Nhất Phẩm Bố Y

Chương 60: Sơn hà vạn dặm, chúng ta cũng là một trận cố nhân

Chương 60: Sơn hà vạn dặm, chúng ta cũng là một hồi cố nhân
Gần ba trăm đầu quân công, Từ Mục chỉ lấy một trăm đầu. Hắn chia ra một trăm đầu để Triệu Thanh Vân thăng chức quân hàm, gần trăm đầu khác cũng giao hết cho Triệu Thanh Vân, để hắn cất giữ cẩn thận, khi có cơ hội thì đi trợ cấp một phen cho gia quyến của Đồng Tự doanh.
"Từ phường chủ cao thượng." Trên lưng ngựa, Triệu Thanh Vân chắp tay ôm quyền, mắt hổ rưng rưng.
"Triệu huynh, đừng bái nữa."
Từ Mục có chút bất đắc dĩ, thật ra việc nhường phần lớn quân công đi còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác.
Đại Kỷ đầy rẫy nguy hiểm, hắn muốn kín đáo một chút, để tránh bị trưng triệu vào triều. Dù sao, nếu làm quan sau này không thể cùng một giuộc, rất có thể sẽ rước lấy tai họa.
"Từ phường chủ thật sự không muốn làm tướng sao? Nếu theo ta cùng đi, chắc chắn là nhân tài trung hưng của Đại Kỷ chúng ta." Triệu Thanh Vân than thở, mấy ngày nay ở cùng Từ Mục, hắn xem như đã biết được, vị tiểu đông gia trước mặt này rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
"Không muốn, ta chỉ muốn bán rượu, vui vui vẻ vẻ làm tiểu đông gia." Từ Mục lắc đầu.
Với bầu không khí quan trường thế này, Từ Mục không có bất kỳ ý nghĩ nào muốn tham gia.
"Đáng tiếc."
"Sau này giang sơn Đại Kỷ, vậy phải phiền đến những anh hùng như Triệu huynh rồi."
"Há dám không tuân mệnh!"
Quay đầu lại, Triệu Thanh Vân nhìn thi thể của viên Bách phu trưởng buộc sau lưng ngựa, sắc mặt thoáng có chút kích động không rõ.
"Đông gia, đến trang trại rồi, có vào không?" Hai kỵ đi đầu, Trần Thịnh lớn tiếng hỏi.
"Chờ bên ngoài một lát."
Nhảy xuống ngựa, Từ Mục đi lên mấy bước, dừng lại trước cửa trang trại.
Nếu không có gì bất ngờ, dùng một trăm đầu quân công có được trong tay, sau khi thu xếp ổn thỏa cho người trong trang trại, hắn sẽ dời vào nội thành.
Coi như từ biệt Lão Mã tràng.
"Gì, người nào?" Lúc này, bên trong điền trang có khoảng mười người tị nạn, hoảng sợ ló đầu ra.
Ở phía xa, Trần Thịnh và những người khác giận tím mặt, đây đúng là tu hú chiếm tổ chim khách mà.
Từ Mục bình tĩnh giơ tay, ngăn động tác của mấy đại hán phía sau lại.
"Đi ngang qua thôi, sợ kẻ địch cướp trang trại, các người mau chóng đi Hà Châu đi."
"Không liên quan gì tới ngươi!"
Cửa trang vội vàng đóng sập lại, Từ Mục cười nhạt một tiếng, quay người lên ngựa, phi trong bụi mù mịt trời do vó ngựa tung lên, vội vã đi về hướng Hà Châu.
Đi dọc đường, trên con đường dẫn đến Hà Châu, cứ mười bước lại có một xác chết nằm, trăm bước lại có một ngôi mộ mới đắp, tiếng khóc than thảm thiết không dứt, người bị thương không biết bao nhiêu mà kể.
"Phía trước đều là người tị nạn." Giọng Triệu Thanh Vân nghẹn ngào.
Vọng Châu thất thủ, giống như Ung Quan thất thủ khi trước, còn rất nhiều người lưu lạc khắp nơi. Nếu Hà Châu cũng đóng cửa thành ngăn dân tị nạn, e rằng không bao lâu nữa, cũng sẽ giống như Vọng Châu, sinh ra họa loạn.
Trên triều đình, toàn là lũ cầm thú lột da chùy tủy.
Từ Mục không đành lòng nhìn tiếp, ngẩng đầu, nhìn về phía hình dáng thành Hà Châu giữa trời chiều. Là tòa thành lớn cuối cùng trên biên quan, thoáng nhìn qua, đã thêm mấy phần tịch liêu.
"Từ phường chủ chờ ở đây một lát, ta đi thông báo cho quan phường." Xuống ngựa, giọng Triệu Thanh Vân nặng nề.
Có mấy người tị nạn muốn xông tới cướp ngựa, bị hắn giơ đao quát một tiếng, dọa cho lập tức quay người bỏ chạy.
"Đều cẩn thận một chút, mắt những người kia vừa rồi đục ngầu, có lẽ đã bắt đầu ăn thịt người rồi."
Nghe lời Triệu Thanh Vân nói, Từ Mục không khỏi thấy lòng trùng xuống.
"Trần Thịnh, lùi sang bên cạnh, bảo vệ vật tư."
Trần Thịnh gật đầu, cùng ba thanh niên trai tráng khác, mỗi người mặc giáp cầm đao, đứng trước bầy ngựa. Hễ có người dám tới gần, nếu sợ hãi mà không lùi lại, hắn thật sự sẽ rút đao làm bị thương người.
May mắn, chưa đến nửa nén hương, Triệu Thanh Vân đã nhanh chóng dẫn theo một đội lính doanh trại đi tới. Một người dáng vẻ giáo úy, giơ đao mắng vài câu.
Đám người tị nạn đang xúm lại, liền bị dọa cho vội vàng lùi ra xa.
"Từ phường chủ, vị này chính là bảo chu."
"Quan gia hữu lễ." Từ Mục hơi chắp tay.
"Đừng khách khí, nghe Triệu huynh nói, lần này có thể giết chết hai trăm kỵ binh địch, Từ phường chủ cũng có công lớn. Mời ngài thu xếp một chút, theo ta nhanh chóng vào thành."
Những lời này, là đã bàn bạc xong với Triệu Thanh Vân từ trước, lần chặn giết hai trăm kỵ binh này, đại công đều thuộc về Triệu Thanh Vân, còn Từ Mục và mấy người kia chỉ nhận một ít quân công.
"Phiền quan gia rồi, những người trong trang trại của ta lúc trước, đều đã vào thành cả chứ?"
"Yên tâm đi Từ phường chủ, đều đã thu xếp ổn thỏa, vào thành là gặp."
Từ Mục nhẹ nhàng thở phào, quay lại dặn dò một lát, dưới sự mở đường của một đội lính doanh trại, đoàn người dẫn theo hơn ba mươi con ngựa của địch, đi về phía trước.
"Ha ha, mời Triệu huynh luôn, Triệu huynh uy vũ bất phàm, giết được Bách phu trưởng của địch, xem ra mấy ngày nữa là muốn thăng chức Thiên tướng rồi."
Sắc mặt Triệu Thanh Vân biến đổi, quay đầu, có chút lúng túng cười với Từ Mục.
"Biết liệt vị giết được đại địch, quan phường suốt đêm không nghỉ, sẽ giúp liệt vị thống kê quân công ra."
Giọng của bảo chu mang theo chút ghen tị, ngoài Triệu Thanh Vân ra, Từ Mục và mấy người kia cũng có một trăm đầu quân công, rất đáng kể.
"Chuyện lúc trước ngài muốn hỏi thăm, ta cũng đã hỏi giúp Từ phường chủ rồi, vừa hay ở vùng quê cách Hà Châu không xa, có một thôn làng bỏ hoang, nhà cửa ruộng vườn đều có, đủ cho hơn năm mươi người sinh sống."
"Thôn bỏ hoang?" Từ Mục giật mình, hắn sợ lại là sơn phỉ phá hoại thôn làng.
"Từ phường chủ yên tâm, chẳng qua chỉ là một lão địa chủ không làm nên chuyện, dẫn theo tá điền bỏ chạy thôi, thôn rất an toàn." Dường như đoán được nỗi lo của Từ Mục, bảo chu lại lên tiếng.
"Trần Thịnh, chọn mười con ngựa tốt, tặng cho bảo quan gia."
Có qua có lại là điều không thể thiếu, không lâu nữa sẽ dời vào nội thành, e rằng còn phải nhờ vị bảo chu này giúp đỡ.
"Cái này... ngại quá!" Miệng thì nói vậy, nhưng bảo chu đã mừng ra mặt, phối hợp đi hơn mười bước, bắt đầu chọn ngựa.
Lúc chặn giết hai trăm kỵ binh, thời gian quá gấp, cũng không mang về được nhiều ngựa của địch, hơn ba mươi con đã là hết mức, huống chi còn có vũ khí áo giáp buộc trên ngựa.
Theo ý của Từ Mục, quân công dùng để đổi lấy nhà cửa ruộng vườn, còn ngựa và vũ khí áo giáp thì bán cho quan phường, làm lộ phí di chuyển vào nội thành.
Chọn ngựa xong, giọng bảo chu càng thêm hòa nhã, "Từ phường chủ cứ yên tâm, ta sẽ cho người đi mời những người trong trang trại của ngài đến ngay, chọn ruộng tốt nhà tốt xong, lập tức sẽ phát công chứng."
"Đa tạ bảo quan gia."
"Ha ha, Từ phường chủ gọi Bảo huynh là được rồi."
Hoàng hôn buông xuống.
Trước quan phường Hà Châu, hơn năm mươi người trong trang trại lần lượt nhận lấy công chứng, ai nấy đều cảm động đến cực điểm.
Bưng lấy công chứng, run rẩy chạy đến trước mặt Từ Mục, vừa dập đầu vừa khóc cười.
Thời buổi loạn lạc, có nhà có ruộng, đã là cuộc sống vô cùng tốt đẹp rồi.
"Đứng dậy đi." Giọng Từ Mục cũng có chút nghẹn ngào, đi vào nội thành rồi, chỉ sợ cố gắng cả đời cũng không thể gặp lại những người trong trang trại này nữa.
"Công việc trong thôn cứ làm cho tốt, nếu gặp chuyện khó khăn, thì vào Hà Châu tìm bảo quan gia."
Câu nói này được nói ngay trước mặt bảo chu, bất kể sau này thế nào, bảo chu ít nhiều cũng sẽ nể mặt một chút.
"Trường cung của liệt vị, bản đông gia không thu hồi nữa, cứ giữ lại dùng, có sơn phỉ dám đến bắt nạt, thì cứ hung hăng đánh trả."
"Nhớ kỹ chưa, liệt vị từng là người của Lão Mã tràng, Tứ Thông Lộ." Từ Mục chắp tay sau lưng, đứng thẳng người.
Trước mặt hắn, mấy chục người dân trong thôn trang đồng loạt quỳ xuống, chắp tay ôm quyền.
"Chúng ta nhớ kỹ!"
"Chúng ta bái biệt tiểu đông gia!"
"Lần này đi rồi, dù sơn hà vạn dặm cách trở, chúng ta cũng coi như một hồi cố nhân."
Hai đội lính doanh trại đứng một bên, đều có vẻ mặt suy tư, nhất thời không hiểu rõ, mấy người thôn phụ dân khổ này, sao lại có được hào khí ngút trời như vậy.
Bọn họ làm sao biết được, ở Từ gia trang của Lão Mã tràng, đàn ông con trai có gan dạ, đàn bà thôn phụ biết giương cung, đều là hạng người đại dũng bậc nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận