Nhất Phẩm Bố Y

Chương 11: Mục ca nhi cánh cứng rồi

Bốn xe lương thực, cộng lại ít nhất cũng hơn bốn trăm cân, hơn nữa đều là lúa mạch, thuộc loại lương thực thượng hạng, dùng để ủ rượu thì tốt hơn nhiều so với dùng ngô lúc trước.
Đương nhiên, để lấy lòng năm phu xe ngựa, Từ Mục rất hào phóng phát cho mỗi người mười cân, khiến mấy người Trần Thịnh vui mừng nhảy cẫng lên một hồi.
"Đông gia, đêm qua mang gạo mạch về, vợ ta thiếu chút nữa coi ta là tổ tông." Hôm sau, Trần Thịnh chạy tới với vẻ mặt vui mừng.
"Vợ ta nói, Đông gia là người tốt, sau này bảo ta phải hết lòng đi theo Đông gia."
"Trùng hợp thật, vợ ta cũng nói vậy."
Trong sân vang lên từng tràng cười.
Chuyến đi vất vả đêm qua đủ để chứng minh tâm tính của năm người Trần Thịnh, cũng xem như là hảo hán.
"Ăn, ăn cơm thôi." Khương Thải Vi đứng trong sân cũng nở nụ cười, theo yêu cầu của Từ Mục, nàng đã đặc biệt nấu hai nồi cơm lớn.
Thời buổi này, có thể ăn được cơm cũng không phải chuyện thường thấy.
Mấy gã đại hán ban đầu còn từ chối, nhưng đợi đến khi ngồi vào bàn thì ai nấy đều ăn hùng hổ như hổ đói.
Từ Mục cũng không để tâm, năm người này xem như nhóm tay chân đầu tiên hắn thu nhận, không thể keo kiệt được.
"Ăn xong còn phải làm phiền các huynh đệ giúp một tay làm chút việc." Từ Mục cười nói.
Đã qua hai ngày, chuyện ủ rượu không thể trì hoãn thêm nữa.
"Đông gia, mời nói."
Từ Mục gật gật đầu, đang định nói tiếp về quy trình ủ rượu, thì lúc này theo tiếng chó già sủa ngoài ngõ, một đám người chậm rãi xuất hiện trước sân.
"Mục ca nhi? Nghe nói Mục ca nhi đêm qua về thành, ta lo muốn chết đây này." Giọng của Sát Bà tử.
Từ Mục nhíu mày, năm gã đại hán cùng Tư Hổ đều lạnh mặt buông bát xuống.
Khương Thải Vi có chút bối rối, bèn cúi xuống nhặt con dao bổ củi lên.
"Về phòng đi." Từ Mục buông một câu.
Khương Thải Vi hơi do dự, nhưng vẫn nghe lời Từ Mục, nhanh chóng chạy về phòng.
"Tư Hổ, mở cửa." Từ Mục bình tĩnh ngồi xuống, thản nhiên nói.
Tư Hổ không cam lòng đi mấy bước, nặng nề kéo cửa viện ra.
Một đám người bước nhanh vào sân.
Từ Mục ngẩng đầu cười, phát hiện không chỉ có Sát Bà tử mà cả Mã Quải tử cũng đến, phía sau họ còn có khoảng mười mấy tên côn phu nữa.
“Mục ca nhi ăn cơm cơ đấy." Giọng Sát Bà tử đầy chua ngoa, cũng chẳng đợi Từ Mục mời, kéo một cái ghế rồi chậm rãi ngồi xuống.
"Vốn còn định đi tìm Sát Bà, giờ lại hay, đỡ tốn một chuyến đi." Từ trong ngực móc ra một túi bạc, Từ Mục lạnh lùng ném tới trước mặt Sát Bà tử.
Sát Bà tử vội vàng cúi xuống nhặt lên, đếm đi đếm lại mấy lần mới cười gằn nói tiếp: "Lúc trước ta hồ đồ quá, quên nói, con số mười lăm lượng này không đúng, giờ tính lại, phải là năm mươi lượng mới đúng."
"Mặt khác, theo quy củ của Quải tử đường, Mục ca nhi cũng nên nộp bạc lên trên. Thôi thế này đi, ngươi đã có bản lĩnh tạo tư rượu, mỗi vò rượu, ta thu một lượng bạc là được." Mã Quải tử dựa vào tường, lạnh lùng xỉa móng tay, cũng lên tiếng.
Từ Mục híp mắt lại, hào phóng tháo túi tiền trong ngực xuống, ném ra giữa sân.
"Đến đây, tới mà nhặt."
Một côn phu gần đó thấy vậy mừng rỡ, vội muốn chạy tới, nhưng không ngờ đột nhiên bị chặn lại, như đâm phải một bức tường, cả người loạng choạng lùi hơn mười bước mới đứng vững được.
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện thân hình như tháp sắt của Tư Hổ đang lạnh lùng chắn ở phía trước.
Phía sau hắn, còn có năm gã đại hán mặt lạnh như tiền, ai nấy đều cầm tiêu côn, không lùi không nhường.
"Mục ca nhi đủ lông đủ cánh rồi." Giọng Sát Bà tử đột nhiên lạnh đi, "Vọng Châu thành lớn thế này, chó hoang mèo hoang không biết điều, chỉ có đánh chết thôi."
"Sát bà, không cần dọa ta, ngươi nếu có bản lĩnh thì đi lấy công văn mời quan sai đến bắt ta đi. Năm mươi lượng? Ngươi phải bán bao nhiêu cô nương mới có được số bạc này."
"Mục ca nhi thật không biết điều, không muốn làm côn phu nữa à."
Sắc mặt Từ Mục không đổi, kể từ lúc bắt đầu tạo tư rượu, hắn đã quyết định phải cắt đứt quan hệ làm ăn mờ ám với những kẻ này.
"Côn phu đông như kiến cỏ, thêm ta một người không nhiều, thiếu ta một người cũng chẳng ít."
"Không muốn bàn bạc nữa à?"
"Không có gì để nói." Từ Mục lắc đầu.
Cho dù đám người Sát Bà tử này muốn nhúng một chân vào việc buôn bán tư rượu, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý.
"Trước kia không nhìn ra Mục ca nhi có bản lĩnh thế này, tốt lắm." Sát bà đứng dậy, đá văng cái ghế đang ngồi.
Khương Thải Vi giật mình, người khựng lại.
"Mục ca nhi, đây là muốn rời khỏi đường khẩu? Côn phu tự ý rời khỏi đường khẩu, phải chịu ba đao sáu động." Mã Quải tử cũng nghiêm mặt, chuyến này xem như công cốc, đến chút lợi lộc cũng không vớt vát được.
Tên Mã Quải tử này, chắc hẳn coi hắn là thằng ngốc, còn ba đao sáu động, lấy đâu ra cái lệ nhảm nhí đó.
Từ Mục chậm rãi đứng dậy, giọng đột nhiên cao hẳn lên.
"Ta, Từ Mục, có thể tạo tư rượu, cướp mối làm ăn của các quán rượu, hai vị nghĩ rằng ta không có người chống lưng sao?" Câu nói này cuối cùng cũng khiến Sát Bà tử và Mã Quải tử giật mình, vội vàng nhìn nhau.
"Không biết là vị nào?"
"Tư Hổ, tiễn khách."
Không đợi Sát Bà tử hỏi thêm, Từ Mục đã ra lệnh đuổi khách. Tư Hổ lưng hùm vai gấu, tay cầm tiêu côn, từ từ đẩy đám khách không mời còn đang ngơ ngác ra khỏi sân.
"Mục ca nhi, chúng ta dựa vào quan nào vậy?" Đuổi người đi xong, Tư Hổ mặt mày hớn hở chạy về, vội vàng hỏi.
"Đừng hỏi…"
Từ Mục thầm thở dài, thực tế thì hắn làm gì có ai chống lưng, chẳng qua chỉ là bịp bợm để đám người Sát Bà tử kia không tiếp tục đến quấy rầy nữa, nếu không thì việc buôn bán tư rượu làm sao mà làm được.
Chờ mẻ rượu lậu này kiếm được bạc, Từ Mục đã định dọn ra khỏi Vọng Châu thành, đến một nơi xa hơn để lập tửu phường thôn trang. Thứ nhất là để tiện thu mua lương thực, thứ hai là cũng có thể tránh được rất nhiều chuyện chó má phiền phức.
"Các huynh đệ, mau tới khiêng lương thực, chúng ta bắt đầu làm thôi!"
"Nghe lời Đông gia!"
"Hổ ca nhi, ngươi cũng đừng khiêng nhiều thế, túi bạc rớt khỏi đũng quần bây giờ."
"Ha ha ha!"
Khương Thải Vi dựa vào khung cửa, nhìn Từ Mục tới lui khiêng túi lương thực, trong lòng dâng lên niềm vui sướng.
Trước khi vào Vọng Châu thành, nàng đã nghe nói không chỉ một lần rằng côn phu đều là hạng hung thần ác sát, ngày đầu tiên sẽ phá thân con gái nhà người ta, ngày thứ ba sẽ mang đến Thanh lâu bán đi.
Nhưng phu quân của mình thì không phải vậy, không chỉ thay nàng trả nợ bạc, mà còn luôn suy nghĩ cho nàng, một phu quân như vậy, đúng là trời ban tặng.
"Từ, Từ Lang, chàng chậm, chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã." Cuối cùng, nàng cố nén sống mũi cay cay, buột miệng nói một câu.
Từ Mục ngạc nhiên quay đầu lại, thân thể của nguyên chủ đã bị tửu sắc rút cạn, khiến hắn giờ đây mệt đến thở hổn hển, làm gì còn tâm tư đoán mò tâm sự của tiểu cô nương.
Đám người Tư Hổ và Trần Thịnh cũng ngạc nhiên quay lại, rồi phá lên cười lớn.
"Ừ, biết rồi." Từ Mục đáp lại có chút kỳ quặc.
Mặt Khương Thải Vi đỏ bừng, vội vàng đưa hai tay lên ôm mặt, chạy nhanh vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận