Nhất Phẩm Bố Y

Chương 17 : Lòng Tốt

Chương 17: Lòng Tốt
"Hai, hai tiền bạc!" Tiểu thôn phụ đỏ mặt, trước đây, thanh niên cường tráng khỏe mạnh nhất trong thôn mỗi ngày liều mạng đi làm cũng chỉ kiếm được đúng hai tiền.
Nàng cho rằng Từ Mục đang lừa gạt mình, thời buổi này, làm gì còn có chuyện tốt như 'thiên hạ rơi bánh nhân thịt'.
"Quan, quan nhân, ta cho ngươi 'đóng cọc', ngươi mang oa nhi đi ăn bữa cơm, ta không thu bạc của ngươi!"
Từ Mục đứng đó trầm mặc, thần thái đáng thương của thôn phụ trước mặt khiến lồng ngực hắn càng thêm nặng trĩu, đau xót, không phải 'thánh mẫu tâm' đang quấy phá, mà là tấm lòng lương thiện bị chà đạp, chà đạp đến máu thịt be bét.
"Ta không lừa ngươi, đi đến Lão Mã trường, sẽ không để hài tử phải đói bụng."
Tiểu thôn phụ run rẩy thân thể, nhất thời không biết phải làm sao.
"Nương, đệ lại đói bụng."
Bên ngoài, tiếng khóc nức nở của nữ oa lại truyền đến.
Từ Mục xoay người mở cửa, trầm mặc đi ra ngoài, cũng không để ý đến sự do dự của tiểu thôn phụ, cùng Tư Hổ mỗi người ôm một đứa bé, rồi đi về phía cổng thôn.
"Ngươi vì muốn cho hài tử có một miếng ăn mà cam nguyện làm 'nông thôn dã kỹ', vậy thì đến lúc này ngươi còn sợ cái gì!"
Tiểu thôn phụ ngẩng đầu cắn răng, ôm lấy cái bọc nhỏ, rồi đi theo sau lưng Từ Mục.
"Trong thôn có ai nguyện ý đến Lão Mã trường làm việc, có thể cùng đi theo." Từ Mục quay đầu lại, giọng nói trịnh trọng, rõ ràng.
Đáng tiếc là, ngoại trừ tiểu thôn phụ ban nãy, những người còn lại sắc mặt đều lộ vẻ kinh sợ, nháo nhào trốn vào trong nhà.
Năm sáu tên lười biếng nhặt đá dưới đất lên, tức giận ném mạnh về phía tiểu thôn phụ.
"Ngươi tự bán mình trong thôn là được rồi, giờ thì hay rồi, còn muốn ra khỏi thôn bán! Cả người ngươi đều bẩn thỉu, còn nghĩ có quan nhân lão gia nào muốn lấy ngươi làm thiếp sao?"
Tư Hổ đặt đứa nhỏ xuống, theo thói quen rút phác đao ra, khiến mấy tên lười biếng sợ đến mức hoảng hốt chạy lùi về sau.
"Tư Hổ, thu đao lại."
Từ Mục xoay người lại, phát hiện tiểu thôn phụ đi theo sau, trên người đã lấm lem bùn đất.
"Ngươi tên gì?"
“Quan nhân, ta, ta tên là Hỉ Nương. Quan nhân, ta sẽ đi tắm rửa sạch sẽ, ta còn mang theo quần áo mới.”
Từ Mục kinh ngạc, thì ra cho đến bây giờ, Hỉ Nương vẫn coi hắn là 'ân khách tầm hoa vấn liễu'.
"Hỉ Nương, ta hỏi ngươi, vì sao những kẻ lười biếng kia không muốn cho ngươi ra khỏi thôn?"
"Có người đi ngang qua thôn... 'đóng cọc', bọn người này muốn, muốn chia bạc."
"Liên quan gì đến bọn họ mà còn đòi chia bạc? Chia bao nhiêu?"
"Một nửa."
Thảo nào sống không nổi, cho dù làm cái nghề đê tiện này, còn bị đám người kia bòn rút thêm một tầng.
Cũng bởi vậy có thể thấy, vùng phụ cận Tứ Thông Lộ đã không thể trông cậy vào việc thu mua lương thực, đến lúc đó còn cần phải đánh xe ngựa đi xa thôn hơn một chút.
"Quan nhân, ngươi nên cẩn thận một chút, bọn người này có qua lại với sơn phỉ, ngay cả thôn trưởng cũng bị bọn họ hại chết!"
Từ Mục có chút không nói nên lời, không biết tự lúc nào lại tự dưng rước lấy thù oán.
Vừa đi vừa hỏi đường, ước chừng sau hai nén hương, cả đoàn người đã đến được Lão Mã trường.
"Từ, Từ Lang."
Vừa mới dừng bước, Khương Thải Vi đã nhanh nhẹn bưng một chén trà đi tới.
"Thải Vi, trước tiên đưa bọn hài tử đi ăn chút gì, sau đó dẫn vị này tên là Hỉ Nương đi, sắp xếp cho nàng ấy cùng làm việc."
Ánh mắt thôn phụ Hỉ Nương vốn đang sợ hãi, đợi sau khi nhìn thấy Khương Thải Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa hài tử chỉ còn da bọc xương trông thật đáng thương, Khương Thải Vi đỏ hoe mắt, vội vàng bưng bình gốm tới. Nàng vừa muốn xoay người lấy chén thì lại phát hiện hai đứa nhỏ đã ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay bốc hồ đặc trong bình đất, há to miệng đút vào.
"Nương, nương cũng ăn đi."
Tiểu thôn phụ ngượng ngùng cười một tiếng, cũng giống như bọn nhỏ, ngồi xổm xuống đất. Một nhà ba người vây quanh bình đất, liên tục vét hồ đặc, chẳng mấy chốc đã ăn sạch sành sanh.
Những người ở đây, cho dù là năm người xa phu ở phía xa, tất cả đều bất giác thở dài một hơi.
Thời buổi này, có thể sống sót yên ổn đã là bản lĩnh lắm rồi.
"Đông gia, nhân thủ hơi ít." Trần Thịnh lau mồ hôi trên trán, đi tới nói.
Cho dù hiện tại tính thêm cả Hỉ Nương, số người cũng chưa tới mười người, muốn sửa sang lại toàn bộ Lão Mã trường thì lại là một công trình không nhỏ.
Bận rộn cả nửa ngày, mấy người Trần Thịnh lao tâm lao lực cũng chỉ rào được gần một nửa chu vi.
Hơn nữa, đến lúc đó còn phải thu mua lương thực, ủ rượu chưng cất, nhân thủ chắc chắn sẽ không đủ.
"Trong thôn không còn nam nhân, đều bị sơn phỉ hại cả rồi." Từ Mục giọng điệu lo lắng, ban đầu hắn muốn chiêu mộ một ít nhân thủ ở gần đây, xem ra bây giờ không thể được rồi.
"Đông gia, hay là đêm nay đón mấy người nhà của các phu xe kia đến? Ngày mai các nàng cũng có thể phụ giúp làm việc."
Người nhà của năm người xa phu đến lúc đó đều sẽ ở trong thôn trang, nhưng tình hình hiện tại thế này, Lão Mã trường vẫn chưa sửa sang xong, họ đến cũng rất bất tiện.
"Chờ thôn trang sửa xong rồi hãy nói. Trần Thịnh, trước tiên bảo các huynh đệ dựng tạm mấy gian nhà gỗ để ban đêm tiện tránh rét.”
Đêm xuân se lạnh, nếu bị nhiễm lạnh một đêm rất có thể sẽ ngã bệnh.
"Đông, đông gia." Hỉ Nương đã thay một bộ y phục mới, rón rén đi tới.
Từ Mục đang lo nàng lại muốn nói đến chuyện đóng cọc, nhưng không ngờ, Hỉ Nương chỉ nhỏ giọng nói.
"Tạ ơn Đông gia… Đông gia, cách thôn chừng bốn năm dặm, có mấy hộ dân lẻ đã dọn ra ngoài ở. Nếu Đông gia không chê, ta, ta đi gọi bọn họ tới.”
Từ Mục hơi sững lại, thôn trang tửu phường cũng chỉ vừa mới bắt đầu, nếu người đến đều là nữ tử, không làm được việc nặng, thì có chút mất nhiều hơn được.
Hỉ Nương dường như nhìn ra được nỗi lo của Từ Mục, vội vàng nói thêm: "Đông gia yên tâm, có cả nam nhân. Bọn họ vì sợ trong thôn lại gặp sơn phỉ, nên mới dọn ra ngoài sống riêng lẻ thành các tán hộ."
Từ Mục thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thế này đi, ta cho người đánh xe ngựa đưa ngươi đi. Nhưng ta nói trước, nếu là kẻ lười biếng thì đừng trách ta không nể mặt."
"Ta hiểu rõ!"
"Tư Hổ, ngươi đưa nàng đi một chuyến."
Tư Hổ vội vàng đánh xe ngựa tới, không quên đeo theo một cây cung sắt. Đợi Hỉ Nương lên xe với vẻ nơm nớp lo sợ, hắn giật dây cương rồi đánh xe rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận