Nhất Phẩm Bố Y

Chương 147: Cùng ta hồi biên quan, đánh chó Địch

Đúng như lời Thường Tứ Lang nói, sau một khoảng thời gian, dân chúng từ Hà Châu chạy nạn đến nội thành ngày càng nhiều. Mặc dù ở nơi như Mã Đề Hồ, thỉnh thoảng cũng có vài dân chạy nạn rải rác, quỳ gối trước trang tử, gào khóc lớn tiếng, cầu xin Từ Mục thu nhận. Sau khi xác nhận thân phận qua con bài ngà, Từ Mục sẽ không làm khó nhiều, giữ người lại, cũng xem như làm một việc tốt. "Hà Châu chưa bị phá, nhưng Triệu tướng quân đã chiêu mộ dân phu giữ thành, dân chúng bọn ta nào biết đánh trận, đá lăn và mưa tên vừa rơi xuống đã sợ đến không dám động đậy. Người chết chất đầy bãi tha ma sau Nam Thành."
Người dân chạy nạn đang nói, nhất thời đau thương dâng lên, ngất xỉu trên nền đất cát. Từ Mục cau mày, bảo Trần Thịnh đưa người vào trong điền trang, chuẩn bị một phần đồ ăn thức uống. Nghĩ đến nhóm người của trang Hỉ Nương vẫn còn ở lại thôn hoang ngoài thành Hà Châu, Từ Mục không khỏi lo lắng. Thực ra trong lòng, hắn đã có ý định đi biên quan. Nhưng trước khi đi, hắn phải sắp xếp ổn thỏa toàn bộ trang tử. Về phần Thường Tứ Lang nói sẽ giúp trông coi, có lẽ không phải lời nói dối, chỉ là nếu gặp biến cố gì, đến lúc ốc còn không mang nổi mình ốc, thì Từ gia trang chính là quân cờ bị thí bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận