Nhận Thầu Đại Minh

Chương 785: Mọc lên như nấm

**Chương 785: Mọc lên như nấm**
Ga giường bị thủng một lỗ!
Đây chính là một vụ án vô cùng phức tạp, lại liên quan đến ***.
Mà người trong cuộc chỉ có hai người, chính là Quách Đạm và Dương Phi Nhứ.
Quách Đạm đối với chuyện xảy ra tối hôm qua mơ hồ không rõ, hắn chỉ nhớ mang máng dáng vẻ oai hùng phi nước đại của mình, như vậy Dương Phi Nhứ chính là người duy nhất biết chuyện.
Thế là Quách Đạm dự định tìm Dương Phi Nhứ về, hỏi nàng cho ra lẽ, tại sao ga giường của hắn lại bị thủng một lỗ, nhất định phải cho hắn một lời giải thích.
"Đợi chút!"
Quách Đạm đột nhiên gọi với lại tên hộ vệ vừa mới đi ra cửa.
Tên hộ vệ kia lại quay trở vào trong sảnh, nghi hoặc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm há miệng, hai đầu lông mày lộ ra vẻ giãy dụa, không khỏi lại cúi đầu liếc nhìn tờ giấy trong tay, phía trên chỉ viết một câu --- đại ân không lời nào cảm tạ hết được.
"Đuổi thì không cần."
Quách Đạm đột nhiên nắm chặt tờ giấy, nói: "Ngươi điều động một đội nhân mã qua đó hiệp trợ Dương giáo úy đi."
"Tuân mệnh."
Tên hộ vệ kia ôm quyền thi lễ, liền lui xuống.
Quách Đạm đứng dậy đi tới trên tường thành, nhìn ánh mặt trời đã dần dần ló dạng, lại là sầu não dâng lên, thầm nghĩ: "Phi Nhứ nha Phi Nhứ, không ngờ tới nàng so với ta còn tham lam hơn, nhiệm vụ cũng không chịu từ bỏ, ngay cả hạt giống cũng muốn, ta không để ý đến việc bị nàng 'lên', có thể ngươi cũng không chịu động não suy nghĩ một chút, vạn nhất ngươi thật sự mang thai, ngươi làm sao đi chấp hành nhiệm vụ a! Bất quá. . . Bất quá vận mệnh của ngươi, vẫn là do chính ngươi quyết định đi."
Thực ra tại phủ của Vệ Huy, khi Quách Đạm đưa ra vấn đề về hậu duệ của Dương gia, Dương Phi Nhứ vẫn luôn buồn rầu vì chuyện này.
Nàng đương nhiên không cam tâm cứ như vậy làm vợ người ta, nàng hiện tại còn chưa có bất kỳ công tích nào, cứ như vậy mà cởi xuống phi ngư phục, buông xuống tú xuân đao, nàng quyết không thể chấp nhận.
Mà kế hoạch này, càng làm tăng thêm nỗi khổ não trong lòng nàng.
Cơ hội này quả thật ngàn năm có một, nàng khẳng định là không muốn từ bỏ, thế nhưng Dương gia cũng chỉ có mình nàng là dòng độc đinh, chuyến đi này tạm thời chưa biết hung hiểm, nếu không làm gì đó, nàng cảm thấy hình như có lỗi với phụ thân, thực sự xin lỗi Dương gia.
Mặc dù phụ thân nàng đã rời xa nàng từ rất sớm, thế nhưng phụ thân vẫn luôn dẫn dắt nàng, nàng gặp phải bất cứ vấn đề gì, thường thường đều sẽ nghĩ, nếu phụ thân còn ở đây, ông ấy sẽ làm như thế nào, thế nhưng lần này, nàng hoàn toàn không biết nếu phụ thân còn sống, sẽ bảo nàng lựa chọn ra sao.
Hai ngày nay đối với nàng mà nói thật sự là một ngày bằng một năm.
Thế là nàng nghĩ đến biện pháp này, nhất tiễn song điêu.
Đây đều là do lúc trước Quách Đạm nói đùa, bản thân chính là lựa chọn duy nhất của Dương Phi Nhứ.
Thế nhưng Dương Phi Nhứ cảm thấy những lời nói kia của Quách Đạm, dường như rất đúng, gia đình khác không thể nào chấp nhận việc nữ nhân trong nhà ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, chỉ có Quách Đạm là không ngại những điều này.
Nàng mặc dù cũng chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.
Nhưng chỉ có vậy mà thôi, thực ra ngay trong tối hôm qua, Dương Phi Nhứ cũng chưa thật sự hạ quyết tâm, đến cùng nên làm như thế nào, chính quyết định của Quách Đạm để nàng đi chấp hành nhiệm vụ về sau, nàng mới lấy hết dũng khí bỏ mị dược vào trong rượu, nơi này là có thành phần xúc động.
Bởi vì không có nhiều thời gian để cho nàng suy nghĩ cặn kẽ.
Mà nàng làm như vậy, phần lớn là cầu mong một sự an tâm, mặc dù tối hôm qua sức chiến đấu của Quách Đạm bùng nổ, nhưng cũng chỉ có một đêm mà thôi, trời mới biết có thể một phát trúng ngay hay không, mười mấy ức đại quân xông lên cũng có thể toàn quân bị diệt, loại tỉ lệ này là rất lớn.
Nhưng nếu không làm như vậy, nàng liền không thể an tâm lý mà đi chấp hành nhiệm vụ.
Vì vậy nàng mới không nghĩ tới việc lúc đó bụng mang dạ chửa thì làm sao chấp hành nhiệm vụ.
Nàng chỉ cầu không oán không hối.
Quách Đạm không khỏi lại thở dài một tiếng, thầm nói: "Đây rốt cuộc là loại thuốc quỷ quái gì, dư vị sắp nhạt nhẽo vô vị. Có nên đuổi nàng trở về, ngủ thêm mấy đêm nữa rồi lên, như vậy sẽ đảm bảo hơn, để tránh công cốc."
Đương nhiên, đây cũng chỉ là hắn nói đùa mà thôi, mặc dù điều này khiến hắn thêm một tia lo lắng, thế nhưng hắn cảm thấy nếu mà hắn đem Dương Phi Nhứ trở về, vậy thì Dương Phi Nhứ đoán chừng sẽ hận hắn cả đời.
Nói cho cùng, mỗi người đều có quyền theo đuổi ước mơ, Quách Đạm cũng luôn theo đuổi ước mơ của chính mình, cũng vì thế mà từ bỏ rất nhiều, hắn chưa từng nghĩ tới việc tất cả mọi người phải xoay quanh mình, như thế hắn sống cũng mệt mỏi.
Hai ngày sau đó, Quách Đạm xử lý một sự việc, chính là lên kế hoạch làm thế nào để nâng đỡ Lý Đán.
Nói cho cùng chính là dốc tiền.
Có tiền liền có đội tàu, có tiền liền có nhân mã.
Quách Đạm sẽ âm thầm bỏ tiền ủng hộ Lý Đán, đồng thời trong tương lai sẽ còn cung cấp cho hắn chiến thuyền cùng hỏa pháo.
Lý Đán đương nhiên vô cùng vui mừng, đây quả thật là cá chép hóa rồng, có Quách Đạm ủng hộ, có thể nghênh ngang mà đi, không sợ bố con thằng nào, hải tặc nào có loại tài lực này.
Nói khoa trương một chút, tài phú của Quách Đạm có thể so sánh với toàn bộ quốc gia Nhật Bản.
Mặc dù Nhật Bản có mỏ bạc, thế nhưng đó chẳng qua là tiền tệ, tài phú chân chính là năng lực sản xuất và tư liệu sản xuất.
Mà bây giờ, Quách Đạm có thể đã đến thời kỳ bùng nổ.
Bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Sự phổ cập của Nhất Nặc bảo hiểm đã chứng minh rất tốt cho điều này.
Trong thời đại thông tin không thuận tiện này, muốn phổ cập bảo hiểm trên quy mô lớn là điều gần như không thể.
Toàn bộ Đại Minh chỉ có triều đình và Quách Đạm mới có thể làm được.
Đây cũng là lý do vì sao lúc ấy Quách Đạm cường điệu chỉ nhận thầu khu vực kênh đào, những khu vực xa xôi không nhận thầu, đầu tiên đương nhiên là những khu vực xa xôi không có nhu cầu đó, thứ hai là tiền trang, Tín hành của Quách Đạm đã trải rộng toàn bộ khu vực kênh đào.
Đồng thời lại có sự trợ giúp của Ngũ Điều Thương.
Chỉ cần Quách Đạm định ra quy tắc, lập tức liền có thể phổ cập.
Triều đình cũng không có hiệu suất như hắn.
Hậu tích bạc phát cũng chỉ có vậy! (tích lũy nhiều mới có thể bùng nổ)
Nam Kinh.
Nhất Tín nha hành.
"Xin lỗi, các vị thực sự là xin lỗi, cổ phần đã toàn bộ được mua hết."
Khấu Nghĩa đi tới đại sảnh, chắp tay nói với một đám đại phú hào.
Đại địa chủ Tôn Hạ Thiên lúc này đứng dậy phẫn nộ nói: "Ta, Tôn Hạ Thiên, còn chưa mua, làm sao có thể đã bán hết?"
Hắn phẫn nộ là có lý do, hắn chính là khách hàng lớn của Nhất Tín nha hành, đồng thời lại là một đại địa chủ giàu có một phương.
"Đúng vậy, bảy trăm vạn cổ phần a! Có thể là khoảng bảy vạn lượng, làm sao bán nhanh như vậy được?"
"Có phải hay không là ngươi thấy nhiều người đến mua như vậy, cố ý muốn nâng giá lên?"
. . .
Mọi người biểu thị vô cùng bất mãn, đồng thời cũng tràn đầy hoài nghi.
Cổ phần cũng là hàng hóa, bọn họ chỉ là muộn mất gần nửa ngày, kết quả liền không còn.
Đây chính là khoảng bảy vạn lượng a!
Cái nồi này Khấu Nghĩa không dám đội, nếu để Quách Đạm tin lời này, vậy thì hắn sẽ chết rất thảm, vội vàng giải thích: "Ai u! Các vị khách quý, loại chuyện này ta sao dám lừa gạt các vị, thật sự là toàn bộ bán hết rồi, thực ra các vị chỉ cần hơi đi hỏi thăm một chút, liền biết ta thật sự không có nói sai, còn chưa mở cửa, đã có không ít người chờ đợi ở đây, đều là bị bọn họ mua đi rồi."
Bọn phú hào này đưa mắt nhìn nhau, không khỏi tin mấy phần, những người có thể mua cổ phần, đều không phải là người bình thường, bọn họ khẳng định cũng đều quen biết, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết rõ người nào đã mua cổ phần.
Nhưng ngươi làm thế này thì quá đáng rồi!
Khấu Nghĩa vội vàng nói: "Các vị cũng đừng vội buồn rầu, nha hành chúng ta gần đây còn muốn tung ra một loại thương phẩm khác, gọi là Nhất Nặc bảo hiểm, có Nhất Nặc bảo hiểm của chúng ta, các vị không còn phải sợ hãi thiên tai nữa."
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Thiên hạ này lại có thần vật như vậy.
Không cần phải sợ thiên tai nữa.
. . .
. . .
Khi Quách Đạm quyết định bán cổ phần tại Nam Kinh, rất nhiều đại cổ đông đều cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi!
Dù sao tổng bộ của Nhất Tín nha hành là ở kinh thành, phần lớn nghiệp vụ ở Vệ Huy phủ, Nam Kinh cũng chỉ có một chi nhánh, người ta có thể mua sao?
Tốn nhiều tiền như vậy mua một tờ giấy, ngay cả xem đồ vật cũng không có.
Thế nhưng lo lắng của bọn họ hiển nhiên là dư thừa.
Bảy trăm vạn cổ phần trong vòng một canh giờ liền bị tranh mua hết sạch.
Cảnh tượng so với kinh thành còn náo nhiệt hơn nhiều.
Thực ra liên quan tới hình thức đầu tư cổ phần của Nhất Tín nha hành, đã sớm lan truyền rộng rãi ở Nam Kinh, đối với những câu chuyện thần thoại về việc tạo ra hình thức đầu tư cổ phần, thương nhân Giang Nam càng thuộc như lòng bàn tay.
Bởi vì sự thật ở ngay trước mắt bọn hắn, đồng thời khiến bọn hắn tràn đầy cảm xúc.
Ví dụ như đông chủ của Kim Ngọc lâu, Chu Phong, lúc trước hắn tiêu một vạn lượng mua cổ phần của nha hành, mới có mấy năm, cổ phần trong tay hắn đã giúp hắn kiếm được mười vạn lượng.
Còn có rất nhiều thương nhân trước kia không có danh tiếng gì, cũng bởi vì lúc trước không cẩn thận mua một ít cổ phần, về sau lại dùng cổ phần để moi ra tiền mặt đi làm ăn buôn bán, bây giờ đều phát triển.
Có thể nói, các thương nhân kinh thành hoàn toàn dựa vào hình thức đầu tư cổ phần của Nhất Tín nha hành, bắt đầu có thể cạnh tranh ngang hàng với lực lượng của các thương nhân Giang Nam.
Các thương nhân Giang Nam đều vô cùng ghen tị.
Thương nhân Giang Nam chúng ta vậy mà bị một đám thương nhân kinh thành vượt qua.
Thật đúng là vô cùng nhục nhã!
Bây giờ coi như đến phiên bọn họ.
Dù sao thương nghiệp Giang Nam phát triển rất mạnh, thương nhân Giang Nam cũng là những người kiến thức rộng rãi, rất dễ dàng tiếp nhận những sự vật mới, khi bọn hắn nghe nói cổ phần của Nhất Tín nha hành sẽ được bán ra ở Nam Kinh, lập tức liền chuẩn bị sẵn bạc.
Đáng tiếc là quá ít, phần lớn phú hào đều không cướp được.
Đồng thời Nhất Tín nha hành cũng mượn hình thức đầu tư cổ phần gây sốt này, để tung ra Nhất Nặc bảo hiểm, điều này lập tức gây ra chấn động cực lớn.
Phải biết Giang Nam không chỉ phát triển về thương nghiệp, mà nông nghiệp cũng rất phát triển, chỉ trong ngày thứ hai, tất cả những hương thân (những người có địa vị ở nông thôn) lớn đều chạy tới Nhất Tín nha hành hỏi thăm tình hình cụ thể, so với những hương thân ở kinh thành còn nhanh hơn nhiều.
Mà Nam Kinh chỉ là một ví dụ thu nhỏ, Nhất Nặc bảo hiểm ở toàn bộ khu vực kênh đào là mọc lên như nấm.
Tuyệt đại đa số mọi người đều ủng hộ Nhất Nặc bảo hiểm.
Mọi người căn bản không lo lắng Nhất Tín nha hành sẽ không giữ lời hứa, trước đây Quách Đạm đã từng chi ra một trăm vạn lượng để cứu tế Vệ Huy phủ, đến nay vẫn còn lưu truyền ở các châu phủ, Quách Đạm há có thể tham chút tiền mọn này của bọn họ?
Nhưng bọn hắn cũng không biết rằng, số tiền này thật sự không hề nhỏ.
Dù chỉ có năm thành số người mua Nhất Nặc bảo hiểm, có thể đã là một khoản tiền lớn, bất quá phần lớn đều là lương thực, bất kể là địa chủ hay là nông phu, đều dùng lương thực để mua bảo hiểm, có thể nói hầu như không cần dùng đến bạc.
Bởi vì lương thực mỗi năm đều có, còn bạc dùng đi rồi là sẽ không còn.
Lại thêm các châu phủ nhất định phải lấp đầy kho dự trữ trong năm nay, Quách Đạm trong thời gian rất ngắn, đã nắm trong tay một lượng lớn lương thực.
Bởi vậy có thể xem như trong tay hắn đồng thời nắm giữ tiền tệ, lương thực và vũ khí.
Giống như hắn đã từng nói, bây giờ nếu ai dám ho he, hắn liền đánh cho bẹp dí.
Mặt khác, lúc này ngược lại không có ai âm thầm gây phiền phức cho hắn, các châu phủ đều phối hợp vô cùng, bởi vì đây là quyết định của triều đình, kho bảo hiểm là do kho dự trữ cải tạo mà thành, vẫn thuộc về chế độ của triều đình, chỉ có điều tạm thời nhượng lại cho Quách Đạm, thế nhưng không ít người đối với việc này có cảm giác lo được lo mất.
Sau khi Nhất Nặc bảo hiểm xuất hiện, trên cơ bản những thiên tai này không còn liên quan gì đến những quan viên như bọn họ.
Phải biết khi thiên tai phát sinh, bên trong có rất nhiều béo bở.
Rất nhiều quan viên, đại địa chủ, chính là dựa vào thiên tai để kiếm chác.
Thế nhưng sự việc ở Quy Đức phủ, khiến bọn họ vẫn còn có chút sợ hãi, lúc ấy rất nhiều quan viên đều bị xét nhà, hơn nữa triều đình gần đây liên tục tung tin, muốn hoàn thiện chế độ chẩn tai, bọn họ cảm thấy với tư cách một phương án tạm thời, cũng không tệ.
Ngược lại trước mắt triều đình cũng bắt đầu nghiêm khắc.
Liền dù có phát sinh thiên tai, bọn họ có lẽ cũng không dám ngang nhiên phạm tội.
. . .
Kinh thành.
"Phu quân, chàng đã về rồi, bên kia sự tình. . . !"
Khấu Ngâm Sa lời còn chưa nói hết, liền bị Quách Đạm vừa mới về đến nhà ôm chầm lấy, dường như còn nghe được tiếng nức nở.
"Phu quân, chàng làm sao vậy?"
Khấu Ngâm Sa có chút sợ hãi.
"Phu nhân, ta. . . Ta bị người ta ngủ."
Quách Đạm khóc lóc kể lể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận