Nhận Thầu Đại Minh

Chương 586: Mua dây buộc mình?

**Chương 586: Mua dây buộc mình?**
**Vệ Huy phủ!**
Sau cuộc nói chuyện lần trước giữa Cát Quý và Mao Thâm tại Vệ Huy phủ, bến tàu Vệ Huy phủ xuất hiện một đám lớn những kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm, chèo thuyền loanh quanh. Bởi vì hiện tại, muốn ra khơi phải đến đúng giờ quy định, số lượng thuyền bè xuất bến mỗi ngày đều được quy định rõ ràng trong văn bản.
"Thông gia! Đông chủ thật sự muốn giảm một nửa phí vận chuyển à?"
Một người chèo thuyền ngồi trên thuyền, hỏi Lý Thông đang đứng trên bờ.
Lý Thông bất an gật đầu.
Một người khác trên thuyền nói: "Giảm một nửa, nhiều quá vậy, không phải là lỗ vốn đến c·h·ết sao?"
"Đông chủ xưa nay rất khôn khéo, sao có thể phạm phải loại sai lầm này."
"Các ngươi bớt lời đi."
Lý Thông trừng mắt nhìn hai người bọn họ, "Đông chủ tự có dự định của đông chủ, há lại các ngươi có thể đoán được, dù sao tiền công của các ngươi cũng không thiếu một đồng nào."
"Không phải là do nhàn rỗi quá sao. Ha ha!"
"Nhàn rỗi?"
Lý Thông nói nhỏ: "Không bao lâu nữa, e là các ngươi đến thời gian uống nước cũng không có."
"Chúng ta cũng muốn bận, nhưng một ngày cũng chỉ được ra khơi bấy nhiêu thuyền, có muốn bận rộn cũng không bận nổi!"
"Chúng ta lập tức sẽ điều chỉnh lại lộ trình, đến lúc đó có thể các ngươi phải đến Khai Phong phủ để chờ lệnh, chúng ta sẽ điều một bộ phận hàng hóa đi thẳng ra ngoài từ Khai Phong phủ."
...
Lý Thông nói không sai, bọn họ rất nhanh sẽ phải bận tối mắt tối mũi.
Giờ phút này, trước cửa kho hàng của các xưởng dệt vải, đám cò mồi chầu chực ở đó đông đến nỗi sắp biến thành một đám người như dân tị nạn.
"Ơ! Là Giang Đại Hộ nha! Lần trước không phải ngươi nói muốn quay về Lâm Thanh sao, sao vẫn chưa đi vậy!"
Quản gia kho hàng đứng ở cửa ra vào, đột nhiên nhìn thấy một người gầy gò, đầu rụt rè nói.
Cò mồi có tên là Giang Đại Hộ ngượng ngùng cười nói: "May mà không có đi, may mà không có đi, với giá quần áo của quý phường hiện giờ, thật sự là có bao nhiêu, ta liền có thể bán bấy nhiêu, ha ha, trước đây nếu có chỗ nào mạo phạm, mong rằng Tần quản gia bỏ quá cho."
Tần quản gia nói nhỏ: "Nếu xưởng dệt này là của ta, ta nhất định sẽ không bán lại cho ngươi, các ngươi đám cò mồi này, da mặt thật là dày quá đi!"
Những cò mồi khác nhao nhao đều cảm thấy chột dạ.
Nhưng bọn hắn vẫn tươi cười đối mặt.
Không còn cách nào, hiện tại Vệ Huy phủ, đối với cò mồi mà nói chính là một chiếc bánh thơm ngon.
Bởi vì chỉ cần là dùng đội ngũ vận chuyển của Vệ Huy phủ, và sử dụng nhà kho của Vệ Huy phủ, thì bất kể là xuất hàng từ Vệ Huy phủ, hay là vận chuyển hàng hóa đến Vệ Huy phủ, phí vận chuyển đều giảm một nửa, hiện giờ phí vận chuyển không phải là ít, đám cò mồi này đương nhiên là chen chúc mà tới.
Ngoài ra, hàng hóa của Vệ Huy phủ đều đồng loạt hạ giá.
Với tỉ lệ giá cả - hiệu quả như vậy, đi đâu cũng không lo không bán được hàng.
Cơ bản mà nói, phía trước mỗi xưởng dệt lớn đều có không ít cò mồi ở đó chờ hàng.
Mà những đông chủ của các xưởng dệt này lúc này lại không ở trong xưởng đốc thúc công việc, mà là đang ngồi trong phòng họp của Trần lâu.
Hôm nay xem như bọn hắn đã được gặp Quách Đạm.
"Hiện tại việc làm ăn của các vị thế nào?" Quách Đạm nhìn những thương nhân này, cười ha hả hỏi.
Chu Phong ha ha nói: "Hiền chất... Hiền chất lo nghĩ cho chúng ta như vậy, việc làm ăn sao có thể không tốt chứ!"
"Bây giờ hàng hóa của chúng ta đều là cung không đủ cầu!"
"Không chỉ như thế, đám cò mồi còn tới tận cửa yêu cầu được cung cấp nguyên liệu cho chúng ta."
...
Những thương nhân này thật ra đều rất ngại ngùng.
Bởi vì đây đều là Quách Đạm dùng tiền ném ra một con đường m·á·u cho bọn hắn, nhưng mà Quách Đạm không có nghĩa vụ phải làm những việc này.
Tào Đạt liền nói: "Hiền chất, ngươi bỏ ra nhiều tiền như vậy để trợ cấp cho chúng ta, bản thân ngươi có chịu nổi không? Nếu như ngươi mà gục, thì... vậy chúng ta cũng không làm ăn tiếp được."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta hôm nay đến đây, chính là muốn hỏi việc này, ngươi đây không phải là đang hành động theo cảm tính sao? Việc làm ăn không thể hành động theo cảm tính!"
...
Sau khi hưng phấn, bọn hắn lại cảm thấy lo lắng, bởi vì bọn hắn cảm thấy lấy tiền ra nện như thế, không phải là kế sách lâu dài, tuy không phải là nện tiền của bọn hắn, nhưng nếu Quách Đạm khiến cho bản thân khánh kiệt, vậy có khi bọn hắn còn phải bồi thường nhiều hơn, dù sao bọn hắn cũng đang nắm giữ không ít cổ phần.
Thành môn mà cháy, thì làm gì có chuyện không bị vạ lây chứ?
Quách Đạm cười ha ha một tiếng: "Các vị không cần phải lo lắng cho ta, ngược lại ta đang lo lắng cho các vị."
Tần Trang hiếu kỳ nói: "Lo lắng chuyện gì của chúng ta?"
Quách Đạm cười nói: "Ta rất lo lắng các vị có thể dùng hết một trăm vạn lượng kia không, các vị nếu như dùng không hết một trăm vạn lượng, bách tính sẽ cho rằng ta đang lừa người, như vậy sẽ làm hỏng danh tiếng của ta, nếu như các vị trong vòng một tháng mà dùng hết, vậy ta lại lấy ra thêm một trăm vạn lượng nữa."
Mọi người nghe xong đều nhìn nhau ngơ ngác.
Lại... lại lấy ra một trăm vạn lượng nữa sao?
Ngươi bá đạo quá vậy?
Chu Phong cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hiền chất, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tiền vậy?"
Quách Đạm cười nói: "Chuyện này các ngươi không cần quan tâm, dù sao các ngươi không cần phải lo lắng về tiền của ta, cứ thoải mái mà dùng, ta không sợ các ngươi dùng nhiều, ta chỉ sợ các ngươi năng lực có hạn, không dùng được bao nhiêu."
Năng lực chúng ta có hạn thì đã sao, không giống ngươi, tiêu tiền còn không phải chuyện đơn giản sao?
Đoạn Trường Tồn vỗ bàn nói: "Có câu nói này của hiền chất, vậy chúng ta có thể yên tâm, với những khoản trợ cấp mà hiền chất đưa ra, nếu chúng ta còn không bán được hàng, vậy chúng ta cũng không còn mặt mũi nào tới gặp hiền chất."
Các thương nhân khác cũng nhao nhao gật đầu.
Quách Đạm ha ha nói: "Ta vô cùng mong đợi màn thể hiện của các vị."
.....
**Kinh thành!**
"Quách Đạm xuất ra một trăm vạn lượng để cứu tế Vệ Huy phủ?"
Thân Thì Hành liếc nhìn Vương Gia Bình và Vương Tích Tước, chợt lắc đầu nói: "Đây là lời đồn, không thể tin."
"Thủ phụ đại nhân, e rằng không hẳn là lời đồn."
Vương Gia Bình đưa lên một tấm bố cáo, "Thủ phụ đại nhân mời xem, đây là bố cáo do pháp viện Vệ Huy phủ tuyên bố, phía trên ghi rõ kế hoạch trợ cấp của Quách Đạm."
Thân Thì Hành nhận lấy, xem xét kỹ càng rồi nói: "Trên này hoàn toàn không nói rõ là một trăm vạn lượng! Tuy nhiên, Quách Đạm thật sự muốn làm như vậy, cần không ít tiền đâu!"
Vương Tích Tước nói: "Căn cứ tin tức từ Đô sát viện, trước mắt Quách Đạm đích thực đã làm đúng như trên bố cáo nói, nhưng mà Hoàng Đại Hiệu và Khương Ứng Lân đều cho rằng Quách Đạm đây là phô trương thanh thế, đầu tiên, hắn chưa chắc đã có thể xuất ra nhiều tiền như vậy. Tiếp theo, căn cứ vào chế độ của Vệ Huy phủ, thông thường bố cáo do pháp viện phát ra đều có tính ràng buộc pháp luật, bởi vậy Quách Đạm tuyệt đối sẽ không để pháp viện viết rõ một trăm vạn lượng."
Thân Thì Hành hơi nhíu mày, nói: "Nói cách khác, Quách Đạm làm như thế này là để cho chúng ta thấy, mà mục đích là hi vọng nội bộ chúng ta xuất hiện mâu thuẫn."
Hắn là cáo già, vừa nghe liền hiểu được huyền cơ trong đó.
Vương Tích Tước gật đầu nói: "Hoàng Đại Hiệu và Khương Ứng Lân cũng nghĩ như vậy, nhưng... nhưng Quách Đạm lần này e rằng là gậy ông đập lưng ông rồi!" (mua dây buộc mình)
...
**Hộ bộ.**
"Tống thị lang, ngươi cho rằng Quách Đạm thật sự đã xuất ra một trăm vạn lượng sao?"
Dương Minh Thâm cười ha hả hỏi.
Tống Cảnh Thăng lắc đầu nói: "Mặc dù ta cũng không rõ ràng, rốt cuộc Quách Đạm có bao nhiêu tiền, nhưng ta dám chắc, Quách Đạm tuyệt đối không thể có một trăm vạn lượng để đem ra."
Lý Thực nói: "Quách Đạm lần này đúng là thông minh quá hóa dại, hắn cho rằng như thế chúng ta liền sẽ mất bình tĩnh, vậy hắn đúng là xem thường chúng ta."
Dương Minh Thâm ha ha nói: "Lý ngự sử không nên tức giận, đây là chuyện tốt, nếu Quách Đạm không làm như vậy, vậy chúng ta cũng không thể đoạt được tiền của hắn, cứ để cho hắn ném tiền vào, ta ngược lại muốn xem xem hắn có bao nhiêu tiền để mà ném."
"Không những thế."
Tống Cảnh Thăng nói: "Bởi vì ta cho rằng hắn nhất định là đã lấy số tiền thuế đáng lẽ phải nộp cho triều đình để ném vào, đợi đến lúc hắn không nộp ra tiền thuế, hừ, khi đó bệ hạ cũng không bảo vệ được hắn. Cho nên, bây giờ chúng ta càng đoàn kết, thì Quách Đạm đã là nỏ mạnh hết đà."
Lý Thực chen lời nói: "Lý ngự sử xin cứ yên tâm, nặng nhẹ thế nào chúng ta vẫn phân biệt rõ ràng."
...
**Càn Thanh cung.**
"Một trăm vạn lượng?"
Vạn Lịch đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Trương Kình.
Trương Kình gật đầu nói: "Đúng vậy, trong thư của Hoàng Đại Hiệu viết như thế, mà căn cứ tin tức từ Đông xưởng, rốt cuộc Quách Đạm có thể xuất ra một trăm vạn lượng hay không, còn chưa thể biết được, nhưng có thể x·á·c định, Quách Đạm đích thực đã lấy ra không ít tiền để chi viện cho thương nhân bản địa."
Vạn Lịch trầm ngâm một lát, hỏi: "Vậy các ngươi có tìm hiểu rõ ràng, Quách Đạm làm như vậy là vì cái gì?"
Ngươi còn rõ hơn ai hết ấy chứ. Trương Kình đáp: "Vi thần không có can dự vào việc này, không dám nói bừa, nhưng theo như Hoàng Đại Hiệu bọn hắn nói, Quách Đạm chủ yếu là làm cho triều đình thấy, mục đích là muốn mượn chuyện này để chia rẽ triều đình, dùng cách này để phá hỏng luật thuế quan mới."
Vạn Lịch nói: "Hoàng Đại Hiệu xưa nay vẫn luôn nhằm vào Quách Đạm, lời hắn nói không thể tin."
Trương Kình không lên tiếng.
Vạn Lịch liếc mắt nhìn Trương Kình, hắng giọng một tiếng, hỏi: "Vậy... các đại thần bọn họ đối đãi với việc này như thế nào?"
Biết ngay là ngươi sẽ hỏi như vậy. Trương Kình nói: "Các đại thần đối với chuyện này không hề để tâm, Quách Đạm dùng có lẽ đều là tiền của mình, người ngoài có thể nói gì, thậm chí có không ít đại thần khen Quách Đạm là người có lòng thiện lương, trọng nghĩa khinh tài."
Trong mắt Vạn Lịch lóe lên một tia tức giận, cái gì mà trọng nghĩa khinh tài, đó đều là tiền của trẫm. Lại hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Quả nhiên là thế. Trương Kình có thể đều đã nhìn thấy, nói: "Đúng vậy."
"Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi." Vạn Lịch phất tay.
"Vi thần cáo lui."
Đợi Trương Kình vừa đi, Vạn Lịch đột nhiên nổi giận, đi qua đi lại trên bậc thềm, "Vậy phải làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ, một chiêu này của Quách Đạm không có hiệu quả sao!"
Lý Quý vội vàng an ủi: "Bệ hạ trước đừng lo lắng, căn cứ kế hoạch của Quách Đạm, đây mới chỉ là bắt đầu."
Vạn Lịch nói: "Đây là mấy chục vạn lượng, không phải là mấy vạn lượng, ngươi bảo trẫm làm sao mà không lo lắng."
Nói xong, hắn lại phân phó Lý Quý: "Ngươi mau chóng viết thư cho Quách Đạm, nói cho hắn biết tình hình trong triều."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
...
**Khấu gia.**
"Bên ngoài tình hình thế nào?"
Khấu Ngâm Sa hỏi Tiểu An.
"Bên ngoài... Bên ngoài..." Tiểu An ấp a ấp úng.
Khấu Ngâm Sa hơi cau mày nói: "Thế nào thì nói thế đó."
"Vâng."
Tiểu An bị dọa run lên, chen lời nói: "Phần lớn những người bên ngoài đều đang cười nhạo cô gia, nói cô gia là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Còn có người nói cô gia bị ép đến phát điên."
Khấu Ngâm Sa mặt không đổi sắc nói: "Tình hình tiền trang thì sao?"
Tiểu An nói: "Mặc dù rất nhiều thương nhân đều biết kế hoạch trợ cấp của cô gia, nhưng cũng không có nhiều người chuyển tiền đến Vệ Huy phủ, bởi vì bọn họ cảm thấy cô gia đã là nỏ mạnh hết đà."
Khấu Ngâm Sa nói: "Thưởng hồ đại sảnh bên kia tình hình thế nào?"
Tiểu An nói: "Hai ngày gần đây ngược lại có mấy người lẻ tẻ bán ra cổ phần trong tay, nhưng tuyệt đối không có ai mua."
"Giá cả thế nào?"
"Vẫn là một phần, không hề tăng giá."
"Đợi đến khi thấp hơn một phần, ngươi liền đi mua hết về cho ta."
"Vâng."
"Ngươi ra ngoài đi."
Sau khi Tiểu An ra ngoài, khóe miệng Khấu Ngâm Sa lộ ra nụ cười khẩy, "Tin rằng sau chuyện này, sẽ có càng nhiều người đến học viện kinh tế báo danh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận