Nhận Thầu Đại Minh

Chương 361: Nhan mời cư sĩ

Chương 361: Nhan mời cư sĩ.
Sau khi Quách Đạm rời đi, Lý thái hậu liền đến lâm viên phía sau. Chỉ thấy Vạn Lịch đang một mình ngắm hoa ở trong đó, nhưng vẻ mặt lại không mấy hứng thú. Nhìn thấy Lý thái hậu đến, hắn vội vàng tiến lên phía trước, t·h·i lễ, "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Lý thái hậu cười nói: "Để hoàng đế phải đợi lâu rồi."
"Nhi thần cũng chỉ là vừa mới đến thôi." Vạn Lịch tiến lên trước, đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy Lý thái hậu, hỏi: "Mẫu hậu cùng Quách Đạm đã bàn luận như thế nào rồi?"
Lý thái hậu cười khổ nói: "Tiểu t·ử kia đã cho lão thân một trận giáo huấn ra trò."
Vạn Lịch nghe xong vừa giận tím mặt, lại cảm thấy khó tin. Quách Đạm từ trước đến nay vốn cơ trí, làm sao lại dám giáo huấn Thái hậu, hắn r·u·n giọng nói: "Hắn... Hắn dám giáo huấn... Thật là to gan, mẫu hậu xin hãy yên tâm, nhi thần lập tức p·h·ái người bắt hắn lại."
Lý thái hậu lắc đầu nói: "Hoàng đế không cần k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, việc này không trách hắn được, là do lão thân cố ý b·ứ·c hắn đến mức đó. Lão thân lần này gặp hắn, chính là muốn biết rốt cuộc hắn suy nghĩ như thế nào, chứ không phải nghe hắn dùng những lời lẽ hoa mỹ, xảo trá."
Ngồi xuống, bà lại tiếp tục nói: "Bất quá, những lời hắn nói rất có đạo lý. Lão thân cũng nhìn ra, hắn đúng là đang suy nghĩ cho hoàng đế."
Vạn Lịch nghe vậy trong lòng cảm thấy rất an ủi, lại hỏi: "Không biết mẫu hậu đối với chuyện này có cái nhìn thế nào?"
Lý thái hậu khẽ cười nói: "Hoàng đế, việc này đến tột cùng nên làm như thế nào, tự nhiên là do hoàng đế ngươi làm chủ, ta tuyệt đối sẽ không can dự vào. Ta chỉ cảm thấy rất tò mò, Quách Đạm hắn chỉ là một thương nhân, sao lại đột nhiên đối với chuyện phiên vương lại cảm thấy hứng thú như vậy, cho nên mới định tìm hắn tới đây để hỏi cho ra lẽ."
Vạn Lịch nói: "Nhi thần hiểu rõ, nhưng chuyện này thần vẫn chưa quyết định chắc chắn được, hy vọng mẫu hậu có thể chỉ điểm cho nhi thần."
Lý thái hậu lắc đầu nói: "Ta không thể giúp ngươi đưa ra ý định gì, việc này ngươi phải tự mình quyết định. Lão thân chỉ muốn nhắc nhở hoàng đế một câu về con người Quách Đạm."
Vạn Lịch vội nói: "Mẫu hậu xin cứ nói."
Lý thái hậu nheo mắt nói: "Lão thân đã gặp Quách Đạm hai lần, người này rất cơ trí, đích x·á·c là một nhân tài, hoàng đế ngươi không có nhìn lầm người. Trước mắt mà nói, hắn cũng đáng tin cậy."
Nói đến đây, bà đổi giọng: "Thế nhưng phương p·h·áp làm việc của người này hết sức kỳ lạ, hắn dùng một loại phương p·h·áp khác để giải quyết vấn đề. Mà loại phương p·h·áp này, có lẽ phải n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu về thời kỳ Xuân Thu của Tề quốc, cách hắn quản lý phủ Vệ Huy, giống với kế sách Quản Trọng dùng nước Sở mua hươu, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Thế nhưng, từ sau khi Hán Vũ Đế đ·ộ·c tôn học t·h·u·ậ·t nho gia, loại phương p·h·áp này luôn bị coi là bàng môn tà đạo. Lão thân không hề nói phương p·h·áp này không tốt, mà là lão thân nhìn không ra, hoàng đế chỉ sợ cũng không hiểu được.
Như phủ Vệ Huy kia, cho dù trước đó hắn đã thông báo với chúng ta hắn sẽ làm thế nào, nhưng không ai có thể ngờ tới được kết quả ngày hôm nay, nhưng hết thảy những chuyện này lại nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Vì lẽ đó, hoàng đế, ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, cho dù kết quả là tốt, thì vẫn cần suy nghĩ cẩn trọng, mục đích cuối cùng của hắn là gì."
Vạn Lịch suy tư một lúc, sau đó gật đầu nói: "Mẫu hậu dạy bảo, nhi thần chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm."
Lý thái hậu mỉm cười gật đầu.
Vạn Lịch lại len lén liếc nhìn mẫu thân, nói: "Mẫu hậu, liên quan tới chuyện phiên vương...?"
Lý thái hậu nói: "Về việc này, lão thân vừa rồi đã nói rất rõ ràng, hoàng đế ngươi phải tự mình quyết định. Ngươi bây giờ đã lớn, cũng nên có hành động thích đáng."
Lời này cũng có thể coi là, ngươi thân là quân chủ, ngươi có tư cách, nếu ngươi muốn lưu danh sử sách, ngươi hãy làm ra những c·ô·ng tích vĩ đại. Hiện tại ngươi chưa có bất kỳ hành động nào, ẩn ý rằng, bà hiển nhiên duy trì Vạn Lịch tiến hành cải cách.
Kỳ thật, trong cải cách của Vạn Lịch, Lý thái hậu là một nhân vật vô cùng then chốt. Tuy cải cách là do Trương Cư Chính, nhưng trên thực tế, Lý thái hậu mới là người có sức ảnh hưởng lớn. Không có Lý thái hậu đứng sau duy trì, Trương Cư Chính căn bản không thể thành c·ô·ng. Do vậy chính sách kéo dài đến nay, Lý thái hậu là người rõ nhất thế cục quốc gia.
Bà biết rất nhiều vấn đề vẫn cần được giải quyết, thế nhưng, do trong triều đấu đá, Vạn Lịch cũng không làm được gì, mấy năm gần đây bắt đầu xuất hiện thái độ tiêu cực, là do Quách Đạm xuất hiện, khiến Vạn Lịch lần nữa thức tỉnh. Vì lẽ đó, bất kể là th·e·o góc độ mẫu t·ử, hay th·e·o góc độ quốc gia, bà đều hi vọng Vạn Lịch có tư cách, thay vì ứng phó tiêu cực.
Chỉ có điều, bà tuân thủ nghiêm ngặt lễ p·h·áp, một khi đã trao lại quyền hành cho Vạn Lịch, liền tuyệt đối sẽ không can t·h·iệp vào triều chính nữa, mà chỉ đứng bên cạnh thoáng ảnh hưởng, tuyệt sẽ không như trước đây, động một chút là răn dạy Vạn Lịch.
...
Quách Đạm sau khi về đến Nha hành, liền nhốt mình trong văn phòng.
Tuy Lý thái hậu không hề tỏ ra có ý chỉnh đốn hắn, cũng không hề bác bỏ đề nghị của hắn, thế nhưng, hắn không thể đoán được Lý thái hậu và Vạn Lịch rốt cuộc có dự định gì. Việc này một lần nữa nhắc nhở hắn, phương diện này vẫn luôn là m·ối ·đ·e d·ọ·a đối với hắn.
Có những việc, theo hắn thấy, có lẽ trăm điều lợi mà không một điều h·ạ·i, thế nhưng, dưới góc độ của kẻ th·ố·n·g trị, có khi lại là trăm h·ạ·i mà không một lợi.
Hắn không muốn liên quan đến, hắn vẫn kiên định với kế hoạch của mình, chuyên tâm kinh doanh mua bán, làm những việc mình am hiểu nhất. Cũng chính vì lẽ đó, hắn cần một người đến, để giúp hắn giải quyết những vấn đề liên quan đến phương diện này.
Đây cũng là điển hình tư duy tư bản, thân là lão bản, ta không hiểu không quan trọng, chỉ cần có người hiểu là được, ta có thể dùng tiền để mời người hiểu biết tới giúp ta.
Chỉ có điều là hiện giờ, tiền không phải vạn năng, rất nhiều những người có học thức, đều chẳng thèm để mắt đến tiền của hắn.
Tất nhiên tiền không dùng được, vậy thì chỉ còn cách dựa vào nhan trị. Có điều nhan trị chỉ có tác dụng với phụ nữ, dù sao, nơi này cũng không phải nước Mỹ, nhan trị có thể dùng được cho cả nam lẫn nữ.
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn chợt lóe lên một bóng hình xinh đẹp.
"Phu quân, chàng đang suy nghĩ gì vậy?"
Bỗng có người hỏi.
"Từ..."
Quách Đạm vừa mới mở miệng, chợt giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Khấu Ngâm Sa đang tò mò nhìn hắn, nói: "Phu nhân?"
Khấu Ngâm Sa hơi nghiêng đầu, hỏi: "Phu quân, chàng đang suy nghĩ gì vậy, nhập thần như thế?"
Quách Đạm thoáng chần chừ, nói: "Ta đang nghĩ tới Từ cô cô."
"Đại tỷ tỷ?"
Khấu Ngâm Sa trợn to mắt.
Quách Đạm vội nói: "Nàng chớ có ăn dấm, không phải như nàng nghĩ đâu."
Khấu Ngâm Sa thu lại vẻ mặt, mắng: "Ta không hề ăn dấm, chàng tự soi lại mình xem."
Soi lại mình? Quách Đạm nhíu mày, không t·r·ả lời mà hỏi ngược lại: "Phu nhân, ban đầu là Từ cô cô chủ động tới tìm nàng?"
Khấu Ngâm Sa thoáng ngây người, rồi gật đầu.
Quách Đạm lại nói: "Nàng ấy nói gì với nàng?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Chỉ là ôn chuyện, tuyệt không nói gì cả, a, còn nói tới việc chàng t·h·iếu nàng ấy tiền nữa." Nói đến đây, trong mắt nàng thoáng qua vẻ giảo hoạt.
Lâu như vậy, nàng ấy không hề tới tìm phu nhân, hết lần này đến lần khác lúc này lại tới, còn nhắc tới việc ta t·h·iếu nàng ấy tiền, ái chà, lẽ ra ta nên nghĩ tới chuyện này sớm hơn. Quách Đạm trầm ngâm một chút, đột nhiên nói với Khấu Ngâm Sa: "Phu nhân, ta dự định mời một người tới Nha hành để giúp đỡ."
"Ai?"
Vừa dứt lời, Khấu Ngâm Sa bỗng hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ là...?"
Quách Đạm mỉm cười gật đầu.
Ngày hôm sau, Quách Đạm lại đến Vân Hà quan.
Hắn vừa mới tới chân núi, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tr·ê·n đỉnh núi có một đạo cô dáng người thẳng tắp, hắn lập tức mừng rỡ, vội vàng vẫy tay, trước khi đến, hắn rất sợ lại phải chờ hơn nửa ngày.
Đi tới đỉnh núi, Từ cô cô khẽ gật đầu ra hiệu.
Quách Đạm lập tức vẫy tay chào hỏi: "Đại tỷ tỷ, đã lâu không gặp, dạo này tỷ vẫn khỏe chứ?"
Từ cô cô khựng lại, cái này đã lâu không gặp, dường như quan hệ hai người thăng tiến, lại xưng hô thân t·h·iết như thế, nói: "Ngươi vẫn nên gọi ta là cư sĩ đi."
Quách Đạm lắc đầu nói: "Không được, có câu nói, phụ xướng phu tùy, không ngờ, hóa ra đại tỷ tỷ lại là ân sư của phu nhân ta, đây thật là duyên ph·ậ·n!"
Từ cô cô nói: "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ bảo Ngâm Sa đổi sang gọi ta là cư sĩ."
Quách Đạm vội ngắt lời: "Không... Không cần t·h·iết, ta vẫn nên gọi cô là cư sĩ. Cư sĩ, chào cô." Hắn nghiêm chỉnh hành lễ.
Từ cô cô gật đầu, hỏi: "Không biết hôm nay ngươi tới đây là vì chuyện gì?"
"Đương nhiên là tới t·r·ả tiền rồi."
Quách Đạm vung tay, một tên hộ vệ lập tức tiến lên, mở một cái hộp gỗ ngay trước mặt Từ cô cô, chỉ thấy bên trong có năm trăm lượng. Lại nghe hắn nói: "Đáng lẽ ra ta nên để người mang tiền tới sớm hơn, chỉ tiếc việc tục quấn thân, nhất thời quên mất, thật là áy náy, nhưng Quách Đạm ta tuyệt không phải loại người nói không giữ lời, đặc biệt là về phương diện tiền bạc."
"Không sao."
Từ cô cô gật đầu, phân phó một đạo cô nh·ậ·n lấy năm trăm lượng bạc, rồi nói với Quách Đạm: "Ta biết ngươi bận rộn nhiều việc, nên không giữ ngươi lại."
"Không vội, không vội, giờ không vội."
Quách Đạm cười ngượng ngùng, nghĩ thầm, đúng là k·é·o quần xong là không nh·ậ·n người quen. Hắn xoa xoa tay nói: "Thật ra, hôm nay ta tới đây, còn có một chuyện khác."
Từ cô cô hỏi: "Chuyện gì?"
"Chính là...!" Quách Đạm nhìn xung quanh, nói: "Đi lâu như vậy, có hơi khát nước, cư sĩ chắc không keo kiệt một ly trà chứ?"
Từ cô cô do dự một hồi, rồi mời Quách Đạm đến đình đài phía sau đạo quán, tự mình rót cho Quách Đạm một chén trà, lại hỏi: "Không biết ngươi còn có chuyện gì?"
"Cô chờ một lát."
Quách Đạm nói xong, lấy từ trong n·g·ự·c ra một chiếc gương đồng, đặt lên bàn, nói: "Chính là vì chuyện này."
Từ cô cô liếc mắt nhìn chiếc gương đồng kia, rồi lại nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Cư sĩ đúng là một kính làm bừng tỉnh người trong mộng!"
Quách Đạm k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói: "Không d·ố·i gạt cư sĩ, trước đây, ta luôn cảm thấy dung mạo chỉ là vẻ bề ngoài, trăm năm sau, bụi về với bụi, đất về với đất, chỉ còn lại một bộ xương khô, ai cũng không ngoại lệ, cho nên ta chưa từng trông mặt mà bắt hình dong, trong phòng ta thậm chí còn không có một chiếc gương đồng.
Cho tới khi cư sĩ tặng ta chiếc gương đồng này, ta mới cẩn t·h·ậ·n soi lại mình, p·h·át hiện ra mình tuấn tú như vậy, ta lập tức lĩnh hội được ý tứ của cư sĩ, cô nhìn trang phục hôm nay của ta xem."
Nói xong, hắn đứng dậy, xoay người lộng lẫy, làm điệu làm dáng.
Hôm nay hắn đích x·á·c ăn vận rất chỉn chu, mặc bộ trường bào mực trúc bó sát, đầu đội khăn lưới màu đen, thêm vào đó là khuôn mặt trắng nõn, nói khoa trương một chút, thì giống như một s·o·á·i ca bước ra từ trong tranh.
Từ cô cô liếc hắn một cái, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ phiền muộn, bất đắc dĩ hỏi: "Rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy?"
Quách Đạm vội vàng ngồi xuống, nói: "Hôm nay ta tới đây, chính là muốn dùng danh nghĩa nhan trị, mời cư sĩ xuống núi. Cổ có Lưu Quan Trương tam cố thảo lư, nay có ta Quách đồng sinh Nhan Yêu cư sĩ, tương lai nhất định sẽ trở thành giai thoại."
Từ cô cô nghe xong, lặng lẽ cất gương đồng đi.
Quách Đạm kinh ngạc: "Cư sĩ đồng ý rồi sao?"
Từ cô cô buồn bực nói: "Sao thấy thế?"
Quách Đạm nói: "Chiếc gương đồng này chính là tín vật giữa chúng ta, bây giờ cư sĩ thu lại gương đồng, đây không phải đồng ý thì là gì, thật là tốt quá."
Từ cô cô lại lặng lẽ đặt gương đồng lên bàn.
Quách Đạm ngạc nhiên: "Cư sĩ có ý gì?"
Từ cô cô k·h·ó·c không ra nước mắt: "Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi."
"Sao có thể?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Chiếc gương này không phải dùng để soi dung mạo sao?"
"Nói thì không sai." Từ cô cô gật đầu, chuyển đề tài: "Đáng tiếc ngươi hiểu ngược lại hoàn toàn."
"Ngược lại hoàn toàn?"
Quách Đạm ngẫm nghĩ: "Cư sĩ nói ta x·ấ·u? Không thể nào." Hắn bất giác sờ lên mặt mình.
Từ cô cô khẽ thở dài, chỉ cảm thấy Quách Đạm mặt dày như vậy, thì không cần nể mặt, nói rõ ràng: "Ta tặng ngươi gương đồng, chỉ hy vọng ngươi có thể nhìn rõ mình có bao nhiêu cân lượng...."
"Một trăm hai mươi cân, dáng người tiêu chuẩn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận