Nhận Thầu Đại Minh

Chương 244: Từ cũ đón người mới đến

**Chương 244: Tiễn Người Cũ, Đón Người Mới**
Sau khi giúp Lộ Vương hoàn thành bức tranh hôn lễ, Lưu Tẫn Mưu và Từ Kế Vinh bắt đầu tung tin, tạo thế cho Lộ Vương cùng Lộ Vương phi.
Đồng thời trịnh trọng thông báo với mọi người rằng, bộ tranh hôn lễ này sẽ chính thức được bày bán vào ngày tết Nguyên Tiêu.
Kỳ họa tập này đối với Ngũ Điều Thương mà nói là vô cùng quan trọng, bởi vì trong khoảng thời gian này, Ngũ Điều Thương - công xưởng tràn ngập hơi thở nghệ thuật, đã bị Mã Báo làm cho nồng nặc mùi tiền. Bức tranh hôn lễ sẽ tuyên bố sự trở lại của Ngũ Điều Thương với giới nghệ thuật.
Còn Mã Báo sẽ hợp tác với Ngũ Điều Thương sản xuất đua ngựa.
Cùng lúc đó, đua ngựa chính thức tuyên bố bước vào kỳ nghỉ, bất kỳ trận đấu nào cũng cần phải có giai đoạn nghỉ, như vậy mới có thể duy trì cảm giác mong đợi của người xem.
Mặt khác, đua ngựa cũng có rất nhiều phương diện cần chỉnh đốn, cho nên nhân viên công tác của đua ngựa năm nay không được nghỉ tết.
Cái tết này nhất định là bận rộn. Việc Quách Đạm bảo Nha hành quên đi chuyện ngày tết, thật ra là đối tốt với bọn họ, bởi vì căn bản không thể có thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay là ba mươi tết, nhà nhà đều đã giăng đèn kết hoa, toàn bộ các cửa hàng trên phố chợ ngựa đều đã đóng cửa từ sớm, rất nhiều nơi còn chưa từng mở cửa, không khí náo nhiệt từ trên đường phố chuyển dời đến từng nhà.
Duy chỉ có Khấu gia Nha hành là một ngoại lệ, mặc dù Nha hành không có mở cửa, nhưng bên trong lại là tiếng gõ gõ, đập đập, tiếng chuyển chuyển, khiêng khiêng, vô cùng ồn ào.
Ngày mai Nha hành sẽ khai trương, hôm nay lại còn đang bố trí "nhà mới". Bữa cơm tất niên chính là mọi người gọi người nhà đến, cùng nhau ăn bữa cơm công tác tại Nha hành.
Khấu Thủ Tín không có bất kỳ ý kiến gì về việc này, bởi vì Khấu gia nhân khẩu đơn bạc, cho nên ông rất thích không khí náo nhiệt này. Hôm nay ông còn chủ động chạy ra ngoài, chỉ huy mọi người làm việc. Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, thân thể của ông so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Nếu chỉ có đông chủ làm gương tốt, nhân viên cũng sẽ phàn nàn, đây là nhà ngươi mua bán, ngươi làm việc kia là hẳn là. Vì vậy, trừ cái đó ra, bọn hắn hôm nay sẽ còn nhận được tiền thưởng phong phú. Số tiền thưởng này vượt quá mức bọn hắn có thể lý giải, tương đương với ba tháng tiền lương của bọn hắn, vậy nên bọn hắn làm rất vui vẻ, không có chút nào oán giận.
Về phần Quách Đạm, Khấu Ngâm Sa đôi phu thê này, càng không cần phải nhiều lời, hai người bọn họ vốn là cuồng công việc, quên tết triệt để nhất chính là hai người bọn họ.
Lúc này, phu thê hai người đang đi trên hành lang, vừa đi vừa trò chuyện, hoàn toàn không cố kỵ cảnh sắc vườn hoa bên ngoài hành lang.
"Vật liệu sản xuất giáp vải đã giao hàng chưa?"
Quách Đạm hỏi.
Khấu Ngâm Sa đáp: "Bông có lẽ đã được đưa đến, những thứ còn lại chắc là vẫn còn trên đường."
"Có lẽ? Chắc là? Chẳng lẽ Thiên Tân vệ bên kia không gửi thư?"
"Mấy ngày nay ngươi cũng đừng hy vọng xa vời bên kia gửi thư. Chúng ta không ăn tết, không có nghĩa là tất cả mọi người không ăn tết. Nếu không phải chúng ta nguyện ý trả thù lao gấp ba, rất nhiều vật liệu chỉ sợ phải chờ đến năm sau mới giao hàng."
"Ngươi cứ chờ xem, không bao lâu nữa, những kẻ bây giờ đang vui vẻ đón tết, sẽ thầm ghen tị với những người hôm nay vẫn đang cần cù làm việc. Đáng tiếc là, đến khi bọn hắn nhận ra thế giới này đột nhiên trở nên vô cùng tàn khốc thì đã muộn."
"Vậy ba năm trước ngươi giả ngu nhét lăng thì sao?" Khấu Ngâm Sa chế nhạo nói.
Quách Đạm cười nói: "Ba năm đó giúp ta có được nàng, đây là một bút vĩnh hằng tài phú, lấy không hết, dùng mãi không cạn."
Khấu Ngâm Sa trong lòng ngọt ngào, những lời tâm tình lần này, nàng vẫn tương đối thích.
Trong lúc nói chuyện, phu thê hai người tới trước một cánh cửa gỗ lớn, bọn hắn đồng thời đưa tay ra, nắm lấy tay nắm, đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt chính là một văn phòng hình tam giác, ở giữa là một bàn làm việc, được bao quanh bởi hai bên cửa sổ ô vuông khắc hoa, ở giữa khảm từng mảnh từng mảnh ngói sáng. Mặc dù độ trong suốt của ngói sáng này, độ lấy sáng không thể sánh bằng pha lê, nhưng ánh nắng xuyên qua ngói sáng, lại có một loại cảm giác hoàng hôn tà dương, ý cảnh vô cùng đẹp.
Bên trái bàn làm việc là tủ rượu, bên phải là một bàn trà cùng ba chiếc ghế sô pha, bên cạnh ghế sô pha có một lò sưởi trong tường.
Toàn bộ trang hoàng rất tùy ý, đơn giản.
Phòng làm việc này chính là văn phòng giám đốc, nếu Quách Đạm ở Nha hành, sẽ làm việc tại đây.
Quách Đạm đi tới phía trước, mở cửa sổ ra, trong phòng trở nên thoáng đãng, ngoài phòng là chim hót hoa nở, lại hỏi Khấu Ngâm Sa: "Nàng cảm thấy thế nào?"
Khấu Ngâm Sa lắc lắc đầu nói: "Dở dở ương ương, ta không thích lắm."
Quách Đạm cười nói: "Đánh giá rất đúng chỗ."
Khấu Ngâm Sa lại hiếu kỳ nói: "Vì sao chàng lại trang hoàng thành dạng này?"
"Bởi vì..."
Quách Đạm đột nhiên ngồi xuống, sau đó rất tự nhiên gác hai chân lên bàn, nói: "Ta thích như vậy."
Khấu Ngâm Sa vẻ mặt cổ quái nhìn Quách Đạm, đột nhiên mím môi cười nói: "Ta hiểu rồi, bởi vì chàng cũng dở dở ương ương."
Quách Đạm cười gật đầu: "Hoàn toàn chính xác."
Hắn từ trước đến nay vẫn luôn tự biết mình, hắn không khống chế được phong cách sảng khoái kia, phong cách hiện tại thật sự là, muốn có dáng ngồi của người ngồi, có dáng đứng của người đứng, ngôn hành cử chỉ, bao quát cả đãi khách, cũng cần phải dựa theo tuổi tác, vai vế mà ngồi, rất có quy củ.
Hắn so sánh tùy tính một chút, vậy nên thiết kế cũng tùy ý và trương dương hơn một chút.
Hai người ở bên trong trò chuyện một lát, rồi từ cửa sổ đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa gỗ là có thể đi vào vườn hoa phía sau, bên cạnh còn có một cầu thang, đi lên cầu thang, đẩy một cánh cửa ra, bên trong là phòng của thư ký.
"So với văn phòng phía dưới, ta thích nơi này hơn." Quách Đạm cười nói.
"Nói bậy bạ gì đó." Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái.
Trong lúc nói chuyện, hai người cùng nhau đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa bên trong ra.
Bên trong là một văn phòng vô cùng rộng rãi sáng sủa, diện tích không khác biệt lắm so với phòng bên dưới, nhưng vuông vức, bài trí cũng quy củ, chủ thứ rõ ràng, nhưng vật liệu đều dùng tương đối bình thường, rất mộc mạc, không có một chút cảm giác xa hoa, ngay cả xa hoa kín đáo cũng không có.
"Hài lòng không?"
Quách Đạm lại hỏi.
Khấu Ngâm Sa mỉm cười gật gật đầu.
Điểm này nàng có chút khác biệt với Quách Đạm. Quách Đạm trong thầm lặng là rất tùy tiện, nhưng trong công việc lại có chút theo đuổi và quy củ, hắn cảm thấy đây là biểu tượng thân phận, đồng thời cũng đại biểu cho thái độ làm việc và tinh thần diện mạo của ngươi, là một phần của công việc.
Nhưng Khấu Ngâm Sa là hoàn toàn không quan tâm những thứ này. Thế nhưng, ở phương diện đãi khách, nàng lại rất hào phóng, ví như những loại trà ngon, rượu ngon mà Khấu gia trân tàng, tất cả đều dùng để chiêu đãi khách nhân, cha con bọn họ, bao quát cả Quách Đạm, từ trước đến nay không uống những thứ đó.
Kỳ thật liên quan tới vấn đề này, Quách Đạm đã thăm dò mấy lần, bởi vì nữ nhân đôi khi trong lòng không giống nhau. Nhưng cuối cùng phát hiện ra, nàng thật sự không phải giả vờ, mà là chán ghét phát ra từ nội tâm.
Tất nhiên đã đến trình độ chán ghét, Quách Đạm cũng chỉ có thể theo sở thích của nàng mà trù tính, thậm chí ngay cả văn phòng của mình cũng làm rất đơn giản, không có làm một chút nhung chồn trên ghế sô pha. Sang quý nhất trong đó chính là ngói sáng, đó là trong tình huống không có biện pháp, cũng không thể treo một chiếc chiếu cói lên.
"Ta nghĩ nhạc phụ đại nhân đối với phòng làm việc này cũng nhất định sẽ rất hài lòng." Quách Đạm cười nói.
Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Vì sao chàng biết?"
Quách Đạm đi tới trước một cánh cửa, đẩy ra, "Bởi vì căn phòng này."
Khấu Ngâm Sa đi tới nhìn xem, phát hiện bên trong là một phòng nghỉ.
Quách Đạm cười tủm tỉm nói: "Trong lúc làm việc còn không quên sinh hài tử, nhạc phụ đại nhân có thể không hài lòng sao."
Khấu Ngâm Sa biến sắc, một loại cảm giác bị lừa tự nhiên sinh ra, muốn rút lui.
Quách Đạm tranh thủ thời gian giữ chặt nàng, trách cứ: "Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta là loại người không biết nặng nhẹ như vậy sao, hôm nay bận rộn như thế, nào có thời gian, dù sao sau này có rất nhiều cơ hội, không vội ở nhất thời này."
"Sau này chàng cũng đừng hòng."
Khấu Ngâm Sa hừ một tiếng, đồng thời rút tay ra ngoài, tận lực tránh xa gian phòng kia.
Quách Đạm ha ha cười lớn.
Hôm nay bọn hắn thật sự không có công phu sinh hài tử, trời tối, bọn hắn thậm chí còn không ý thức được mình vừa ăn cơm tất niên. Bận rộn khiến tất cả mọi người quên năm nay là ba mươi tết.
Mặc dù đây là cái tết ba mươi đầu tiên của Quách Đạm ở đây, nhưng hắn trải qua rất hài lòng.
Chu gia.
"Mọi người trò chuyện đi, ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Chu Phong đột nhiên đứng dậy.
Chu phu nhân cảm thấy rất kinh ngạc, ở đây cả đại sảnh đường, đang tận hưởng niềm vui gia đình, làm sao trượng phu đột nhiên muốn đi ngủ, liền hỏi: "Ngày mai tửu lâu không mở cửa, vì sao chàng lại nghỉ ngơi sớm như vậy? Là mệt nhọc sao?"
Chu Phong nói: "Nàng quên rồi sao, ngày mai Nha hành mới khai trương, ta phải đến chúc mừng vào sáng sớm."
"Đúng đúng đúng, ngày mai Nha hành mới khai trương." Nói xong, Chu phu nhân lại oán giận nói: "Cái tên Quách Đạm này thật là, chọn ngày nào khai trương không tốt, hết lần này tới lần khác chọn đầu năm mùng một, hắn không cần qua tiết, người khác cũng muốn chứ."
Chu Phong vội nói: "Lời này nàng tuyệt đối đừng nói, nếu hắn không cố gắng như vậy, ta càng thêm ngủ không được."
...
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Chu Phong đã dậy thật sớm, mang theo người hầu, cầm lễ vật, lên xe ngựa, đi đến Nha hành.
Đi vào phố chợ ngựa, toàn bộ đường phố đều trống rỗng, không phải tất cả mọi người đang ngủ, chỉ là rất nhiều người đã ra khỏi thành du ngoạn.
Vừa mới xuống xe ngựa, liền gặp phải Tào Đạt, Chu Phong lúc này sắc mặt trầm xuống, "Thật là xúi quẩy..."
Có thể lời vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên ý thức được năm nay là đầu năm mùng một, vội vàng chắp tay nói: "Tào lão đệ, năm mới, chúc ngươi vạn sự như ý, tài nguyên quảng tiến."
Tào Đạt vẫn còn buồn ngủ, còn dụi dụi mắt, vừa chắp tay, lại ngáp một cái: "A... Chu huynh... A..."
Mơ hồ không rõ, cũng không biết đang nói cái gì.
Tên này khẳng định là cố ý. Chu Phong cười gượng gạo nói: "Sáng sớm như vậy, ngươi sao không có chút tinh thần nào vậy?"
Tào Đạt đột nhiên ý thức được giọng nói của Chu Phong thay đổi, thở dài: "Đừng nói nữa, đêm qua bồi tiếp bọn hắn chơi đến canh bốn mới ngủ, vừa nằm xuống đã bị đánh thức. Chu huynh đêm qua ngủ khi nào?"
Chu Phong cười ha hả nói: "Ta ngủ thật sớm. Quách Đạm không phải nói sao, hôm nay cổ đông chúng ta còn phải họp, xem bảng báo cáo tài vụ năm ngoái của Nha hành, cái này cần phải xem xét nghiêm túc a!"
Tào Đạt đột nhiên liền trở nên tỉnh táo.
Chu Phong cho rằng bọn họ tới xem như tương đối sớm, nào ngờ, khi bọn hắn thong thả đi tới trước cổng chính của Nha hành, bên trong đã là tiếng người huyên náo, bọn họ cho dù không phải là người đến trễ nhất, cũng chắc chắn là đếm ngược.
Đối với thương nhân mà nói, chậm một bước, trong lòng đều thấy bất an.
Nhanh chóng tiến lên, hướng về phía Quách Đạm đang đứng ở cửa chắp tay nói: "Hiền chất, chúc mừng, chúc mừng."
Quách Đạm chắp tay đáp lễ nói: "Cùng vui, cùng vui. Hai vị, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới! Chúc mừng năm mới! Ha ha!"
Quách Đạm lại nói: "Cái Nha hành này các ngươi cũng có phần, ta cũng không nói cái gì là chiêu đãi không chu đáo, hai vị cứ tùy tiện một chút đi."
"Được được được, ngươi cứ bận bịu trước, đợi chút nữa nói chuyện tiếp."
Chu Phong, Tào Đạt bước vào đại môn, lập tức ngây ngẩn cả người. Cái đại sảnh này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, mấy chục người đứng ở bên trong cũng không thấy chen chúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận