Nhất Phẩm Bố Y

Chương 212: Cuối cùng một thốn văn nhân khí khái

Chương 212: Tấc khí khái cuối cùng của văn nhân
Cũng không trì hoãn thêm, Từ Mục để sen tẩu sắp xếp nhà gỗ, dù sao trước đó Thanh Long doanh đã dựng và vẫn còn lại không ít. "Hỉ Nương, chuẩn bị thêm chút đồ ăn thức uống."
Nghe lời Từ Mục nói, Hỉ Nương liên tục gật đầu, dẫn theo mấy phụ nhân vội vàng đi vào trong bếp. Phủi đi tuyết mịn bám trên người, Từ Mục nở nụ cười, đi tới mấy bước, tự mình đỡ vị tộc lão kia xuống. "Nếu không chê, sau này cứ coi Mã Đề Hồ này là nhà của các vị. Đợi đầu xuân năm sau, sẽ xây thêm nhà cửa cho các vị ở bên cạnh Mã Đề Hồ."
"Chúng ta đa tạ đông gia."
Trong nháy mắt, hai ba trăm thôn dân thợ săn núi trước mặt Từ Mục đều có vẻ mặt kích động. Giữa thời loạn lạc, có nhà để ở, có cơm no để ăn, chính là hạnh phúc lớn nhất. Thấy những thôn dân này kích động, Từ Mục sao lại không kích động chứ. Hơn trăm cung thủ săn núi gia nhập trang viên, nói một cách nghiêm túc, đủ để nâng thực lực của trang viên lên một bậc. Đỡ tộc lão vào phòng, Từ Mục dừng lại một chút, lúc này mới nhớ tới vị tiên sinh trường tư kia. "Văn Long tiên sinh xin đừng trách, mời ngài vào phòng tránh tuyết."
"Đông gia nói đùa rồi."
Giả Chu cũng không khách sáo, chống đỡ cơ thể bước xuống nền tuyết, thân thể dường như đau đớn, thỉnh thoảng lại thở hổn hển vài hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận