắn đúng là từng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ trong trận đại chiến giữa Huyễn Minh Ma Tôn và Chúc Long Thủy tổ.
Vật đổi sao dời, tu vi của hắn chắc chắn đã mạnh hơn xưa.
Lão Long truyền âm cho Lục Trường Sinh, Hỏa Chương và những người khác: “Lão Long ta cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng Long Hoàng có ơn cứu mạng đối với ta, lát nữa lão Long ta sẽ liều chết ngăn hắn lại, các ngươi mau trốn đến vực sâu, trở về Tiên Giới.” Hỏa Chương cảm động: “Lão tổ, vậy ngài phải làm sao?” “Thực lực của Chúc Long tộc chúng ta, trong các bộ tộc của Long tộc, mặc dù bình thường, nhưng năng lực bảo mệnh lại thuộc hàng đầu. Trước kia Thủy tổ chiến đấu cùng đám đại năng giả Nhân tộc như Thái Âm thần nữ, Huyễn Minh Ma Tôn, đều chưa từng bị giết chết, Thái Âm thần nữ cũng chỉ có thể phong ấn nó tại Chung Sơn. Các ngươi không cần lo lắng cho lão Long ta.” Lão Long miệng nói cứng, để cho đám người Hỏa Chương có thể yên tâm rời đi.
Đám người Hỏa Chương tế ra pháp bảo.
“Lũ kiến hôi các ngươi, cũng định đào tẩu trước mặt bản tôn sao?” Huyễn Minh Ma Tôn đưa tay, năm ngón tay chụp tới, thời không phía trước bị phá diệt, xuất hiện năm vết rách không gian, nhanh chóng tiến đến gần nhóm người lão Long, Hỏa Chương, Lục Trường Sinh.
“Long Nguyên Công!” Lão Long hít sâu một hơi, dùng Long Nguyên chi lực tạo thành một kết giới hình lập phương, ngăn cản vết rách thời không.
“Ta ngăn không được bao lâu, các ngươi mau đi.” Lão Long cảm nhận được kết giới đang rung chuyển kịch liệt, trảo lực của Huyễn Minh Ma Tôn đã đáng sợ đến thế.
Nhóm người Hỏa Chương, Lục Trường Sinh hòa làm một thể cùng pháp bảo, lao về phía sâu trong Cửu U.
“Cha, bọn họ trốn rồi.” Đạm Đài Mộng thấy nhóm người Lục Trường Sinh rời đi, đáy lòng lại không hiểu sao thở phào một hơi.
“Bọn họ trốn không thoát đâu.” Ánh mắt Huyễn Minh Ma Tôn thâm thúy như hắc động, hắc quang đại thịnh, ma khí cuồn cuộn tuôn ra từ trong cơ thể Huyễn Minh Ma Tôn, tạo thành một Huyễn Minh Ma Tôn khác bên cạnh hắn.
“Nhất Khí Hóa Tam Thanh! Ngươi vậy mà đã luyện thành thần thông này!” Lão Long hoảng sợ.
Nó cũng có thể huyễn hóa phân thân, chỉ là hiệu quả kém xa môn vô thượng thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh này.
Phân thân do Nhất Khí Hóa Tam Thanh ngưng tụ ra có thực lực tương đương với bản thể, một đại năng giả luyện thành môn thần thông này, chiến lực có thể tăng lên tối đa đến ba lần!
Tu luyện đến cảnh giới cỡ như Huyễn Minh Ma Tôn, *gậy dài trăm thước, khó mà tiến thêm một bước*, thần thông liền lộ ra tầm quan trọng.
Phân thân do Huyễn Minh Ma Tôn huyễn hóa ra biến mất tại chỗ.
Khoảnh khắc sau, bộ phân thân này đã ngăn cản nhóm người Lục Trường Sinh.
“Thực lực của Huyễn Minh Ma Tôn quá mạnh mẽ......” Sắc mặt Hỏa Chương khó coi.
Chỉ một bộ phân thân do Huyễn Minh Ma Tôn huyễn hóa ra cũng đủ để giết chết tất cả mọi người ở đây.
“Các ngươi còn muốn chạy trốn sao?” Ánh mắt phân thân của Huyễn Minh Ma Tôn băng giá, khiến người ta không rét mà run.
Tuyệt vọng.
Chênh lệch thực lực hai bên quá lớn, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ mưu kế nào cũng vô dụng.
“Diệt.” Phân thân Huyễn Minh Ma Tôn xòe bàn tay, chỉ siết chặt lại, không gian nơi nhóm người Lục Trường Sinh đang đứng liền nhanh chóng vỡ vụn!
Nhóm người Lục Trường Sinh nhanh chóng dùng pháp bảo bảo vệ nhục thân.
Chỉ là lớp chắn pháp bảo cũng dần dần vỡ tan dưới ma uy của Huyễn Minh Ma Tôn.
Bỗng nhiên, một luồng Hồ Hỏa vạn trượng cuốn tới, che phủ bộ phân thân này của Huyễn Minh Ma Tôn.
Huyễn Minh Ma Tôn không thể không thu hồi ma công, dùng ma khí ngập trời thôn phệ Hồ Hỏa.
Nhóm người Lục Trường Sinh mới có thể từ trong không gian vỡ vụn lao ra.
“Sư phụ, ngài không sao chứ?” Hai đồ đệ Lâm Khánh Chi, Cơ Huyên, cùng một nữ tử tuyệt mỹ xuất hiện.
Mặc dù nữ tử tuyệt mỹ này trông rất trẻ tuổi, nhưng xét việc nàng có thể buộc Huyễn Minh Ma Tôn phải quay về phòng thủ, thời gian tu luyện của nàng chỉ sợ là cực kỳ dài đằng đẵng.
Lâm Khánh Chi vậy mà tìm được Ngũ sư muội Cơ Huyên, hơn nữa Cơ Huyên còn mời tới cường giả Thiên Hồ tộc.
“Vi sư không sao, vị này là?” “Nàng là mỗ mỗ của đệ tử. Đệ tử cũng là sau khi trở lại Thiên Hồ tộc mới biết mỗ mỗ còn sống. Đệ tử từ Trấn Yêu Tháp đi ra, còn tưởng rằng từ nay sẽ không còn được gặp lại mỗ mỗ nữa.” Cơ Huyên nhắc đến thân phận của vị Thiên Hồ tộc xa lạ này.
Khoan đã.
Cơ Huyên tất nhiên nhận biết mỗ mỗ của nàng, há chẳng phải điều đó nói rõ, Cơ Huyên đã bị Tinh Thần Tiên Đế phong ấn trong Trấn Yêu Tháp từ thời thượng cổ?
Cơ Huyên cũng là yêu tộc thượng cổ, chỉ là lúc còn nhỏ đã bị cường giả Nhân tộc phong ấn tại Trấn Yêu Tháp, rơi vào ngủ say.
Chỉ là, Tinh Thần Tiên Đế không phải là nhân vật của mấy triệu năm trước sao? Làm thế nào lại xuất hiện vào thời thượng cổ?
Quả nhiên tiểu thế giới nơi Thục Sơn tọa lạc còn có một số bí ẩn.
Nhưng mà, hiện tại không phải lúc để ý đến vấn đề này.
Đại năng giả Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc giằng co với Huyễn Minh Ma Tôn: “Huyễn Minh, tiểu tử này là sư phụ của cháu gái ta, cũng là ân nhân cứu mạng của nàng. Hắn cũng không làm gì nữ nhi của ngươi, không bằng nể mặt ta, tha cho hắn một lần.” Huyễn Minh Ma Tôn nhíu mày.
Lục Trường Sinh, nhân mạch của tiểu tử này cũng quá rộng đi.
Con trai Ma Soái là Độc Cô Ngạo Thiên và mẫu thân hắn Nguyệt Hoa tiên tử, rồi đến Chúc Long tộc và Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc, đã có tới hai vị đại năng giả ra tay giúp đỡ Lục Trường Sinh.
“Cơ Tô, chẳng lẽ ngươi muốn là địch với bản tôn? Lần trước chúng ta giao thủ vẫn là ở thời thượng cổ, ngươi đã bại bởi bản tôn.” Huyễn Minh Ma Tôn nhìn chằm chằm vị đại năng giả Yêu tộc này, dường như có chút kiêng kị.
Đại năng giả Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc rất khó đối phó.
“Quả thật, tu vi của ta vẫn không sánh bằng ngươi, nhưng ngươi cũng sẽ phải trả cái giá nặng nề. Vì một vãn bối, chúng ta không đáng phải sinh tử đối đầu.” “Tiểu tử này lại dám bức bách nữ nhi của bản tôn lập huyết chú, trở thành nô bộc của hắn, bản tôn sao có thể buông tha hắn?” “Tiểu tử, ngươi......” Đại năng giả Thiên Hồ tộc Cơ Tô nhìn về phía Lục Trường Sinh, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Huyễn Minh Ma Tôn Thôn Thiên Ma Thể đại thành, ma uy cái thế, đã trải qua hai lần đại chiến thượng cổ, đánh khắp tam giới, không ít đại năng giả tam giới đều từng thua dưới tay Huyễn Minh Ma Tôn.
Lục Trường Sinh lại dám để nữ nhi của Huyễn Minh Ma Tôn trở thành nô bộc của hắn?
Tiểu tử này không phải bị điên rồi chứ?
Lục Trường Sinh cười khổ: “Tiền bối, là đối phương muốn dùng huyết chú nô dịch tại hạ, nên tại hạ mới bị ép phải nghĩ cách phản kích, *lấy răng trả răng*, cũng không phải cố ý gây chuyện.” “Thì ra là thế.” Cơ Tô lúc này mới bớt kinh ngạc, “Huyễn Minh, ngươi cũng nghe rồi đấy, là con gái ngươi gây sự trước, về tình về lý, ngươi cũng nên buông tha hắn.” “Tại Ma Giới, bản tôn chính là đạo lý.” Huyễn Minh Ma Tôn vận chuyển ma công, ma uy cái thế, áp chế đại năng giả Yêu tộc.
“Người Ma Giới các ngươi thật đúng là không nói đạo lý, trước kia ta đã chán ghét giao thủ với đám người các ngươi rồi.” Cơ Tô biết trận chiến này không thể tránh khỏi, sau lưng nàng xuất hiện chín cái đuôi cáo, tùy thời chuẩn bị hiện ra chân thân Yêu tộc, nghênh chiến Huyễn Minh Ma Tôn.
“Huyễn Minh Ma Tôn thật đúng là mạnh đến mức không còn lời nào để nói.” Lục Trường Sinh thấy Huyễn Minh Ma Tôn dùng thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh, định đồng thời áp chế đại trưởng lão Chúc Long tộc và đại năng giả Thiên Hồ tộc, âm thầm cảm khái sự cường đại của Huyễn Minh Ma Tôn.
“Khoan đã.” Lại có một giọng nói vang lên.
Lông mày Huyễn Minh Ma Tôn nhíu chặt hơn nữa.
Còn có cao thủ?
Hắn chẳng qua chỉ muốn xóa sổ Lục Trường Sinh, một vãn bối Tiên Đế cảnh, vậy mà lại liên tiếp dẫn tới các đại năng giả từ khắp nơi.
Lâm Huyền Thông, Lâm Khuynh Hàm, còn có lão tổ thượng cổ của Thái Hoa Thánh Địa, đồng thời giáng lâm, giằng co với Huyễn Minh Ma Tôn.
“Người núi Thái Hoa?” Đại năng giả Chúc Long tộc, đại năng giả Thiên Hồ tộc, đồng loạt nhìn về phía lão tổ Thái Hoa Thánh Địa vừa xuất hiện.
“Là ngươi?” Huyễn Minh Ma Tôn đánh tan ma công, ma khí cuồn cuộn quay trở lại cơ thể hắn.
Lâm Huyền Thông, Lâm Khuynh Hàm thấy Lục Trường Sinh bình yên vô sự, yên tâm rất nhiều.
Huyễn Minh Ma Tôn dò xét ba vị đại năng giả: “Giao thiệp của tên tiểu tử này còn rộng hơn bản tôn tưởng tượng, ngay cả ngươi cũng bị kinh động.” Lão tổ thượng cổ núi Thái Hoa nhìn Huyễn Minh Ma Tôn, lấy ra một miếng ngọc bội: “Ngươi có còn nhớ vật này không?” Đồng tử Huyễn Minh Ma Tôn co rụt lại, giọng điệu có mấy phần run rẩy: “Sao vật này lại ở trong tay ngươi?” “Nể tình tỷ tỷ của ta, chuyện này cứ bỏ qua như vậy. Ý ngươi thế nào?” “Hôm nay bản tôn tha cho các ngươi một lần. Nhưng, hai món pháp bảo của bản tôn, ngươi cần phải trả lại.” Huyễn Minh Ma Tôn giải trừ thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh, hắn muốn lấy lại Vĩnh Mộng Linh và Tàn Nhẫn Vô Tình Bình, hai món ma đạo pháp bảo này.
Còn những bảo vật Ma Giới khác bị Lục Trường Sinh vơ vét đi, Huyễn Minh Ma Tôn cũng chẳng thèm để mắt tới.
Huyễn Minh Ma Tôn vung tay áo, một luồng hắc khí bao phủ, cuốn lấy Đạm Đài Mộng, rồi cứ thế biến mất.
Đại năng giả Chúc Long tộc và đại năng giả Thiên Hồ tộc đang căng thẳng tinh thần cũng đều thả lỏng.
Nếu Huyễn Minh Ma Tôn hóa ra hai phân thân, ba vị đại năng giả bọn họ liên thủ cũng chưa chắc có thể đánh bại Huyễn Minh Ma Tôn.
Thái Hoa lão tổ thu hồi ngọc bội, nhớ lại chuyện xưa, thở dài một hơi.
Lâm Huyền Thông cung kính hỏi: “Lão tổ tông, tỷ tỷ của ngài là người nào? Vì sao Huyễn Minh Ma Tôn nghe đến tên nàng lại tránh né?” Thái Hoa lão tổ chậm rãi nói: “Nàng chính là Thái Hoa thần nữ, người đã thiết lập Thái Hoa Thánh Địa. Mà miếng ngọc bội kia là tín vật của nàng.” “Cái gì?!” Lâm Huyền Thông chấn động mạnh.
Vị lão tổ thượng cổ này lại là muội muội của Thái Hoa thần nữ!
Chẳng trách vị lão tổ này có thể tu luyện đến cảnh giới trường sinh bất tử, ở Thái Hoa Thánh Địa nói một không hai.
Sau khi Thái Hoa thần nữ ngã xuống, vị lão tổ này chính là người có bối phận cao nhất núi Thái Hoa.
“Chuyện năm đó có chút phức tạp, đám vãn bối các ngươi biết cũng vô ích. Đã cứu được người ra rồi, vậy thì mau trở về đi. Tiểu tử này có chút bản lĩnh, trốn thoát được khỏi Huyễn Minh Ma Cung, chúng ta mới có thể cứu người, bằng không các Ma Tôn khác sẽ không nể mặt ta đâu.” Thái Hoa lão tổ có chút tán thưởng đối với Lục Trường Sinh, sau đó mang theo nhóm người trở về Tiên Giới.
Cơ Tô của Thiên Hồ tộc, cùng Viêm Phong của Chúc Long tộc, hai vị đại năng giả Yêu tộc, đều âm thầm truyền âm giao lưu với Thái Hoa lão tổ.
Trong những người này, ngược lại Viêm Phong của Chúc Long tộc lại là người nhỏ tuổi nhất, Thái Hoa lão tổ thứ hai, còn người lớn tuổi nhất lại chính là Cơ Tô khuynh quốc khuynh thành.
Có ba vị đại năng giả hộ tống, Lục Trường Sinh *hữu kinh vô hiểm* đi qua vực sâu Cửu U, trở lại phía Tiên Giới.
Vực sâu Cửu U là nơi giao hội của các khe hở thời không, tràn ngập vết rách thời không, thậm chí có thể thông đến U Minh giới.
Nhưng U Minh giới là nơi hồn phách quay về, nếu không có thần thông đặc thù mà tiến vào U Minh giới thì chỉ có chịu chết mà thôi.
Ngay cả chính Lục Trường Sinh cũng không ngờ, mình bị bắt đến Ma Giới, đông đảo đệ tử lại *các hiển thần thông*, mời được cứu binh đến.
“Trường Sinh tại đây, đa tạ chư vị tiền bối đã ra tay cứu giúp.” “Tiểu tử, lão Long ta là nể mặt hoàng nữ Long tộc chúng ta mới liều chết ra tay, sau này ngươi phải đối tốt với hoàng nữ một chút.” “Ngươi đã cứu tôn nữ của ta, ta tự nhiên không thể ngồi yên không quản.” Hai vị đại năng giả Yêu tộc nảy sinh hảo cảm đối với vị vãn bối khiêm tốn hữu lễ này.
Đồng thời, sự can đảm của Lục Trường Sinh cũng khiến bọn họ bội phục.
Một vãn bối Tiên Đế cảnh vậy mà trốn ra khỏi Huyễn Minh Ma Cung, còn khiến Huyễn Minh Ma Tôn chịu thiệt thòi ngầm.
Phần can đảm này vượt qua rất nhiều cường giả Thần Vương cảnh.
“Chờ trở lại núi Thái Hoa, vi sư sẽ ban thưởng cho ngươi một món pháp bảo hộ thân, để tránh lại vì chuyện này mà chịu thiệt.” Lâm Huyền Thông không còn nguy hiểm gì, cứu được đồ nhi trở về, thần sắc cả người thả lỏng rất nhiều.
Thái Hoa Thánh Địa dốc hết tài nguyên bồi dưỡng Lục Trường Sinh, Lâm Khuynh Hàm, nếu họ vẫn lạc khi chưa trưởng thành thì đối với Thái Hoa Thánh Địa sẽ là tổn thất quá đau đớn.
“Đệ tử sau này chắc chắn sẽ càng thêm cẩn thận.” Lục Trường Sinh bị Đạm Đài Mộng ám toán một lần, sau này càng phải thêm cẩn trọng.
Cơ Tô mang theo Cơ Huyên trở về Yêu giới, còn Viêm Phong mang Hỏa Chương trở về U Minh Hải.
Nhóm người Lục Trường Sinh trở lại núi Thái Hoa.
Độc Cô Ngạo Thiên nghe nói mẹ ruột hắn là Nguyệt Hoa tiên tử nửa đường còn ra tay cứu Lục Trường Sinh, giật nảy mình: “Nàng vẫn ổn chứ?” “Mẹ ngươi hy vọng ngươi có thể đi lên *chính đồ*, ngươi không thể phụ lòng dụng tâm của nàng.” “Đệ tử xin ghi nhớ.” Độc Cô Ngạo Thiên nắm chặt nắm đấm, sau này hắn phải càng thêm khắc khổ tu luyện mới được, mới có thể đón mẫu thân từ Ma Giới ra.
“Mười vạn năm kế tiếp, ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở lại núi Thái Hoa tu luyện, cho dù là người Thục Sơn cầu kiến, cũng chỉ tiếp kiến bọn họ tại núi Thái Hoa. Lần này trở về, chắc hẳn không ai dám tới bắt ta nữa.” Lục Trường Sinh quyết định ẩn mình tu luyện tại núi Thái Hoa.
Lần sau cho dù là người quen ở Thục Sơn cầu kiến, Lục Trường Sinh đều sẽ đổi địa điểm gặp mặt thành núi Thái Hoa.
Núi Thái Hoa sở hữu đại trận khoáng thế trấn thủ thánh địa, không mấy người dám xông vào núi Thái Hoa.
Ngọc Huyền đạo nhân được Lục Trường Sinh thả ra, trở về núi Tích Lôi tu luyện.
Hạ Ngưng Tuyết tạm thời ở lại Vân Đài Phong, lĩnh hội kiếm pháp.
Đạm Đài Mộng trải qua chuyện này, bị Huyễn Minh Ma Tôn trục xuất đến Vĩnh Mộng Ma Cảnh xem như trừng phạt, đã an phận không ít, sẽ không đến tìm Lục Trường Sinh gây phiền phức nữa.
Xuân qua thu đến, ở Thục Sơn, Thái Hư chân nhân theo lệ cũ, chiêu mộ đệ tử Thục Sơn tại Tiên Giới.
Lục Trường Sinh có ơn với Thái Hư chân nhân, Thái Hư chân nhân dự định quản lý Thục Sơn thật tốt, xem như ngoại viện.
Không ít thiên tài Tiên Giới mộ danh mà đến, tham gia kỳ tuyển chọn của Thục Sơn.
“Bẩm Đại Chưởng Môn, đệ tử muốn gặp chưởng môn đời thứ hai mươi tám của Thục Sơn, Trường Sinh chân nhân.” Một nữ đệ tử Địa Tiên vừa gia nhập Thục Sơn, nói ra thỉnh cầu của mình với Thái Hư chân nhân.
“Ngươi là người của Thục Sơn phàm giới?” Thái Hư chân nhân thấy nữ tử này nói ra Lục Trường Sinh là chưởng môn đời thứ hai mươi tám của Thục Sơn, biết đối phương nhất định là đệ tử phi thăng từ Phàm giới lên.
“Tổ tiên của đệ tử từng có vài lần duyên phận với Trường Sinh chân nhân, do đó vãn bối muốn được chiêm ngưỡng dung mạo của Trường Sinh chân nhân.” “Tổ tiên của ngươi là ai?” “Nhị hoàng nữ Hạ quốc, Tự Nghiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận