Nhất Phẩm Bố Y

Chương 129: Ngọa Long ra đầm

Năm người, men theo con đường núi gập ghềnh khó đi, vất vả di chuyển mất gần năm sáu canh giờ mới đưa được bốn chiếc rương tài bảo đến hồ Mã Đề dưới chân núi. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, cùng với màn mưa bụi mịt mù, cả bầu trời càng thêm tối sầm lại mấy phần. Chu Lạc vẫn chưa về. Mà các thương binh trong nhà cỏ, vì bị thương do đao tên, sau khi được cầm máu cũng dần dần có chuyển biến tốt đẹp. Hơn mười nữ tử số khổ vốn đang nơm nớp lo sợ, sau khi ăn chút đồ cũng đã yên tâm hơn, tụ tập ở một căn nhà cỏ khác, ngủ say thiếp đi. Đợi đến khi trời tối hẳn, Từ Mục mới chậm rãi đi vào trong nhà cỏ. Bốn cái rương tài bảo kia, cộng thêm bộ Hổ quỳ ngân giáp nọ, xem như đã được giấu kỹ hoàn toàn. Hắn cũng không lo lắng những người trong trang sẽ hỏi han, tất cả đều là tình nghĩa đồng sinh cộng tử, cũng đều hiểu rõ bốn cái rương tài bảo này có ý nghĩa gì. "Đông gia, ăn cá!" Chu Tuân mang tới một xiên cá nướng, đưa đến trước mặt Từ Mục. "Mục ca nhi không biết đó thôi, dựa vào hồ, sau này ngày nào cũng được ăn cá nướng!"
Từ Mục có chút cạn lời nhìn Tư Hổ, cái hồ Mã Đề này chu vi bất quá bảy tám dặm, nói là hồ, chi bằng nói là một cái đầm nước tù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận