Nhất Phẩm Bố Y

Chương 96: Đêm qua chó hoang thành đàn

Chương 96: Đêm qua chó hoang kéo thành đàn
Sáng sớm, sương mù bắt đầu bao phủ toàn bộ thành nhỏ bên bờ sông.
Lệnh cấm đi lại ban đêm được giải trừ, hơn mười tên quan sai xách đao, bắt đầu đi dọc theo toàn bộ con đường tắt dài và hẹp, dọn dẹp và nhặt xác.
"Đừng nhìn, bảo các ngươi đừng nhìn!"
"Đã điều tra rồi, đêm qua chó hoang kéo thành đàn, cắn chết người."
Quan sai vừa xua đuổi đám đông, vừa tức giận hét lớn.
Phường Tây, bên trong phòng chữ Thiên của Tứ Hải trà lâu.
Bốn lão nhân trầm mặc không nói, nhìn khói nóng bốc lên từ bàn trà, ngẩn người hồi lâu.
Lư Tử Chung đứng ở một bên, cố hết sức khom người đến mức tối đa, để bản thân trông có vẻ vô hại, tránh bị 'giận chó đánh mèo'.
"119 người, bao gồm một tên thích khách đỉnh cấp của Mộ Vân châu, đều không bắt được một tiểu đông gia? Ai mà tin nổi?"
"Lúc trước chúng ta cân nhắc không chu toàn. Con đường tắt bên kia vừa dài lại vừa hẹp, nếu có hổ sĩ canh giữ cửa ngõ, thì đúng là vạn người cũng không thể qua được."
"Hổ sĩ? Đã lâu không nghe đến từ này. Một tiểu đông gia lưu vong từ biên quan, hắn lấy đâu ra vốn liếng."
"Một nước cờ dở."
"Tử Chung, đưa đầu tới đây."
Lư Tử Chung trong lòng rét run, nhưng vẫn vội vàng đưa đầu tới.
Một cái chén trà, nháy mắt đập vào đầu Lư Tử Chung, máu tươi bắn ra.
Bốn lão nhân lạnh lùng đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Phường Đông, Từ gia trang.
Toàn bộ trang viên đều bao trùm trong không khí bi thương.
"Trần Thịnh lát nữa đi một chuyến Phong thành, lấy một trăm lượng bạc đựng trong hộp gỗ, tìm một tiêu cục gửi cho gia quyến La Ngũ."
Trần Thịnh gật đầu, nhận lấy túi bạc.
"Từ lang, liệu đám quan sai có đến bắt người không?" Giọng Khương Thải Vi đầy lo lắng, đêm qua biết xảy ra chuyện, nàng đã vội vàng dẫn người tới.
Nhưng nào ngờ đâu, vừa mới đi được nửa đường... bảy người Từ Mục đã đánh thắng.
"Không dám đâu." Từ Mục lắc đầu, "Bọn họ đều không ngốc, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bên tổng ti phường Trường Dương sẽ phái người tới điều tra."
"Ta đoán trận hỗn chiến trên phố đêm qua, bọn họ đều sẽ dùng cớ để che đậy."
"Đông gia, vậy bọn ta phải làm sao bây giờ?"
Không chút do dự, Từ Mục trầm giọng nói: "Tiếp tục làm ăn, không bỏ sót một đơn hàng nào."
Từ gia trang nếu sợ hãi, lùi bước, thì còn có thể đi đâu? Hắn dẫn theo những người trong trang này, chẳng lẽ thật sự muốn ra ngoài núi rừng làm cướp sao?
Chó hoang thời loạn, bèo dạt không rễ, không xông ra được một con đường máu, chỉ có thể bị người ta xem như tôm tép ăn sạch, đến mảnh vụn cũng không còn.
"Trần Thịnh, Đen Phu và đám người kia nói sao rồi?"
Trận chiến trên phố đêm qua, mười hai côn phu nguyện ý đi cùng cũng chết mất năm sáu người, Từ Mục cũng đã chi một trăm lượng bạc làm tiền trợ cấp.
Cũng may đầu tháng tiền đặt cọc từ phường rượu không ít, cho đến bây giờ, vẫn còn lại hơn ba trăm lạng.
"Đen Phu tỉnh lại rồi, đã đồng ý mang theo sáu côn phu còn lại đầu quân cho Từ gia trang."
"Trần Thịnh, bọn họ đều mang theo gia quyến chứ?"
"Đều mang theo. Gia quyến cộng lại cũng có hơn mười người."
Từ Mục khẽ thở phào, không phải hắn khinh thường đám côn phu, mà là nếu không có gia quyến ở lại trong trang viên, lòng trung thành cuối cùng cũng kém đi một chút.
"Đám người Đen Phu này trước kia bản chất cũng không xấu, chỉ là cuộc sống ép buộc không còn cách nào khác, mới phải đi làm côn phu kiếm sống."
Khẽ gật đầu, Từ Mục không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa. Trận chiến đêm qua đã đủ để chứng minh, bọn họ đều là những hảo hán dám vào sinh ra tử.
"Cung Cẩu sao rồi?"
"Bị thương ở tay, e là trong vòng nửa tháng tới không thể dùng cung được."
Trong bảy người, ngoài La Ngũ đã chết, Cung Cẩu bị thương ở tay, những người còn lại như Trần Thịnh đều không bị thương nặng, vài ngày là có thể hồi phục.
Còn tên đệ đệ quái vật thì khỏi phải nói, thuộc loại đánh mãi không chết.
"Đông gia, còn một chuyện nữa." Trần Thịnh thần bí nói.
"Lúc chúng ta rút lui về, mấy huynh đệ tức không chịu nổi, đã bí mật bắt giữ mấy tên."
Từ Mục nhíu mày.
"Người đâu?"
"Đều giấu kỹ rồi, sau đó đến xem thì phát hiện trên người bọn chúng đều có bảng tên của tứ đại hộ."
Bảng tên, tương đương với thân phận người làm thuê. Bình thường làm thuê cho những nhà quyền thế một chút đều sẽ có loại bảng tên này. Đám hộ vệ hộ tống đội vận chuyển lương thực ở trấn Thường Gia lúc trước cũng vậy.
Nói thật, dù có bảng tên cũng chẳng có tác dụng lớn. Bọn quan lại kia sẽ không quản, mà tứ đại hộ lại càng không kiêng dè.
Đây chính là điểm rất chó má.
Nhưng mà, dù sao cũng phải tranh thủ lại chút gì đó.
"Trần Thịnh, quăng người lên xe ngựa."
"Đông gia muốn làm gì?"
"Làm người tốt một lần, đưa bọn chúng về."
Trần Thịnh không tin, tính tình của tiểu đông gia nhà mình, ít nhiều gì hắn cũng biết một chút.
"Nhanh đi đi."
Trần Thịnh vội vàng đứng dậy, dẫn theo hai thanh niên trai tráng, nhanh chóng chạy tới nơi giấu người.
Một cỗ xe ngựa rời khỏi phường Đông, nhân lúc trời đẹp, chậm rãi chạy về hướng phường Tây.
Không bao lâu, xe dừng lại trước con phố có quan phường.
Mấy tên quan sai vừa dọn dẹp xong trở về, vừa trông thấy Từ Mục, sắc mặt đều trầm xuống. Từ Mục thắng trận này, số bạc bọn họ được chia ít nhất cũng giảm đi một nửa.
"Ngươi tới quan phường làm gì!" Tên quan đầu là một gã trung niên hơi mập, dẫn đầu bước ra mấy bước, lạnh giọng hỏi.
Bên trong thành Thang Giang, từ mấy chục năm trước, tứ đại hộ đã cấu kết chặt chẽ lợi ích với quan lại và thương nhân. Sẽ không có ai chào đón một tiểu đông gia kiểu 'mãnh long quá giang'.
Từ Mục cười bước xuống xe, giơ tay ra hiệu.
Hai người Trần Thịnh phía sau vội vàng lôi mấy tên hộ vệ bị trói, lạnh lùng đẩy ngã xuống đường.
"Bắt được mấy tên trộm, đưa đến quan phường lĩnh thưởng."
Chuyện vốn dĩ lòng dạ biết rõ này, bị Từ Mục khuấy động một phen, chẳng khác nào đã bày ra trên mặt bàn. Đặc biệt là bảng tên trên người mấy tên hộ vệ kia, đủ để chứng minh rất nhiều điều.
"Đã đưa tới... thì giao cho quan phường đi."
"Mấy tên trộm này vào trang viên của ta, trộm mất hai ngàn lạng tài vật, bây giờ ta tìm không thấy. Ta giao cho quan phường, liệu có thể giúp ta tìm lại được không?"
Tư Hổ rút phác đao ra, keng một tiếng, nặng nề ôm trong tay, đứng bên cạnh Từ Mục.
Mấy tên quan sai lập tức dừng bước. Chuyện đêm qua, trong lòng bọn họ đại khái đều biết rõ, tứ đại hộ đã mượn cớ lệnh cấm đi lại ban đêm để ám sát vị tiểu đông gia này.
Không ngờ lại bị người ta phản sát.
Loại ngoan nhân thế này, thực sự không cần thiết phải trêu chọc vào, tự mình nhúng chân vào vũng nước đục làm gì.
"Nếu không xử lý, ta sẽ đưa lên tổng ti phường trong nội thành." Từ Mục lại mỉm cười.
Thật ra hắn cũng hiểu rõ, dù có đưa chuyện này lên tổng ti phường, tứ đại hộ chỉ cần dâng lên một khoản bạc đủ lớn là cũng có thể toàn thân rút lui.
Thời buổi này, người nghèo đừng mong tranh luận đạo lý.
Đương nhiên, Từ Mục không muốn tranh đạo lý, chỉ muốn tranh thủ thời gian, tranh thủ tiền bạc, cho đến một ngày có thể tranh được vị thế, đem tứ đại hộ đạp dưới chân.
Quan đầu lặng lẽ lùi lại mấy bước, kín đáo dặn dò thuộc hạ, đi vòng qua con phố trước quan phường, vội vã chạy về phía trước báo tin.
"Trần Thịnh, lấy một cái bàn và ghế ra đây."
Trần Thịnh gật đầu, lại ôm từ trong xe ngựa ra một cái bàn nhỏ, đặt xuống đất cho Từ Mục ngồi.
Xung quanh, đám người hiếu kỳ vây xem cũng lập tức tụ tập càng lúc càng đông.
Mấy tên hộ vệ của tứ đại hộ bị gió đường phố thổi cho một trận, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, kẻ thì xin tha, kẻ thì ngụy biện, kẻ thì đe dọa.
Từ Mục coi tất cả như gió thoảng bên tai.
Đã đến nước không chết không thôi thế này, nếu còn tiếp tục lùi, thì phía sau một bước chính là vực thẳm. Ngã xuống sẽ 'thịt nát xương tan'.
Bốn lão quỷ cùng đứng trên ban công, trong mắt chứa đựng sự tức giận không nói nên lời.
"Hắn muốn chơi tiếp với chúng ta đây mà."
"Hay là, lại cùng hắn đấu thêm một trận nữa?"
"Hắn muốn hai ngàn lạng, đúng là dám mở miệng thật."
"Nếu chuyện này ầm ĩ lên nữa, e là sẽ đến tai tổng ti phường trong nội thành. Đến lúc đó, e rằng không chỉ tốn hai ngàn lạng bạc lót đường đâu."
"Tử Chung, đành ủy khuất ngươi một chút. Đi đưa người về."
Bốn lão quỷ lại cùng nhau thở dài thườn thượt.
Một trăm mười chín đại hán 'liếm máu trên lưỡi đao', lại thêm một vị thích khách đỉnh cấp, vậy mà lại không giết nổi bảy tên dân đen biên quan, còn có đạo lý gì nữa không chứ.
Lư Tử Chung gật đầu quay người, tiến lên mấy bước, mặt mũi tràn đầy vẻ phẫn nộ và không cam lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận