Nhận Thầu Đại Minh

Chương 973: Cưỡng ép dứt khoát

**Chương 973: Cưỡng ép quyết tuyệt**
Phụ tình nữ? Hầu gái trên giường?
Dương Phi Nhứ sau một thoáng ngượng ngùng, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
"Ai nha! Ai nha! Quách cố vấn, việc này đúng là ngài đã trách oan Dương tiểu thư rồi."
Dương Phi Nhứ còn chưa kịp mở miệng, Ma bà đã đột nhiên kêu lên.
Điều này làm cho Quách Đạm có chút không kịp phản ứng, hắn kinh ngạc nhìn Ma bà.
Ở Khấu phủ, bà đỡ nào dám ồn ào như thế.
Ma bà lại nghiêm túc nói: "Quách cố vấn, lạc hồng đối với một nữ nhân mà nói, có thể nói là vô cùng quan trọng, cần phải được bảo vệ cẩn thận, giữ lại làm kỷ niệm, chỉ bất quá nha đầu này... Khụ khụ, Dương tiểu thư không hiểu chuyện, bình thường đều là trước tiên lót một khối khăn lụa ở dưới nệm, tội gì phải cắt rách ga giường."
Quách Đạm lập tức toát mồ hôi lạnh đầy người, nói: "Ma bà, bà thật là quá thần thông, vừa nhìn liền hiểu được."
Nói đến việc này, Ma bà liền như đang đàm luận về tư bản của Quách Đạm, mặt đầy vẻ ngạo kiều, "Kia là đương nhiên, ta Ma bà thân là đệ nhất bà đỡ Phúc Châu, vậy nhưng tuyệt đối không phải hữu danh vô thực, ta chỉ cần xem cái lỗ lớn nhỏ cùng hình dạng, liền biết là chuyện gì xảy ra, không phải Quách cố vấn cũng sẽ không tốn nhiều tiền như vậy mời ta tới chăm sóc Dương tiểu thư."
Lão bà tử này thật sự là có chút thú vị. Quách Đạm cười lắc đầu nói: "Ta hiện tại ngược lại cảm thấy số tiền này vẫn là cho ít."
"Ai u! Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm." Ma bà cười đến mức mắt mũi đều nhăn lại.
Dương Phi Nhứ nhìn thấy hai người mà đời này nàng hận nhất lại còn thảo luận như vậy, hận không tìm được một cái kẽ đất để chui vào, không nói lời nào, quay người đi tới hậu viện.
"Mỹ nữ!"
Quách Đạm gọi một tiếng, lại từ bên hông gỡ xuống túi tiền ném cho Ma bà, "Thưởng cho bà."
Nói xong liền đuổi theo.
Ma bà tuổi tác mặc dù lớn, nhưng chân tay lại nhanh nhẹn vô cùng, vững vàng tiếp được túi tiền, đây chính là Quách Đạm ban thưởng, không kịp chờ đợi mở ra xem, thiếu chút nữa tròng mắt đều rơi ra ngoài, "Ba... Ba lượng! Đại Minh tài chính cố vấn trong túi tiền cũng chỉ có ba lượng bạc?"
Có thể thỏa mãn đi!
Đây đã là một tháng tiền tiêu vặt của Quách Đạm.
Quách Đạm đuổi theo Dương Phi Nhứ đi tới hậu viện, chợt nghe thấy một trận tiếng khóc nỉ non, không khỏi ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy một vị phụ nhân ôm một đứa bé.
Hắn ngẩn người, lập tức đi tới.
Phụ nhân kia không nhận ra Quách Đạm, thấy hắn đi tới, không khỏi hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta là cha nàng." Quách Đạm trừng nàng một cái nói.
"A?"
Phụ nhân kia lúc này sững sờ.
Quách Đạm khẽ nói: "Ta còn muốn hỏi ngươi là ai?"
"Ta là mẹ hắn." Phụ nhân kia vội vã cuống cuồng nói.
"... !"
Quách Đạm có chút bối rối.
Đi tới trước cửa phòng Dương Phi Nhứ, đột nhiên ngừng lại, mím môi cười nói: "Tam thẩm, chúc mừng người đã tìm được lang quân như ý, yên tâm, việc này ta sẽ không nói cho tam thúc."
Tam thẩm cuống quýt giải thích: "Dương tiểu thư, ngài... Ngài đừng hiểu lầm, ta... Ta trong sạch, ta không nhận ra người này, đây là tên điên ở đâu ra a!"
"Có ý tứ gì?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Đây không phải Nguyệt nhi a?"
Tam thẩm che hài nhi nói: "Dĩ nhiên không phải, Nguyệt nhi đang ngủ trong phòng, đây là hài nhi của ta Cẩu Tử."
Dương Phi Nhứ cười nói: "Ta Đại Minh tài chính cố vấn thật đúng là phong lưu thành tính, khắp nơi lưu tình a."
"... !"
Lúc này đúng là đến phiên Quách Đạm mặt đỏ như máu, chặn lại nói: "Thật sự là xin lỗi, thật sự là xin lỗi, ta nhận lầm người."
Nói xong, hắn tức giận quay đầu trừng một cái, phát hiện Dương Phi Nhứ đã vào trong phòng, lại hướng phụ nhân kia nói vài tiếng xin lỗi, sau đó liền vào phòng đi.
Đem cửa hung hăng đóng lại, Quách Đạm nhìn Dương Phi Nhứ đang ngồi trên ghế, lộ ra một nụ cười âm trầm.
Dương Phi Nhứ đặt chén trà xuống, cầm lấy tú xuân đao vuốt ve, tự nhủ: "Ta thật đúng là lần đầu nhìn thấy con mồi tự mình đóng lại lồng."
Quách Đạm nao nao, lặng lẽ đưa chân về sau, chậm rãi đẩy ra một khe cửa, sau đó bước tới gần, khẽ nói: "Ta đây không phải sợ nàng khó xử a, chẳng lẽ nàng muốn để người trong thiên hạ đều biết, nàng đã mê choáng ta, đối với ta làm ra chuyện bất chính sao."
"Ngươi ngậm miệng!"
Dương Phi Nhứ lúc này nổi giận quát một tiếng, hai má đỏ hồng, thật đúng là kiều diễm vô cùng.
Bị xinh đẹp như vậy nữ nhân cho mê... thật đúng là một chuyện khiến nam nhân thẹn thùng, ta đến cùng có nên hay không trách nàng? Ân, hay là nên trách, dù sao ta mẹ nó lại không có hưởng thụ được, cái kia đến tột cùng là cái quỷ gì thuốc. Quách Đạm nói: "Muốn để ta ngậm miệng cũng được, nàng phải chịu trách nhiệm với ta."
Dương Phi Nhứ nguýt hắn một cái: "Ta chịu trách nhiệm cái gì?"
Quách Đạm nói: "Khi đó nàng đã mê choáng ta, làm ô uế sự trong sạch của ta, ghê tởm hơn là nàng còn mang theo chủng mà trốn, nàng chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm với ta sao?"
Dương Phi Nhứ cười lạnh nói: "Đây bất quá là lời nói của một phía ngươi."
Quách Đạm cười nói: "Ta biết nàng sẽ quỵt nợ, vì vậy ta đã đem ga giường kia mang đến."
Dương Phi Nhứ vẻ mặt khinh thường nói: "Nếu mà cái ga giường kia có thể coi là chứng cứ, chỉ sợ mỗi ngày đều sẽ có nữ tử cầm ga giường tới tìm ngươi chịu trách nhiệm."
"Cũng phải!"
Quách Đạm nhíu mày, nghĩ đến hình ảnh ngàn vạn thiếu nữ chen chúc trước cửa khuê phòng của hắn, chỉ cảm thấy phi thường có thể xảy ra, lắc đầu nói: "Việc này không thể xem như chứng cứ." Nói xong, hắn lại nói: "Nguyệt nhi đâu?"
"Nàng họ Dương." Dương Phi Nhứ thản nhiên nói.
"Phi thường phù hợp với thân phận đệ nhất người ở rể của ta." Quách Đạm thoáng chỉnh lại vạt áo.
Dương Phi Nhứ cười nói: "Đúng nha! Ngươi chính là thích cho con người khác làm cha."
Quách Đạm cười lạnh: "Xem ra nàng đã có ý định cứng rắn vô lại."
Dương Phi Nhứ không lên tiếng.
Tỷ chính là muốn cứng rắn vô lại.
Quách Đạm chậm rãi đứng dậy, đi về phía Dương Phi Nhứ.
Dương Phi Nhứ vẻ mặt khinh thường, nhìn cũng không muốn nhìn nhiều.
Chỉ mình ngươi?
Đợi hắn đến gần, Dương Phi Nhứ cổ tay rung lên, tú xuân đao trong tay nàng xoay chuyển, lưỡi đao hướng đến Quách Đạm, "Cẩn thận đao kiếm không có mắt."
Vừa dứt lời, Quách Đạm đột nhiên cúi người xuống, dùng chính lồng ngực của mình cứng rắn chống lại lưỡi đao sắc bén kia.
Việc này Dương Phi Nhứ không nghĩ tới, cuống quýt vung cổ tay xuống, Quách Đạm mới tránh được một kiếp.
Quách Đạm thừa cơ một tay nắm lấy vòng eo tinh tế của nàng, kéo nàng vào lòng.
"Ngươi làm gì?"
Dương Phi Nhứ cánh tay quét ngang, lưỡi đao chống đỡ tại cổ Quách Đạm, trong đôi mắt đẹp bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, "Ngươi mà còn...!"
Nói được nửa câu, Quách Đạm đột nhiên gắng gượng đem cổ đè xuống.
Gia hỏa này là điên rồi đi! Dương Phi Nhứ vội vàng thu hồi tú xuân đao, sợ đến mức luống cuống tay chân, chợt thấy đôi môi nóng lên, không khỏi mở to mắt đẹp, ngơ ngác nhìn Quách Đạm ở gần trong gang tấc.
Mặc dù nàng đã là mẹ của hài tử, nhưng nụ hôn đầu tiên lại một mực giữ lại, không ngờ rằng cuối cùng vẫn bị Quách Đạm cướp mất.
Qua một lúc, Quách Đạm quyến luyến rời đi đôi môi đỏ thơm ngát kia, cười nói: "Đây chỉ là một chút tiền lãi nho nhỏ."
"Ta giết ngươi."
Dương Phi Nhứ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cắn răng nghiến lợi nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm hai tay ôm lấy nàng, dính sát vào nàng, tránh cho bị nàng dùng ngón tay cái thi triển thần công, cười nói: "Giết cha của Nguyệt nhi sao?"
Dương Phi Nhứ thần sắc trì trệ, quay đầu đi, nói: "Kia chỉ bất quá là ngươi mong muốn đơn phương." Có thể rõ ràng khí thế không đủ.
Quách Đạm cười nói: "Ngươi cũng dự định nói như vậy với Nguyệt nhi a?"
Dương Phi Nhứ nhíu chặt mày.
Nàng lúc trước sở dĩ không muốn trở về, cũng không biết nên đối mặt với Quách Đạm như thế nào, bởi vì nàng chỉ là bị Quách Đạm làm cho đầu óc nóng lên, cho nên mới mê hoặc Quách Đạm, vì ra biển tác chiến, không quản địch nhân mạnh yếu, đều là chuyện có độ nguy hiểm cao, cho Dương gia lưu lại một người nối dõi, có thể là đợi đến khi trận đánh kết thúc, nàng lập tức lâm vào mê mang, không biết nên làm cái gì.
Quách Đạm đột nhiên buông tay ra, lại một tay kéo tay nàng trắng nõn thon dài, cười nói: "Mang ta đi xem nữ nhi đi."
Dương Phi Nhứ giơ tay lên, vùng thoát khỏi tay Quách Đạm, đi thẳng vào phòng.
"Dương tiểu thư!"
Trong phòng, một vú em ngồi tại bên giường giúp đứa bé đang say ngủ trên giường phe phẩy quạt, nhìn thấy Dương Phi Nhứ vào cửa, vội vàng đứng dậy, trong lòng lại nói, Ma bà nói thật đúng, nữ nhân này thật đúng là không thích hợp làm mẫu thân, nữ nhi đang ngủ, nàng cứ như vậy xông vào.
Lúc này Quách Đạm cũng đi đến, nói: "Ngươi ở ngoài cửa chờ, có việc sẽ gọi ngươi."
Vú em sửng sốt một chút, chợt hành lễ nói: "Vâng." Vội vàng ra khỏi phòng, nghe giọng điệu này, đã biết là đại nhân vật.
Dương Phi Nhứ như bình thường, ôm lấy tú xuân đao tựa ở cạnh cửa.
"Hắc! Nàng bây giờ là chỉ huy sứ, cũng không phải bảo tiêu của ta." Quách Đạm nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Dương Phi Nhứ không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Nàng đã thành thói quen, chỉ cần cùng Quách Đạm ở chung một chỗ, nàng tự động đưa vào vai trò bảo tiêu.
Nhất thời không biết làm sao.
Quách Đạm cười ha ha, sau đó trở về bên giường, nhìn chăm chú hài nhi đang say ngủ trên giường, đột nhiên ồ lên một tiếng: "Sao lại không giống ta?"
Dương Phi Nhứ lúc này dựng thẳng lông mày, nói: "Không giống ngươi thì giống ai."
Có thể lời vừa ra khỏi miệng, nàng đột nhiên ngậm chặt môi lại.
Quách Đạm cười hì hì nhìn nàng, nói: "Nàng coi như đã thừa nhận."
Khuôn mặt Tiểu Nguyệt Nhi thật đúng là cực giống Quách Đạm, liếc một cái liền có thể nhìn ra, con trai giống mẹ, con gái giống cha, vẫn là có đạo lý.
"Hèn hạ!"
Dương Phi Nhứ hừ một tiếng, quay mặt sang một bên.
"Còn tốt, không có đánh thức Tiểu Nguyệt Nhi của ta."
Quách Đạm ngồi tại bên giường, vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt bóng loáng của Tiểu Nguyệt Nhi, tràn ngập áy náy nói: "Tiểu Nguyệt Nhi, thật đúng là ủy khuất con, phụ thân hẳn là nên đến sớm hơn để gặp con, có một đôi phụ mẫu như thế, cũng không biết là chuyện may mắn hay bất hạnh."
Dương Phi Nhứ nghe vậy, trong đôi lông mày cũng toát ra một tia áy náy.
Tiểu Nguyệt Nhi chậm chạp không thấy được phụ thân, nàng cũng có trách nhiệm!
Qua một hồi lâu, Quách Đạm đột nhiên quay đầu, nói: "Đặt tên chưa?"
Dương Phi Nhứ nao nao, nói: "Nàng họ Dương."
Mặc dù không phải con trai, nhưng vì nàng đối với tương lai không có dự định gì, cho nên nữ nhi này cũng phải họ Dương.
Quách Đạm cười nói: "Họ này do nàng định, tên này phải là ta đặt."
Dương Phi Nhứ nói: "Dương Nhất Nhất? Dương Tú Tú?"
Quách Đạm sửng sốt một chút, nói: "Nàng có ý tứ gì?"
Dương Phi Nhứ nói: "Ta chỉ là lo lắng Nguyệt nhi lớn lên sẽ trách ta đã tìm một đồng sinh đặt tên cho nó."
Nữ nhân này thật đúng là đến chết không đổi. Quách Đạm cười nói: "Việc này nàng không cần lo, nếu đã muốn mang họ Dương, vậy cái tên này khẳng định do ta đặt, như vậy mới công bằng."
Dương Phi Nhứ nói: "Ngươi thích đặt thì cứ đặt đi."
"Ừm... ?" Quách Đạm đột nhiên gãi đầu, thầm nghĩ, thật đúng là để nàng nói trúng, đặt tên loại sự tình này thật đúng là quá làm khó ta, thực ra Dương Nhất Nhất nghe cũng không tệ, tên này không được a? Nghĩ tới đây, hắn vụng trộm liếc mắt nhìn Dương Phi Nhứ, chỉ thấy một bộ dáng chờ chê cười, cơn giận liền bùng lên, đột nhiên trong đầu lóe lên, nói: "Vậy thì gọi là Dương Bất Hối đi."
"Dương Bất Hối?"
Dương Phi Nhứ thoáng sững sờ, đột nhiên khẩn trương kêu lên: "Không được! Tên này không được!"
"Xuỵt --- cũng đừng đánh thức nữ nhi của ta." Quách Đạm làm một động tác im lặng.
Dương Phi Nhứ thấp giọng nói: "Tên này nhất định không được."
"Vậy thì gọi tên này." Quách Đạm hắc hắc nói: "Nếu nàng chọc giận ta, ta liền đăng lên báo."
"Ngươi... Ngươi vô sỉ."
"Không dám, không dám, ta cũng chưa từng hạ dược."
"... !"
Thật sự là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận