Nhận Thầu Đại Minh

Chương 63: Nhã tục biện

**Chương 63: Nhã tục biện**
Chỉ riêng b·ứ·c "Phong Hoa Tuyệt Đại" được trưng bày ở đây thôi, hiệu quả đúng là chuẩn không cần chỉnh, giống như có lệnh "Người rảnh rỗi dừng bước" vậy, trong số hơn một trăm người, không một ai lướt qua b·ứ·c họa này, tất cả đều chen chúc xúm lại, vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài.
Bởi vì thời này không có khái niệm người mẫu, tranh vẽ về nhân vật cực kỳ hiếm hoi, phần lớn đều là các nhân vật lớn chuyên mời họa sĩ đến vẽ chân dung cho mình, về phần tạo hình, tư thế thì na ná như nhau, đều là ngồi ngay ngắn, phần lớn là tự mình giữ xem, không đem ra trưng bày. Trước kia Chu Lập Chi vẽ tranh toàn là dựa vào trí tưởng tượng, hắn. . . hắn thật sự sẽ ngất, cho nên những tư thế, y phục, tạo hình của các nữ nhân trong tranh, đều là do Quách Đạm nghĩ ra, nhưng lúc này Quách Đạm, cũng không có lòng cầu tiến, hắn cũng không suy nghĩ cẩn t·h·ậ·n, cứ thế bê nguyên xi những hình ảnh kinh điển trong đầu ra.
Nhưng cho dù thế, cũng đủ khiến đám c·ô·ng t·ử ca này phát đ·i·ê·n, vì đây rốt cuộc là tranh vẽ, không phải T tú, mấu chốt là kỹ thuật vẽ tranh này, khắc họa nhân vật quá mức sống động, bọn hắn h·ậ·n không thể khoét cả đôi mắt ra mà nhìn, có kẻ còn há hốc mồm, khóe miệng bóng loáng, thần sắc ngây ngốc, lẩm bẩm nói.
"Oa. . . Nữ nhân này thật sự là quá đẹp!"
"Phong, Hoa, Tuyệt, Đại. . . Giờ khắc này ta mới hiểu thế nào mới thực sự là Phong Hoa Tuyệt Đại."
"Cái này. . . Đây có thật là tranh vẽ không? Tại sao ta lại có cảm giác nữ nhân này đang s·ố·n·g s·ờ s·ờ ở trước mặt ta mà tắm rửa."
"Mỹ nhân này rõ ràng là đang u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u."
"Ngươi đã thấy ai đứng trong hồ u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u bao giờ? Rõ ràng là đang tắm."
"Ngươi có thấy ai tắm mà không c·ở·i sạch y phục không?"
"Đúng vậy! Sao lại không c·ở·i sạch chứ? Ai. . . Thật là đáng tiếc."
"Các ngươi cũng đừng tranh cãi nữa, chuyện này chỉ có thể nói rõ, Lập Chi hiền đệ của ta đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa trong hội họa. Chỉ riêng b·ứ·c họa này, tuyệt đối xứng đáng phong phạm của các bậc đại gia."
"Có điều Chu Lập Chi vẫn còn quá trẻ a!"
"Hừ, ta đã sớm nói Lập Chi hiền đệ của ta là kỳ tài ngút trời mà, vậy mà các ngươi không ai tin. Các ngươi thử nghĩ xem, Lập Chi hiền đệ của ta trước kia nhìn thấy nữ nhân đều sẽ té xỉu, nhưng lại có thể vẽ ra những b·ứ·c Xuân cung họa mỹ diệu đến vậy, đây không phải t·h·i·ê·n tài thì là gì?"
"Nói có lý."
. .
"Ta. . . Ta có thể s·ờ s·ờ được không?"
Quan Tiểu Kiệt mập mạp, say sưa như c·h·ế·t đi sống lại vươn bàn tay múp míp của mình ra.
Ba ba ba!
Vô số cánh tay đồng loạt vươn ra, giáng mạnh xuống bàn tay béo múp ấy.
Trong nháy mắt, tay s·ư·n·g vù.
"Ai u!"
Quan Tiểu Kiệt vội rụt tay, còn chưa kịp nổi nóng, thì đã bị nước bọt của đám người nhấn chìm.
"Ngươi sao có thể dùng bàn tay bẩn thỉu đó, mà làm vấy bẩn Phong Hoa Tuyệt Đại thuần khiết, cao quý này."
"Tiểu Kiệt, ngươi mà dám động vào nàng, thì đừng trách ta không nể mặt huynh đệ."
"Ngươi mà thèm s·ờ, thì đi Xuân Mãn lâu mà s·ờ, chỗ này không hoan nghênh ngươi."
. . . .
Quan Tiểu Kiệt ngày thường ngang n·g·ư·ợ·c càn rỡ, nhưng trước cơn thịnh nộ của nhiều người, hắn có chút sợ hãi, vội cười theo nói: "Các vị huynh đệ xin bớt giận, ta chỉ tùy t·i·ệ·n nói một chút mà thôi. Ha ha. . . ."
"Xin các vị quý kh·á·c·h, chớ nên đụng vào tranh."
Gã tôi tớ đứng bên cạnh, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhỏ giọng nhắc nhở: "t·h·iếu gia nhà ta đã phân phó qua, nếu ai không tuân thủ quy củ, thì chỉ còn cách mời người đó ra ngoài."
Một vị c·ô·ng t·ử lập tức nói: "Ngươi yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không khinh nhờn tranh của Lập Chi hiền đệ."
Người này xem ra là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Chu Lập Chi, loại fan hâm mộ cuồng nhiệt này, thì tuyệt đối là thuộc loại "cuồng" đến mức không gì sánh được, bởi vì đây là thể loại tranh kén người xem, không phải thể loại chính thống.
"A? Chỗ đó còn có một b·ứ·c."
Không biết ai hét lớn một tiếng, đám người đứng vòng trong lập tức đưa mắt nhìn theo, sau đó hấp tấp chạy tới, những người vòng ngoài cũng cố xích lại gần, dù sao một b·ứ·c tranh cũng chỉ lớn có vậy, bọn hắn đứng ở phía sau thì làm sao thấy được.
Quan Tiểu Kiệt cùng đám người đi tới trước b·ứ·c tranh, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, b·ứ·c tranh này vẽ một vị t·h·iếu phụ kiều diễm, đứng ở tr·ê·n mái ngói xanh cao cao, nhìn xuống chúng sinh một cách đầy uy quyền, đang tao nhã c·ở·i áo ngoài, bên trong là lớp lụa mỏng trong suốt, nửa kín nửa hở, vừa toát lên vẻ cao quý, lại vừa ẩn chứa nét quyến rũ, lại thêm một chút ngạo mạn trêu ngươi, thứ này đối với nam nhân quả thật là đ·ộ·c dược, một khi đã say mê trong đó, thì không cách nào thoát ra được.
Bên cạnh cũng có đề bốn chữ lớn --- Khuynh quốc khuynh thành.
"Khuynh quốc khuynh thành. Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!"
"Nữ t·ử này thật sự xứng danh khuynh quốc khuynh thành."
. . . .
Quan Tiểu Kiệt chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, đàng hoàng tiến đến hỏi người chủ trì bên cạnh: "Nữ nhân trong b·ứ·c họa kia, có phải được vẽ dựa theo người thật?"
Gã tôi tớ đáp: "Bẩm c·ô·ng t·ử, nữ nhân trong tranh đều là họa kỹ của Tam k·i·ế·m Kh·á·c·h chúng ta."
"Họa kỹ? Thế nào là họa kỹ?"
"Là những nữ nhân chuyên làm mẫu cho Chu c·ô·ng t·ử vẽ tranh."
"Nha. . . ."
Quan Tiểu Kiệt há hốc miệng, hai mắt sáng rực.
Xung quanh lập tức ném tới vô số ánh mắt tán thưởng, các anh em, câu hỏi này của ngươi quá đúng trọng tâm.
Tuy nhiên, hai b·ứ·c tranh này đặt ở cửa ra vào, thực ra vẫn còn khá là kín đáo, những b·ứ·c tranh tr·ê·n hành lang kia, mới đúng là. . . Ân, không thể tả nổi.
Chẳng mấy chốc, một trăm vị khách quý này liền tản ra, không ngừng đi lại tr·ê·n hành lang, ánh mắt dần dần biến thành màu xanh lục, có khi lại đứng trước một b·ứ·c họa, trầm tư suy nghĩ.
Có những c·ô·ng t·ử ca có chút hàm dưỡng, có tài văn chương, thì tán thưởng kỹ thuật vẽ của Chu Lập Chi không ngớt, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, hơn nữa mỗi b·ứ·c họa đều có bối cảnh khác biệt, phong cách không phải thuộc loại dung tục thấp kém, mà theo hướng nghệ t·h·u·ậ·t, cao cấp, có thâm ý. Phần lớn c·ô·ng t·ử ca đang thảo luận về câu chuyện phía sau mỹ nữ này, bọn họ thi nhau đoán già đoán non, tha hồ p·h·át huy trí tưởng tượng.
Đáng tiếc Khấu Ngâm Sa không lấy tài hoa để luận người, mà hoàn toàn dựa vào địa vị, trong đó cũng có một số t·h·iếu gia ăn chơi trác táng, vô học, bọn hắn liền. . . . So sánh có phần tầm thường hơn một chút.
Đang lúc đám người đang chìm đắm trong b·ứ·c họa, đằng sau khu vực triển lãm đột nhiên có một đám người đi tới, người dẫn đầu mặc áo bào đỏ, đầu đội khăn lưới đặc trưng thời Minh, tướng mạo coi như tuấn tú, có điều dáng đi có hơi du côn.
Không phải Từ Kế Vinh thì còn ai.
Nhưng nếu nói về độ "sành điệu", thì phải kể đến Lưu Tẫn Mưu bên cạnh, chỉ thấy y mặc một chiếc váy hoa thêu hình mỹ nhân, tóc mai cài hoa hồng, chân đi đôi giày vải màu trắng ngọc.
Hai người này thật sự là phong cách, khiến cho Quách Đạm mặc áo vải nâu đứng cạnh trở nên mờ nhạt, bất quá hôm nay là ngày lễ của bọn họ, Quách Đạm chỉ là khách mời, tự nhiên không thể c·ướp hào quang.
"Ai u! Vinh đệ của ta đến rồi."
"Từ hiền đệ, lâu rồi không gặp."
"Hiền đệ, nhiều ngày không thấy, ngươi thật sự ngày càng tuấn tú."
. .
Đám c·ô·ng t·ử ca kia nhìn thấy Từ Kế Vinh, giống như ruồi thấy c·ứ·t, lập tức xông tới, vây quanh Từ Kế Vinh, miệng gọi hiền đệ, Vinh đệ, vô cùng thân thiết, hỏi han ân cần, tâng bốc không ngừng như nước sông cuồn cuộn, chảy mãi không thôi. . . .
Ai mà biết trước kia, Từ Kế Vinh chỉ là trò cười sau bữa trà của bọn họ, vốn chẳng ai thèm chơi cùng Từ Kế Vinh, hai người bạn tốt thực sự của Từ Kế Vinh, cũng chỉ có Chu Lập Chi và Lưu Tẫn Mưu, hai thanh niên có vấn đề, giờ thì thêm Quách Đạm.
Vậy mà giờ đây, bọn hắn lại tranh nhau nịnh bợ Từ Kế Vinh, bởi vì bọn hắn biết rõ, buổi triển lãm này không phải chỉ tổ chức một lần, bọn hắn còn hợp tác lâu dài với Khấu gia, chắc chắn còn có lần sau, hơn nữa, những b·ứ·c họa này liệu sau đó có được bán ra ngoài không? Còn có cả mỹ nhân trong tranh kia nữa. . .
Nói tóm lại, bọn hắn có quá nhiều điều muốn nhờ vả.
Từ Kế Vinh s·ố·n·g đến từng này tuổi, có lẽ chưa bao giờ được nếm trải cảm giác được mọi người vây quanh tâng bốc, quả thực chính là muốn "lên mây", cười đến nỗi híp cả mắt.
"A? Sao không thấy Chu hiền đệ của ta?"
Một fan cuồng nhiệt của Chu Lập Chi đột nhiên hỏi.
Quách Đạm thầm nghĩ, Chu Lập Chi mà bị các ngươi vây quanh như thế, e rằng không chỉ đơn giản là ngất xỉu, không chừng còn xảy ra án m·ạ·n·g, dù sao các ngươi cũng quá ---- bẩn!
Từ Kế Vinh ồ lên một tiếng: "Chi Chi không có tới."
"Đây không phải là buổi triển lãm tranh của Chu hiền đệ sao?" Fan hâm mộ kia nghi ngờ nói.
Từ Kế Vinh đáp: "Dĩ nhiên không phải, đây là buổi triển lãm tranh của Tam k·i·ế·m Kh·á·c·h chúng ta, lẽ nào ngươi cho rằng cái khung ảnh l·ồ·ng kính kia cũng là do Chi Chi làm?"
Rất có lý.
Nhưng hết lần này tới lần khác có người không phục, hỏi: "Trong Tam k·i·ế·m Kh·á·c·h không có Chu hiền đệ sao?"
". . . ."
Từ Kế Vinh cứng họng.
Quách Đạm vội vàng đứng ra nói: "Chắc hẳn các vị đều biết, Chu c·ô·ng t·ử xưa nay không màng danh lợi, rất ít khi lộ diện, há lại sẽ tới đây. Mà hắn sở dĩ tổ chức buổi triển lãm này, không phải là vì muốn chứng minh mình tài giỏi ra sao, mà là muốn lên tiếng, hắn muốn cho thiên hạ biết, tranh của hắn không phải là thứ không thể lên được nơi thanh nhã, cũng không phải là thứ thấp kém, người thưởng thức tranh, cũng không phải là kẻ thấp kém, Chu c·ô·ng t·ử từng nói, cái ta yêu thích, chính là cao nhã, cái người khác yêu thích, lại là thấp kém, cái gọi là nhã tục, chẳng qua cũng chỉ là tự mình lừa mình dối người mà thôi."
Lưu Tẫn Mưu, Từ Kế Vinh đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía Quách Đạm, trong lòng thầm nghĩ, Chi Chi chưa từng nói qua những lời này, còn nói nhiều chữ như vậy, chuyện này không có khả năng lắm nha.
Nhưng là đám người lại vỗ tay khen hay, đồng thời cảm động trong lòng, vì Chu Lập Chi tổ chức buổi triển lãm này, là muốn thay chúng ta lên tiếng nha.
"Nói hay lắm! Cái gì gọi là thấp kém, cái gì gọi là cao nhã, chẳng qua cũng chỉ là tự mình lừa mình dối người."
"Không hổ là Chu hiền đệ của ta, chỉ riêng phần ngạo khí này, đã vượt qua không ít văn nhân, họa sĩ, t·h·i·ê·n cổ danh sĩ."
"Không sai, sau này ai dám nói Chu hiền đệ của ta không phải, ta nhất định không tha cho hắn."
. .
Quách Đạm nhìn bọn hắn k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, trong nội tâm cười thầm, xem ra từ xưa đến nay, fan hâm mộ cuồng nhiệt đều là đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g như vậy.
Quan Tiểu Kiệt đột nhiên tiến lên trước, khoác vai Từ Kế Vinh, cười hì hì nói: "Kế Vinh, tranh này có bán không?"
Trong nháy mắt, im lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều tập tr·u·ng vào Từ Kế Vinh, ai nấy đều căng thẳng, thấp thỏm.
Từ Kế Vinh kiêu ngạo đẩy bàn tay béo múp của Quan Tiểu Kiệt ra, nói: "Đây chính là buổi triển lãm tranh, chỉ có thể nhìn, không thể mua."
Mọi người nghe vậy, không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Một người nói: "Vinh đệ, ngươi xin thương xót, bán cho ta một b·ứ·c, tiền bạc không thành vấn đề."
Lưu Tẫn Mưu lập tức hai mắt sáng lên, con ngươi đảo như rang lạc, trong đầu các con số không ngừng nhảy múa.
Từ Kế Vinh lại cảm thấy mình bị vũ n·h·ụ·c, trừng mắt nhìn người kia nói: "Lẽ nào ngươi cho rằng bản tiểu gia t·h·iếu tiền?"
". . . ."
Gặp phải một ông chủ không t·h·iếu tiền, thật sự là nỗi buồn lớn nhất của đời người a!
Quan Tiểu Kiệt đôi mắt khẽ đảo, nói: "Vậy còn người trong b·ứ·c họa thì sao?"
"Cái gì mà người trong b·ứ·c họa?" Từ Kế Vinh ngạc nhiên hỏi.
Quan Tiểu Kiệt cười hắc hắc: "Từ huynh, ngươi cũng đừng giấu ta, ta biết rồi, người trong b·ứ·c họa này chính là họa kỹ của các ngươi, Tam k·i·ế·m Kh·á·c·h."
Từ Kế Vinh lại bị hỏi đến ngây ngốc, hắn thật sự là chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Quách Đạm lại đứng ra, nói sang chuyện khác: "Các vị cứ an tâm, mặc dù tranh trong triển lãm, tạm thời không bán, nhưng tiểu Bá gia sẽ tặng cho các vị một phần quà nhỏ."
Đám c·ô·ng t·ử ca kia nghe xong, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, đừng nói là quà nhỏ, cho dù là quà lớn, bọn hắn cũng không thèm, nếu không phải là tranh, thì đừng có đem ra, bên người lại không có gia nhân, cầm rất tốn sức.
Quách Đạm cười nói: "Phần quà nhỏ này chính là một loại tập tranh được Tam k·i·ế·m Kh·á·c·h dốc lòng tạo ra, phía tr·ê·n in toàn bộ tranh trong buổi triển lãm."
Mọi người lập tức mắt sáng rực, k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nhìn Quách Đạm.
Thật là thơm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận