Nhận Thầu Đại Minh

Chương 23: Dụng tâm lương khổ

**Chương 23: Dụng Tâm Lương Khổ**
Chết tiệt, ta đến đây làm gì cơ chứ? Quách Đạm lờ mờ đoán được điều gì đó, ngoài miệng lại hỏi: "Vậy không biết Bá gia nói đến là chuyện gì?"
Từ Mộng Dương nói: "Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, nghiệt tử kia bỏ ra hơn một ngàn lượng, mua một mảnh đất bỏ đi, căn bản là không trồng trọt được lương thực, số tiền này ngược lại là việc nhỏ, lão phu tức giận là, những kẻ kia lại đem hắn coi như kẻ ngu ngốc, đùa bỡn trong lòng bàn tay, chỉ sợ sau lưng không ít kẻ chế giễu Từ gia chúng ta, lão phu hi vọng ngươi có thể giúp lão phu hả cơn giận này."
Ngươi chưa từng nghe qua câu "bùn nhão không dính lên tường được" sao, nếu là thật chưa từng nghe, thì hãy nhìn ta đây này. Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Bá gia nếu muốn trút giận, không cần vãn bối tương trợ đi."
Chuyện này quả thật là tương đối kỳ quái, một vị bá tước vậy mà lại thỉnh cầu một thương nhân đến giúp đỡ trút giận.
Từ Mộng Dương thở dài: "Tên Lý Thủ Kỹ kia chính là con trai của Tương Thành bá, nếu lão phu ra mặt, việc này sẽ chỉ càng làm lớn chuyện, tất nhiên việc này nảy sinh trong mua bán, vậy lão phu vẫn hy vọng dùng thủ đoạn trên thương trường để giải quyết việc này."
Quách Đạm nghe xong, lại càng thêm không muốn dính vào chuyện này, đây là ân oán giữa các vị bá tước, ta thân là một thường dân mà dính vào, đây không phải tự tìm phiền phức sao, bèn lắc đầu nói: "Việc này vãn bối chỉ sợ..."
Từ Mộng Dương ngắt lời hắn, nói: "Lúc trước ngươi nói ngươi am hiểu đầu cơ trục lợi, đây cũng không phải loại mua bán theo khuôn phép, đương nhiên, nếu ngươi làm thành công, ta tự nhiên không bạc đãi ngươi, cùng Khấu gia các ngươi. Đồng thời, ta còn cam đoan, tuyệt sẽ không tiết lộ chuyện của ngươi ra ngoài."
Dù sao cũng là bá tước, thủ đoạn ân uy tịnh thi này, quả thật là kín kẽ mà tinh tế.
Quách Đạm đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói, hắn không muốn nhúng tay vào việc này, là một vạn cái không muốn, nhưng có câu nói rất hay, nể mặt thì dễ từ chối.
Đối phương dù sao cũng là bá tước, muốn đối phó hắn thì dễ như trở bàn tay. Mà bây giờ Từ Mộng Dương tuyệt đối coi như đã nể mặt hắn, dù sao hắn chỉ là một tên con rể ở rể, nếu quả thật ép buộc hắn đi làm, hắn chưa chắc làm nên trò trống gì, chỉ có thể nói Từ Mộng Dương không có làm vậy mà thôi, nhưng không có nghĩa là không thể.
Suy đi tính lại, Quách Đạm cảm thấy vẫn là nên biết điều thì hơn, bất quá cũng cần xem lại cách thức tiến hành, thực tế tuy là như thế, nhưng khí thế tuyệt không thể lép vế, bằng không sau này mặc hắn xoa tròn bóp méo hay sao.
Quách Đạm đột nhiên ưỡn thẳng lưng, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Bá gia đã coi trọng vãn bối, đó là vinh hạnh của vãn bối. Nhưng nếu là nói đến chuyện mua bán, vậy thì không tồn tại chuyện bạc đãi hay không bạc đãi, vãn bối là dựa vào năng lực kiếm tiền, mà không phải dựa vào bố thí, đáng giá bao nhiêu thì là bấy nhiêu, tất nhiên Bá gia ngài quen biết Trần Phương Viên, tự nhiên cũng biết, muốn mời vãn bối ra tay, giá cả cũng không thấp đâu."
Từ Mộng Dương hơi sững sờ, chỉ cảm thấy Quách Đạm trước mắt khác hẳn với Quách Đạm khi nãy, thần thái, ánh mắt hoàn toàn khác biệt, có thể hắn chẳng những không giận, ngược lại vuốt râu cười, hết sức vui mừng nói: "Như vậy mới giống một nam nhân. Một ngàn lượng chứ gì? Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi có thể giúp lão phu hả cơn giận này."
Xin lỗi nhé, đây chẳng qua chỉ là giá khởi điểm thấp nhất mà thôi. Quách Đạm thầm nghĩ, nhưng không có đòi hỏi thêm, hắn chủ yếu muốn biểu hiện thái độ cứng rắn, mà không phải là vì tiền, lại nói: "Ngoài ra, vãn bối còn có một điều kiện, đó là vãn bối không muốn để người khác biết được, là vãn bối đứng sau an bài, điều này không chỉ vì lý do cá nhân, mà còn vì vãn bối không muốn đắc tội bất kỳ ai."
Từ Mộng Dương cười nói: "Ngươi yên tâm, cho dù Lý Thủ Kỹ biết rõ là do ngươi làm, hắn cũng không dám làm gì ngươi cả, bằng không mà nói, thì Tôn Bất Ngôn kia sao dám giúp hắn đùa giỡn tôn nhi của ta chứ, nếu bọn họ dám phá hỏng quy củ, thì lão phu cũng sẽ làm tới cùng."
Quách Đạm lắc đầu nói: "Nhưng vãn bối hy vọng hắn không biết, vãn bối đương nhiên tin tưởng Bá gia sẽ không nói ra, nhưng Tiểu Bá gia thì..."
Từ Mộng Dương lập tức nói: "Ta sẽ dặn dò nghiệt tử kia, tuyệt đối không tiết lộ chuyện của ngươi."
Quách Đạm chắp tay nói: "Đa tạ Bá gia thông cảm."
Từ Mộng Dương hỏi: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"
Quách Đạm trầm ngâm một lát, nói: "Kỳ thật liên quan đến chuyện Tiểu Bá gia mua đất, trước đó vãn bối đã có nghe qua, nhưng cụ thể làm như thế nào, còn phải đến tận nơi xem xét mới rõ được."
Từ Mộng Dương gật gật đầu, nói: "Không biết khi nào ngươi có thời gian?"
Lão già này là sợ ta kéo dài không làm đây mà, hừ, cũng quá xem thường người khác rồi. Quách Đạm cười nói: "Vãn bối lúc nào cũng có thời gian, ngày mai cũng được."
Từ Mộng Dương lập tức nói: "Vậy thì quyết định là ngày mai đi."
Lúc này, Từ Mậu đột nhiên đi tới, làm lễ, hỏi: "Lão gia, sao tiểu thiếu gia lại quỳ gối bên ngoài vậy?"
Từ Mộng Dương lạnh nhạt nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta à?"
Từ Mậu cười ngượng ngùng, thân là đại quản gia, hắn quản lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ Bá tước, việc này bản thân hắn cũng có trách nhiệm, nhưng xưa nay hắn vẫn luôn thiên vị Từ Kế Vinh.
Từ Mộng Dương hỏi: "Các ngươi đã bàn bạc xong chưa?"
Từ Mậu gật gật đầu, nói: "Đã bàn bạc xong rồi ạ."
Quách Đạm thức thời nói: "Đã như vậy, vãn bối xin cáo từ trước."
Từ Mộng Dương cũng không giữ lại, phân phó một nha hoàn tiễn Quách Đạm ra ngoài, rồi hỏi Từ Mậu: "Các ngươi bàn bạc như thế nào rồi?"
Từ Mậu nói: "Nếu xét về thực lực, thì Liễu gia có thực lực hơn, Liễu gia có chi nhánh ở Nam Kinh, Tô Châu và các vùng khác, hơn nữa bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, so sánh ra thì, tửu trang của chúng ta giao cho bọn họ quản lý, thì rất nhanh sẽ thấy được hiệu quả. Khấu gia có vẻ hơi yếu thế hơn, nhưng Khấu gia biết cách dương trường tị đoản, bọn họ đề nghị chúng ta nên bán rượu mới có hạn, dùng cách này để nâng giá rượu mới lên, đồng thời còn có thể đề cao địa vị của rượu mới."
Từ Mộng Dương gật đầu, không nói thêm gì.
Từ Mậu biết hôm nay Từ Mộng Dương chủ yếu muốn gặp mặt Quách Đạm, loại chuyện này ông không nên quá để ý, nhưng trong lòng ông lại có chút tò mò, hỏi: "Lão gia, Quách Đạm nói thế nào?"
Từ Mộng Dương lắc đầu cười khổ: "Hắn không muốn giúp đỡ việc này."
Từ Mậu cau mày nói: "Hắn sao lại không hiểu chuyện như vậy, dám cự tuyệt lão gia ngài."
Từ Mộng Dương khoát tay, cười nói: "Chuyện này chỉ có thể chứng minh người này rất có bản lĩnh, ngươi thử nghĩ xem, đổi lại bất kỳ một người đọc sách nào khác, có lẽ nào không nhân cơ hội này mà nịnh bợ ta?"
Từ Mậu nói: "Lời tuy là như vậy, nhưng với địa vị của lão gia, thì không lo không tìm được người tài giỏi trong giới kinh doanh, tại sao lão gia lại coi trọng người này đến vậy?"
Từ Mộng Dương thở dài, nói: "Còn không phải vì nghiệt tử kia sao?" Lúc nói chuyện, hắn chỉ tay ra ngoài cửa.
Từ Mậu kinh ngạc nói: "Tiểu thiếu gia?"
"Ngoài nó ra thì còn có thể là ai nữa."
Từ Mộng Dương hừ một tiếng, lại bất đắc dĩ thở dài: "Mấy năm qua, ta đã tìm khắp thiên hạ các danh sư đến dạy nghiệt tử kia, nhưng nghiệt tử kia chẳng những học không tốt, mà còn thường xuyên làm các lão sư tức giận bỏ đi, cứ tiếp tục như thế, ta thật sợ Từ gia chúng ta không có người kế tục! Vì vậy, ta muốn đi một con đường khác, kỳ thật trong mấy tháng nay, ta vẫn luôn tìm kiếm một người thông minh lanh lợi, để phụ tá Vinh nhi, tốt nhất là có thể khai sáng cho nó, về phần chuyện đọc sách, ta đã sớm không còn hy vọng xa vời, chỉ mong nó có thể không đem gia nghiệp của Từ gia chúng ta mà bại hoại hết."
Từ Mậu nói: "Lão gia dụng tâm lương khổ, tiểu nhân có thể hiểu được, nhưng có phải Quách Đạm tuổi còn quá trẻ không."
Từ Mộng Dương cười nói: "Tuổi trẻ thì càng tốt, như thế mới có thể ở bên cạnh Vinh nhi lâu dài, hơn nữa ngươi nghĩ xem, trong những năm gần đây, hắn chịu biết bao nhiêu lời chế giễu, mà lại có thể ẩn nhẫn tốt như vậy, có thể thấy người này lòng dạ sâu thẳm, Vinh nhi bây giờ thiếu chính là điều này."
Ông làm sao biết, Quách Đạm này đã không còn là Quách Đạm của ngày xưa nữa.
"Nếu hắn thật sự có bản lĩnh, vậy thì quả là rất đáng nể." Từ Mậu gật gật đầu, lại nói: "Nhưng không phải hắn đã từ chối rồi sao?"
Từ Mộng Dương cười nói: "Hắn tuy từ chối giúp chúng ta bán rượu, nhưng hắn đã đồng ý giúp Vinh nhi giải quyết chuyện mảnh đất bỏ hoang kia."
Từ Mậu lắc đầu: "Liên quan đến chuyện đất bỏ hoang, đã có giấy trắng mực đen, chẳng lẽ Quách Đạm còn có thể khiến Lý Thủ Kỹ kia nhả ra hay sao."
Từ Mộng Dương nói: "Ta chính là muốn mượn việc này để xem, xem rốt cuộc hắn có thông minh tuyệt đỉnh như lời Trần Phương Viên nói hay không."
...
Phía bên kia, khi Quách Đạm đi đến tiền viện, thì Liễu Thừa Biến đã rời đi, nhưng nhìn thần sắc của Khấu Nghĩa, thì Khấu gia hẳn là đang ở thế hạ phong, nhưng Quách Đạm không nói thêm gì, hai người lên xe ngựa, trở về Khấu gia.
"Các ngươi đã bàn bạc như thế nào rồi?"
Quách Đạm thản nhiên hỏi.
Khấu Nghĩa cẩn thận trả lời: "Trước mắt vẫn chưa biết được."
Quách Đạm cũng không hỏi thêm, đột nhiên cười nói: "Không ngờ ta và Hưng An bá này lại có chút nguồn gốc."
Khấu Nghĩa tò mò hỏi: "Nguồn gốc? Nguồn gốc gì?"
Quách Đạm nói: "Ta và Tiểu Bá gia kia được gọi là kinh thành song phế, ngươi lẽ nào không biết?"
Khấu Nghĩa nói: ". . . !"
Hắn làm sao không biết, chỉ là không nghĩ tới Quách Đạm lại có mặt mà nói ra.
Quách Đạm hứng thú nói: "Ngươi thấy ta và Tiểu Bá gia kia so sánh, ai mạnh ai yếu?"
Khấu Nghĩa nhỏ giọng nói: "Nói đến, cô gia vẫn là phải so với Tiểu Bá gia kia thì mạnh hơn không ít, Tiểu Bá gia kia thật sự là làm người ta đau đầu vô cùng, từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, hoang phí, nếu không phải Hưng An bá gia đại nghiệp lớn, e rằng đã sớm... Cô gia tuy không giỏi kinh doanh, nhưng coi như tiết kiệm hơn."
Quách Đạm cười khổ nói: "Ta không phải không muốn tiêu xài, chỉ tiếc phu nhân quá khôn ngoan, ta không có điều kiện để tiêu xài!"
Khấu Nghĩa lập tức cẩn thận nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm ồ lên: "Sao ta thấy ánh mắt của ngươi, cứ như đang phòng trộm vậy!"
Khấu Nghĩa vội vàng nói: "Không có, không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận