Nhận Thầu Đại Minh

Chương 226: Ai không có cái bối cảnh

Chương 226: Ai mà không có chỗ dựa Quách Đạm thực sự không có lừa gạt Vạn Lịch, loại hình kinh doanh siêu lợi nhuận như đua ngựa, thực sự không cần đến bất kỳ hình thức góp vốn cổ phần nào, bởi vì đua ngựa không cần đầu tư vốn, lại không thiếu tiền, trừ khi bị chính trị hoặc chiến tranh can thiệp, nếu không không thể nào đóng cửa, vậy thì cần gì góp vốn cổ phần.
Tác dụng duy nhất của đua ngựa chính là dùng để tăng giá cổ phiếu của Nha hành.
Thử nghĩ xem, một khi đua ngựa sáp nhập vào Nha hành, giá cổ phiếu của Nha hành phải tăng lên gấp bao nhiêu lần mới hợp lý!
Chẳng qua hiện tại vẫn chưa phải thời điểm, bởi vì Nha hành còn quá yếu, không thể nuốt nổi đua ngựa, Vạn Lịch chắc chắn cũng không muốn.
. . .
"A...! Tuyết rơi rồi!"
Khấu Ngâm Sa đẩy cửa phòng ra, nhìn không gian trước mắt trắng xóa một màu, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
"Đúng là tuyết rơi rồi!"
Quách Đạm đi tới cửa, nghĩ thầm, đây dường như là trận tuyết đầu tiên từ khi ta đến Đại Minh.
Khấu Ngâm Sa hình như nhớ ra điều gì, nhìn Quách Đạm nói: "Phu quân, hôm nay không phải chàng muốn đến nông trường bên kia sao?"
Quách Đạm gật đầu.
Đột nhiên thuê được nhiều đất đai như vậy, đương nhiên có rất nhiều việc phải bàn giao.
Khấu Ngâm Sa nói: "Tuyết rơi đường đi không thuận tiện, hay là hôm khác hãy đi?"
Quách Đạm cười nói: "Khi những thương nhân khác đều nghĩ như vậy, đó chính là cơ hội kiếm tiền của ta, có thể ngàn vạn lần không thể bỏ qua nha."
Khấu Ngâm Sa thoáng sững sờ, rồi khẽ nói: "Vậy phu quân trên đường cẩn thận một chút."
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ dịu dàng.
"Ừm."
Quách Đạm gật đầu, sau đó mặc áo choàng đi ra cửa.
Khấu Ngâm Sa đứng ở cửa, nhìn bóng lưng dần dần mờ nhạt trong tuyết trắng của Quách Đạm, ánh mắt có chút si mê.
Quách Đạm đã nói không ít lời ngon ngọt dỗ dành, nhưng nàng từ đầu đến cuối không thích, nhưng câu nói này lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng cảm động.
Nam nhân cố gắng, vĩnh viễn là quyến rũ nhất.
Kỳ thực, việc Quách Đạm phải làm bận rộn hơn Khấu Ngâm Sa rất nhiều, bởi vì kiếm tiền có thể thỏa mãn tất cả dục vọng của hắn, hắn chính là nô lệ của đồng tiền, ngày nghỉ của hắn có thể chỉ là một đêm phóng túng, mà không phải đi La Mã, hoặc Maldives nghỉ ngơi nửa tháng, hắn cảm thấy đó là phản bội tín ngưỡng.
Chỉ là một trận tuyết nhỏ, hắn căn bản sẽ không để vào mắt, lúc ở New York, chỉ cần một lời không hợp là có bão tuyết, hắn cũng vẫn làm việc như thường.
Đến Đại Minh sau đó, hắn ngược lại thay đổi một chút, chủ yếu là vì tiết tấu cuộc sống cổ đại này không thể nhanh được.
Ra đến cổng lớn, chỉ thấy một nữ tử thân hình thẳng tắp ngồi trên lưng một con ngựa ô, mắt nhìn phía trước, trong khung cảnh tuyết trắng, càng toát lên vẻ hiên ngang.
"Hắc! Mỹ nữ!"
Quách Đạm đột nhiên gọi.
Dương Phi Nhứ nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Quách Đạm nói: "Trời lạnh như vậy, lại đang có tuyết rơi, có muốn ngồi chung xe ngựa không."
Dương Phi Nhứ yên lặng quay mặt đi.
Quách Đạm hừ một tiếng: "Ta đây là rất thuần khiết mời ngươi, ngươi thật đúng là không biết tốt xấu, đợi chút nữa lạnh run lên, cũng đừng đến cầu ta, nói cho ngươi một bí mật, xe ngựa của ta có lò sưởi nhỏ."
Một canh giờ sau.
"Hắc! Mỹ nữ! Nàng hẳn là sẽ không để ý cho ta đây đại soái ca đi nhờ một đoạn đường đi."
Quách Đạm đứng bên cạnh con ngựa đen, ngửa đầu, vô cùng đáng thương nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dương Phi Nhứ.
Cách đó không xa, một người phu xe đang dùng hết sức bình sinh để đẩy chiếc xe ngựa bị lún xuống hố.
Dương Phi Nhứ đột nhiên xuống ngựa.
"Làm gì? Nhường cho ta cưỡi? Ta không biết cưỡi, nếu biết, ta đã sớm bỏ lại phu xe cùng xe ngựa ở đây rồi. Uy! Cô đi đâu vậy?"
"Đẩy xe."
Chỉ thấy Dương Phi Nhứ đi tới bên cạnh xe ngựa, nói với người phu xe kia: "Đại thúc, ta tới giúp ông."
"A? Không cần... Đa... Đa tạ."
"Sao có thể như vậy chứ, thà đẩy xe còn hơn là đi nhờ ta đây, đại soái ca này, đây quả là vũ nhục đối với nhan sắc của ta!"
Quách Đạm tức giận bất bình mắng vài câu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi tới, hỗ trợ đẩy xe.
Mất rất nhiều sức lực, xem như đã đẩy được xe ngựa lên, nhưng đi chưa được bao lâu, lại bị lún xuống, hơn nữa lần này còn lún sâu hơn.
Quách Đạm coi như đã hiểu rõ ý nghĩa câu "Đi đường không thuận tiện" của Khấu Ngâm Sa không phải là một câu nói quen miệng, mà thực sự là đi đường không thuận tiện!
"Mỹ nữ!"
Quách Đạm nước mắt lưng tròng nhìn Dương Phi Nhứ, nói: "Nàng hẳn là sẽ không muốn cùng ta ở gần đây tìm một cái hang động, đốt một đống lửa, sưởi ấm lẫn nhau, cùng trải qua đêm dài chứ."
"Phế vật!"
Dương Phi Nhứ lạnh lùng nói.
Ta gọi ngươi là mỹ nữ, ngươi gọi ta là phế vật, thật là gieo vần. Quách Đạm cười ha hả nói: "Nếu ai cũng giống như ngươi, dung mạo xinh đẹp, thân thủ lại còn tốt như vậy, vậy thì ngươi thất nghiệp rồi, ngươi nên vui mừng vì trên đời này có loại phế vật như ta."
"Câm miệng."
"Dạ."
Quách Đạm lập tức ngậm miệng.
Hắn không còn cách nào khác, nơi này phía trước không có thôn, phía sau không có quán, cả nửa ngày không thấy một bóng người, Dương Phi Nhứ chính là chỗ dựa duy nhất của hắn.
Dương Phi Nhứ liếc mắt nhìn, nói: "Lên đây đi."
Quách Đạm gãi gãi lông mày.
Dương Phi Nhứ nói: "Ngươi đang làm gì?"
"Ta có thể nói chuyện không?"
"... Nói!"
Dương Phi Nhứ nghiến răng nói.
Quách Đạm nói: "Nếu như ngươi không ngại, có thể xuống ngựa trước, dìu vị cố chủ này của ngươi lên, sau đó ngươi lại lên ngựa...."
Dương Phi Nhứ đột nhiên vươn tay ra.
"Đa tạ!"
Quách Đạm vội vàng đưa tay ra, vừa chạm vào tay nàng, Dương Phi Nhứ liền nắm chặt, kéo một cái, Quách Đạm chợt cảm thấy thân thể bay lên, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mình ngồi trên lưng ngựa.
Oa! Nữ nhân này có sức lực thật lớn, nếu là nàng ngồi xuống, vậy thì sẽ gãy mất! Quách Đạm rất quân tử nói: "Mỹ nữ! Nếu như ta hai tay ôm ngươi, đây chẳng qua là vì ta sợ té xuống...."
"Đi ---!"
"Ngọa Tào!"
Quách Đạm ngã ngửa người về phía sau, sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng ôm chặt lấy Dương Phi Nhứ, sau đó quay đầu lại hướng về phía người phu xe đã bị bỏ lại hô: "Ngươi trước tiên ở đây đợi, ta đi gọi người tới cứu ngươi, nhớ kỹ, việc này ngàn vạn lần không được nói với phu nhân."
. . .
"Mỹ nữ! Ngươi thật siêu tốc! Ngươi không thể vì trên đường này không có camera, mà không để ý quy tắc giao thông, đây chính là rất nguy hiểm, ta cũng không muốn lại đi Đại Thanh a!"
Quách Đạm mặc dù đang ôm một đại mỹ nữ, nhưng hắn lúc này hoàn toàn không có một tia tà niệm nào, nhìn những cành cây trụi lủi lướt qua trước mắt, sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, lớn tiếng kêu lên.
Thế nhưng, tốc độ còn đang tăng lên.
Quách Đạm sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chạy đến Đại Thanh, vậy hắn thà rằng ở lại Đại Minh, bởi vì Đại Minh có Vạn Lịch.
. . .
"Vô sỉ! dâm tặc vô sỉ!"
Cũng không biết đã qua bao lâu, Quách Đạm chợt nghe được một tiếng mắng, mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một người đang trừng mắt nhìn hắn, đây là tên vương bát đản nào, định nhãn xem xét, hoảng sợ nói: "Tiểu vương gia!"
"Ngươi còn không mau buông tay."
Chu Dực Lưu tức giận nói.
"Buông tay?"
Quách Đạm trợn mắt nhìn, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng rụt tay về.
"Mau mau xuống tới."
"Dạ."
Quách Đạm vụng về nhảy xuống ngựa, lại hướng về phía Dương Phi Nhứ vẫn đang lạnh lùng nói: "Đa tạ!"
Lúc này quay đầu lại, phát hiện Lưu Tẫn Mưu đang mỉm cười nhìn hắn.
Chu Dực Lưu phồng má, tức giận nói: "Vì sao ngươi lại cùng nàng ngồi chung một con ngựa, còn ôm chặt như vậy?"
Quách Đạm nói: "Vương gia thật sự hiểu lầm rồi, ta vốn ngồi xe ngựa tới, nhưng xe ngựa bị lún xuống hố, ta lại không biết cưỡi ngựa, cho nên...."
"Không biết cưỡi ngựa?"
Chu Dực Lưu trừng mắt.
"Thật sự. Nếu Vương gia không tin, có thể hỏi Lưu công tử."
Quách Đạm gật đầu lia lịa, trong lòng cũng buồn bực, ta ôm Dương Phi Nhứ, thì liên quan gì đến ngươi, ngươi quan tâm nhiều như vậy, sao không đi giữ gìn hòa bình thế giới.
Chu Dực Lưu đột nhiên trịnh trọng tuyên bố: "Các ngươi nghe đây, kể từ hôm nay, bản vương cũng sẽ không cưỡi ngựa."
". . . !"
"Vô sỉ."
Chỉ nghe thấy một thanh âm lạnh lùng.
Lời mắng này hẳn không phải là ta. Quách Đạm kinh ngạc nhìn Dương Phi Nhứ, ngươi không cần ngực sao, lại dám mắng tên lưu manh Lộ Vương này là vô sỉ.
Chu Dực Lưu liếc mắt nhìn Dương Phi Nhứ, khóe miệng giật giật nói: "Ngươi cứ chờ đó cho bản vương, đợi bản vương luyện thành thần công, sẽ đem ngươi đè lên giường."
Bốp!
Trên mặt tuyết bất ngờ xuất hiện một vết roi thật sâu.
"Ngươi... Ngươi đừng vội, bản vương hiện tại còn chưa luyện thành, ngày khác... Ngày khác lại nói."
Chỉ thấy Chu Dực Lưu vừa nói, vừa lảo đảo chạy về phía sau.
Quách Đạm kinh ngạc!
Trong truyền thuyết Lộ Vương hoành hành bá đạo, vậy mà bị bảo tiêu nhà ta dọa cho thành ra như vậy, vậy chẳng lẽ ta có thể cưỡi lên đầu hắn ỉa đái?
Hắn vội vàng kéo Lưu Tẫn Mưu đi sang một bên, tò mò hỏi: "Chuyện này là sao? Tiểu vương gia sao lại sợ nàng?"
Lưu Tẫn Mưu đầu tiên là liếc mắt nhìn Lộ Vương, sau đó nhỏ giọng nói: "Tiểu vương gia không sợ trời, không sợ đất, nhưng duy chỉ có sợ hai nữ nhân, một là đương kim Thái hậu, còn một người chính là nàng."
"Sợ Thái hậu ta có thể hiểu, nhưng vì sao lại sợ nàng? Nàng bất quá chỉ là một Cẩm Y Vệ nhỏ nhoi mà thôi." Quách Đạm mơ hồ nói.
Lưu Tẫn Mưu nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết nàng là người của Thái hậu sao?"
". . . Người của Thái hậu?" Quách Đạm kinh ngạc nói.
Lưu Tẫn Mưu gật đầu, nói: "Phụ thân nàng Dương Thiên hộ từng là cận vệ của Thái hậu."
Nói xong, hắn thấp giọng nói: "Đương kim Thái hậu cũng giống như những vương cung phi khác, đều xuất thân từ cung nữ, lúc ấy trong cung cũng là ngàn cân treo sợi tóc, là phụ thân nàng Dương Thiên hộ đã bảo vệ Thái hậu, cũng là hộ vệ mà Thái hậu tin tưởng nhất, cho nên về sau mới được đề bạt làm Thiên hộ. Về sau, sau khi phụ huynh nàng gặp nạn, Thái hậu vốn muốn cho nàng vào cung làm cung nữ, nhưng nàng không muốn ở lại trong cung, hy vọng có thể kế thừa chức vụ của cha, Thái hậu mới để cho bệ hạ ân chuẩn nàng gia nhập Cẩm Y Vệ. Lúc trước tiểu vương gia nhìn trúng nàng, vốn định trêu chọc một phen, kết quả bị Dương Phi Nhứ đánh cho mặt mày bầm dập, nhưng Thái hậu chẳng những không trách tội Dương Phi Nhứ, còn quở trách Lộ Vương một phen, Thái hậu rất ít khi quở trách Lộ Vương."
"Oa... Không ngờ nàng lại có địa vị lớn như vậy."
Quách Đạm hơi kinh hãi, lại nói: "Không đúng! Nàng đã có chỗ dựa lớn như vậy, sao lại tới bảo hộ ta, một tiểu nha thương?"
Lưu Tẫn Mưu kinh ngạc nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết bệ hạ vì sao lại an bài nàng tới bảo hộ ngươi?"
Quách Đạm đần độn lắc đầu.
Lưu Tẫn Mưu nói: "Bệ hạ an bài như vậy, chủ yếu là đề phòng Đông xưởng."
"Đông xưởng?"
Quách Đạm kinh ngạc nói.
"Ngươi chẳng lẽ đã quên ngươi từng đắc tội đốc chủ Đông xưởng sao."
Lưu Tẫn Mưu nói: "Trước đây, Đông xưởng và Cẩm Y Vệ là hai nha môn độc lập, nước giếng không phạm nước sông, nhưng bây giờ đô đốc Cẩm Y Vệ và đốc chủ Đông xưởng lại có quan hệ mật thiết, cơ bản là đã bị Đông xưởng khống chế, nhưng cũng có một số Cẩm Y Vệ không muốn thông đồng làm bậy với Đông xưởng, nàng là một trong số đó, lại thêm quan hệ giữa nàng và Thái hậu, Đông xưởng không dám tùy tiện động đến nàng."
Quách Đạm bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn là một thương nhân, hợp tác với Hoàng đế, chuyện này không cần nghĩ, hắc bạch lưỡng đạo đều sẽ đắc tội, bởi vì tổ hợp này quá kỳ quái, Cẩm Y Vệ bình thường, căn bản không có tác dụng bảo vệ, ngược lại có thể sẽ bị Đông xưởng khống chế.
Mặc dù Trương Kình là người của Vạn Lịch, nhưng Vạn Lịch cũng rất rõ ràng tác phong của Đông xưởng trước sau như một, lỡ như bọn hắn nổi hứng lên đem Quách Đạm giết chết, thì hắn biết đi đâu tìm một nhân tài như Quách Đạm.
Cho nên mới an bài Dương Phi Nhứ đến bảo hộ Quách Đạm.
Ngay cả Lộ Vương cũng sợ nàng, đây là bao nhiêu vững chắc a!
Quách Đạm lại liếc mắt nhìn Dương Phi Nhứ đang vuốt ve con ngựa của mình, nghĩ thầm, nếu nàng đã có bối cảnh lớn như vậy, hoàn toàn có thể xin Thái hậu không cần bảo vệ ta, vì sao còn phải đi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ là thầm mến ta, chậc chậc, ẩn giấu cũng thật sâu!
"Lưu Tẫn Mưu, ngươi có phải đang nói xấu bản vương không."
Đột nhiên nghe thấy một tiếng ồn ào.
Quách Đạm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Dực Lưu đang đứng từ xa, lớn tiếng kêu.
Lưu Tẫn Mưu vội nói: "Không có, ta đang cùng Quách Đạm bàn luận công sự."
Quách Đạm hỏi: "Đúng rồi! Tiểu vương gia sao lại ở đây? Các người tới tìm ngươi sao?"
Lưu Tẫn Mưu ồ một tiếng: "Bọn họ tới đây để vẽ tranh đám cưới, tiểu Bá gia, Lập Chi bọn họ đều tới."
"Tranh đám cưới? Thứ gì?"
Lưu Tẫn Mưu kinh ngạc nói: "Đây không phải là do ngươi nói sao?"
"Ta ban đầu... A, ảnh cưới, không, tranh cưới đúng không. Thì ra là thế, bất quá bọn họ thật biết chọn cảnh sắc, ở đây vẽ tranh cưới, quả thực rất đẹp."
"Ha ha... Đây là chủ ý của Tiểu Kiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận