Nhận Thầu Đại Minh

Chương 109: Hộ thân phù

Chương 109: Hộ thân phù
Điên rồi?
Choáng váng?
Hay là không muốn sống nữa?
Một câu nói kia của Quách Đạm khiến cho cha con Khấu gia không biết nên hiểu thế nào, nên có tâm tình gì, trên mặt nên có biểu tình gì, có phải nên nói gì không, trong đầu họ giống như nháy mắt chứa đầy bột nhão, không có cách nào suy nghĩ được gì.
Đợi một lúc lâu sau, Quách Đạm rốt cục nhịn không được, nhẹ giọng gọi: "Nhạc phụ đại nhân, phu nhân, mọi người vẫn khỏe chứ?"
"Hiền... Hiền tế a!"
Khấu Thủ Tín đột nhiên rơi nước mắt, đưa hai tay ra nắm chặt lấy tay Quách Đạm, "Có phải ngươi gặp phải khó khăn gì không? Nếu có, ngươi cứ nói với ta, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, ngươi còn trẻ như vậy."
"..."
Khấu Ngâm Sa cũng tràn ngập lo lắng nói: "Phu quân, có phải chàng bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc rồi không?"
Nàng bây giờ thật sự hối hận đã đánh thức tên ác ma này.
Quan nha muốn c·h·ết, mai táng Đông xưởng, đã làm nàng có chút không biết làm sao, mà bây giờ... Bây giờ hắn vậy mà lại đánh chủ ý lên hoàng đế, đây là chuyện mà một nha thương nên làm sao?
Cho dù là những đại thái giám kia, cũng không dám nuốt một khoản tiền lớn như thế.
Vào giờ phút này, nàng thật vô cùng hoài niệm Quách Đạm ngơ ngác, ngốc nghếch, chất phác đáng yêu trước kia, tuy có chút tính cách, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, nhưng Quách Đạm bây giờ, quả thực giống như ác ma, đẩy Khấu gia bọn họ vào vực sâu vạn trượng.
"..."
Quách Đạm khóc không ra nước mắt nói: "Nhạc phụ đại nhân, xin ngài yên tâm, ta còn chưa cùng phu nhân sinh hài tử, quyết định sẽ không nghĩ quẩn. Còn có phu nhân, chỉ chút tiền này, còn chưa đến mức làm cho ta hôn mê đầu óc."
Khấu Thủ Tín nói: "Vậy chuyện này của ngươi có khác gì t·ự s·át, đây chính là tiền của bệ hạ..."
Nói đến đây, toàn thân hắn r·u·n lên, lo lắng bất an liếc nhìn ra ngoài cửa, lại thấp giọng nói: "Ngươi nếu dám động đến tiền của bệ hạ, không chừng sẽ bị chém đầu cả nhà."
Quách Đạm nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Khấu Thủ Tín, mỉm cười nói: "Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế làm như vậy, chính là để tránh bị chém đầu cả nhà."
Khấu Thủ Tín hơi sững sờ, nghi hoặc nói: "Xin chỉ giáo?"
Quách Đạm nói: "Bây giờ chúng ta đã đắc tội Đông xưởng, mà hiện nay trong thiên hạ duy nhất có thể bảo hộ chúng ta, cũng chỉ có bệ hạ..."
Khấu Thủ Tín vội nói: "Bệ hạ không phải đã phái cận vệ đến bảo hộ ngươi sao?"
Quách Đạm cười nói: "Những cận vệ này không phải đến để bảo hộ ta, mà là đến bảo hộ bạc."
Khấu Ngâm Sa hơi nhíu mày, hình như đã hiểu ra điều gì.
Quách Đạm lại tiếp tục nói: "Một khi bạc rời khỏi nhà chúng ta, vậy thì khó mà nói được, nói cách khác, nếu chúng ta muốn bệ hạ tiếp tục bảo hộ, chỉ có một biện pháp, đó là lưu lại mấy chục vạn lượng này, chỉ cần số bạc này nằm trong tay chúng ta, bệ hạ sẽ vĩnh viễn bảo hộ chúng ta."
Hình như là đúng như vậy.
Khấu Thủ Tín thoáng gật đầu, nhưng lại buồn bực nói: "Nhưng làm sao ngươi có thể giữ lại số tiền này? Bây giờ số tiền kia đều do cấm quân trông coi, ngay cả chúng ta muốn vào xem, cũng không được."
"Ta tự có biện pháp." Quách Đạm mỉm cười, lại thư thái nói: "Nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm, tiểu tế tuổi còn trẻ, rất là sợ c·h·ết, tiền bạc chỉ là thứ yếu, không có thì còn có thể k·i·ế·m lại, nhưng tính m·ạ·n·g chỉ có một, m·ấ·t đi rồi, sẽ không thể tìm lại được, con đường mà tiểu tế lựa chọn, nhìn như mạo hiểm, nhưng thật ra là biện pháp an ổn nhất."
Khấu Thủ Tín đần độn gật đầu, nói: "Ngươi có thể hiểu được điểm này, vậy thì lão phu cũng yên tâm một chút."
Quách Đạm gật đầu, liếc nhìn Khấu Ngâm Sa, thấy trong đôi mắt đẹp của nàng lộ ra ánh sáng phức tạp.
Sau khi đưa Khấu Thủ Tín về phòng nghỉ ngơi, Quách Đạm cùng Khấu Ngâm Sa đi về tiểu viện của mình.
"Hối hận sao?"
Quách Đạm dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.
"Ừm."
"Ta đã nói ngươi nhất định sẽ hối hận."
Quách Đạm mỉm cười nhìn Khấu Ngâm Sa.
Khấu Ngâm Sa nói: "Ta chỉ là không nghĩ tới, ngươi sẽ... Lại biến thành như vậy."
Nàng thực sự không nghĩ ra bất kỳ một từ nào có thể hình dung Quách Đạm bây giờ.
Quách Đạm cười nói: "Nhưng ta cảm thấy chuyện này rất bình thường, không có gì khó hiểu cả."
Khấu Ngâm Sa dừng bước lại, nhìn Quách Đạm, giống như đang hỏi, "Chuyện này mà còn không khó hiểu sao?"
Quách Đạm cười nói: "Ta đã từng nói, nếu muốn làm lớn chuyện buôn bán, thì đây là những thứ chúng ta bắt buộc phải đối mặt, nếu như không muốn làm lớn, thì số tiền hiện tại của chúng ta đã đủ cho chúng ta trải qua cuộc sống thần tiên, không cần phải mệt nhọc như vậy, nếu đã lựa chọn vế trước, vậy thì chuyện ta làm bây giờ, tự nhiên là không khó lý giải, đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ, có thể sẽ không còn có lại."
Khấu Ngâm Sa hơi trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Ngươi đã bắt đầu nhớ đến số tiền kia từ khi nào?"
Quách Đạm cười nói: "Trước khi ta mở miệng đáp ứng bệ hạ."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Thật ra trước đó, nàng đã biết rõ, nàng đã lên phải thuyền giặc, rất khó xuống, dù sao bên kia đã đắc tội Đông xưởng, chỉ cần có cơ hội, Đông xưởng nháy mắt liền có thể b·ó·p c·hết bọn hắn, cấp bậc đôi bên chênh lệch quá lớn, nàng cũng luôn lo lắng việc này, nhưng, nàng cho rằng Quách Đạm sẽ có biện pháp, bởi vì nàng cảm thấy Quách Đạm không thể nào không nghĩ tới điểm này.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, Quách Đạm lại nghĩ ra cách lớn mật như vậy, đồng thời tràn ngập sức tưởng tượng, muốn nuốt trọn mấy chục vạn lượng, phải biết một năm Minh triều thu thuế bạc, cũng chỉ có bốn trăm vạn lượng, đây là gần một phần mười quốc thuế.
Nàng thật không thể tưởng tượng nổi, chuyện này nên thao tác như thế nào.
Nếu hỏi nàng có hối hận không?
Nàng khẳng định hối hận.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc đời mình lại biến thành như thế này.
Thế nhưng, nàng không còn lựa chọn, chỉ có thể đi theo Quách Đạm, một đường đi tới chỗ tối tăm.
...
Quách Đạm nhớ tới tiền của hoàng đế, còn Chu Phong, Tào Đạt lại nhớ đến Quách Đạm.
Góp cổ phần vào Khấu gia nha hành.
Theo cục thế trước mắt, không nghi ngờ gì đây là một vụ k·i·ế·m bộn không lỗ, hơn nữa còn có rất nhiều lợi ích.
Ngày thứ hai, Chu Phong và Tào Đạt liền bất ngờ đến.
Quách Đạm dường như đã sớm dự liệu, vô cùng nhiệt tình tiếp đón hai người họ.
"Hiền chất, ngươi đừng trách Chu thúc thúc nóng vội, ta thực sự có chút không dám tin, hiền chất lại nguyện ý để chúng ta nhập tiền." Chu Phong nở nụ cười tươi nói.
Tào Đạt bên cạnh cũng liên tục gật đầu.
Quách Đạm cười nói: "Không có gì là không thể tin được, trước kia là phu nhân ta quán xuyến, mặc dù làm không tệ, nhưng đối với ta mà nói, quy mô vẫn còn quá nhỏ, ta ngồi ở nha hành đều cảm thấy khó chịu, vì vậy ta muốn sớm mở rộng quy mô nha hành, đáng tiếc lại không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể hỏi các ngươi có hứng thú ném tiền vào hay không, tuy rằng sau này nha hành có thể không hoàn toàn thuộc về Khấu gia chúng ta, nhưng mục đích của thương nhân chúng ta là k·i·ế·m tiền, có tiền rồi, muốn bao nhiêu nha hành của riêng mình, cũng không thành vấn đề."
Chu Phong, Tào Đạt hai người đồng thời gật đầu.
Về điểm này, bọn hắn thật sự chưa từng nghĩ qua.
Cứ coi như Kim Ngọc lâu này, cũng không phải bảo vật gì, ném đi là không thể có lại, chỉ cần ngươi có đủ tiền, ném một nhà này, còn có thể xây rất nhiều Kim Ngọc lâu.
"Đúng đúng đúng, hiền chất nói có lý, là chúng ta quá cổ hủ, không theo kịp tư duy của hiền chất, bây giờ mới hiểu ra." Chu Phong ha hả cười không ngừng.
Tào Đạt lại hỏi: "Không biết hiền chất dự định dùng phương thức nào, để chúng ta ném tiền vào nha hành của các ngươi?"
Quách Đạm hơi trầm ngâm, nói: "Trước mắt ta vẫn còn đang quan s·á·t, bởi vì ta không biết các ngươi có thật sự hứng thú hay không, lại có bao nhiêu người hứng thú..."
Chu Phong nói: "Chẳng lẽ hiền chất còn dự định để nhiều người tham gia?"
Quách Đạm cười nói: "Chẳng lẽ viên ngoại cảm thấy ngoài ý muốn? Không nên như thế chứ. Các ngươi nhìn tình hình nha hành của chúng ta hiện tại xem, khiêm tốn một chút, nếu như ta có đủ tiền, ta có thể k·i·ế·m gấp mười, gấp hai mươi lần, thử hỏi ai chê tiền quá ít, đương nhiên là đổ tiền vào càng nhiều càng tốt."
Tào Đạt cười ha hả nói: "Hiền chất quả nhiên là tài cao gan lớn a!"
"Đâu có, đâu có, để hai vị chê cười rồi."
Quách Đạm thu liễm khí thế, lại nói tiếp: "Ta tính toán thế này, đầu tiên ta phải xem thành ý của hai vị, dù sao đối với nha hành chúng ta mà nói, đây không phải chuyện nhỏ, chúng ta nhất định phải nắm chắc, có bao nhiêu người có hứng thú với việc này, ta mới có thể lập kế hoạch kỹ càng. Nếu như hai vị thật sự có hứng thú, có thể nộp trước một ngàn lượng xem như tiền thành ý."
"Một ngàn lượng?"
Tào Đạt, Chu Phong trăm miệng một lời.
Tiền thành ý của ngươi đã là một ngàn lượng, vậy chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền đây!
Quách Đạm cười nói: "Chẳng lẽ bây giờ hai vị còn cho rằng, nha hành của ta không đáng giá số tiền thành ý này sao? Hơn nữa, chúng ta sẽ ký một phần khế ước, nếu như sau này hai vị không hài lòng, còn có thể lấy lại nguyên số tiền."
Tào Đạt, Chu Phong nhìn nhau, có vẻ hơi do dự.
Đúng lúc này, hạ nhân thông báo, Tần viên ngoại ở tiệm tơ lụa cầu kiến.
Chỉ chốc lát sau, Tần Trang liền đi đến, nhìn thấy Chu Phong, Tào Đạt cũng có mặt, không khỏi cười khổ nói: "Các ngươi lại nhanh chân hơn ta."
Chu Phong sững sờ, nói: "Chẳng lẽ Tần huynh biết chúng ta đến đây vì chuyện gì?"
Tần Trang cười nói: "Có phải là chuyện nhập tiền không?"
Chu Phong lập tức xấu hổ cười một tiếng.
Quách Đạm vội giơ tay ra hiệu nói: "Tần viên ngoại mời ngồi."
Sau khi Tần Trang ngồi xuống, liền hỏi: "Không biết hiền chất dự định như thế nào?"
Quách Đạm liền đem những lời vừa rồi, lặp lại một lần với Tần Trang.
"Một ngàn lượng thôi mà, không có vấn đề."
Tần Trang gần như không cần cân nhắc, liền gật đầu đáp ứng, nói: "Đợi ta trở về, sẽ đưa bạc đến."
Chu Phong, Tào Đạt thấy Tần Trang sảng k·h·o·á·i như vậy, lại nghĩ hai ngày nữa, sợ là sẽ không còn chỗ cho họ, lập tức cũng đều gật đầu đáp ứng.
Bọn hắn không biết Tần Trang đáp ứng sảng khoái như vậy, là bởi vì hắn đã sớm muốn hợp tác với Khấu gia, công việc buôn bán của hắn cũng đã đến giai đoạn bão hòa, nếu như có thể góp cổ phần vào Khấu gia nha hành, vậy thì việc hợp tác giữa hai bên, tự nhiên sẽ thuận lợi, hơn nữa, bản thân đây là một hạng mục đầu tư rất đáng giá, dù thế nào thì hắn cũng không t·h·iệt thòi!
Quách Đạm nói: "Ba vị, bạc cũng đừng đưa tới đây, các ngươi xem bên ngoài đều là cấm quân, không tiện lắm."
Nói xong, hắn móc ra mấy tờ giấy, đưa cho ba người, nói: "Phiền ba vị mang bạc đến nơi này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận