Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 342: Chinh phạt 800 chư hầu bắt đầu! Tân Như Âm trở về! (2)

Chương 342: Chinh phạt 800 chư hầu bắt đầu! Tân Như Âm trở về! (2)Lần này hắn đến gặp hai con trai, cũng muốn khảo sát ý định của chúng. “Em trai, nhìn kìa, ở đó có một tổ chim. Chúng ta đi lấy nó xuống đi?” Đế Tân vừa tới đã nghe Ân Giao đang nói chuyện, chuyện này lập tức làm lửa giận trong lòng hắn bùng lên! Đều đã 11 tuổi, sắp trưởng thành rồi mà sao vẫn còn cái tính cách không đứng đắn thế này?! Đế Tân rất thất vọng về chúng! Hai đứa con trai này của hắn xem ra là nuôi thành phế vật rồi. Trong lòng hắn cũng có chút tự trách, là do chính mình những năm nay lơ là việc quản giáo chúng. Thở dài, Đế Tân chậm rãi bước tới trước mặt hai con trai. Ân Giao và Ân Hoằng thấy Đế Tân đến thì sợ hãi khom người đứng thẳng, thở mạnh cũng không dám! Chúng sợ Đế Tân đến tận xương tủy! Trong mắt chúng, phụ vương vô cùng uy nghiêm! Ăn nói có khí thế, trên người mang theo cảm giác áp bức nồng đậm! Đế Tân nhìn chúng, lạnh giọng chất vấn: “Các ngươi đều lớn như vậy rồi, không lo học hành, ở đây moi trứng chim? Có hiểu chuyện chút nào không, biết phân ưu cho phụ vương không hả?” Nghe Đế Tân tức giận nói, Ân Giao lắp bắp: “Phụ vương, chúng... chúng ta…” Hắn muốn biện minh gì đó, nhưng dưới khí thế áp bức của Đế Tân, thực sự không tìm được lý do. Đế Tân thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài, vô cùng thất vọng nói: “Các ngươi làm phụ vương rất thất vọng, ngày mai các ngươi đi theo lão Thái sư ra tiền tuyến rèn luyện đi! Khi nào lão Thái sư trở về, các ngươi hãy hộ tống ông ấy cùng về.” Nói xong, Đế Tân quay người bỏ đi. Ân Giao và Ân Hoằng thì cứ ngây người ra đó. Một hồi lâu sau, chúng mới hoàn hồn lại. Ân Hoằng như cha mẹ mất than thở: “Đại ca, ta không muốn ra tiền tuyến đâu, bây giờ chúng ta phải làm sao?!” “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ…” Ân Giao cũng lo lắng tự lẩm bẩm. Bỗng nhiên, mắt hắn sáng lên, nói với Ân Hoằng: “Em trai, đi thôi, chúng ta đi tìm mẫu hậu, để mẫu hậu biện hộ cho chúng ta!” Ân Hoằng nghe vậy, mắt cũng sáng lên, gật đầu lia lịa… Trở lại thư phòng, Đế Tân nói với một hoạn quan: “Đi mời Văn Thái sư đến đây một chuyến.” Chẳng bao lâu sau, Văn Thái Sư còn chưa đến thì vương hậu Khương Văn Nguyệt đã tới trước. “Thần thiếp thỉnh an đại vương.” Khương Vương Hậu hành lễ với Đế Tân, từ tốn nói. Đế Tân nghe vậy, giọng lạnh nhạt nói: “Không cần đa lễ, ngươi đến đây là để biện hộ cho Ân Giao và Ân Hoằng sao?” Khương Vương Hậu nghe Đế Tân nói, khẽ gật đầu, nói: “Thần thiếp khẩn cầu đại vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Tiền tuyến thực sự quá nguy hiểm, Giao Nhi và Hoằng Nhi còn là trẻ con, sao có thể để chúng mạo hiểm như vậy được?!” Đế Tân nghe vậy, giọng điệu có chút không vui nói: “Ngươi xem ngươi những năm qua nuông chiều hai con trai mình thành phế vật gì rồi! Văn không thành, võ chẳng ra gì! Cái thứ này sau này sao gánh vác được trọng trách lớn?! Bây giờ không thay đổi thì chẳng lẽ ngươi muốn cho hai con trai ngươi mãi làm một người bình thường sao? Nếu thật là vậy thì Trẫm cũng không miễn cưỡng. Trẫm thân thể còn khỏe, cùng lắm thì sẽ lại cùng các phi tử khác sinh thêm vài đứa con trai nữa cũng được. Còn về Ân Giao và Ân Hoằng, Trẫm coi như không có hai đứa con này!” Khương Vương Hậu nghe vậy thì lập tức mặt mày trắng bệch. Trong mắt nàng tràn đầy vẻ giãy giụa. Một mặt mong muốn con mình sau này có thể đảm đương được trách nhiệm. Một mặt lại không muốn con mình ra tiền tuyến tôi luyện. Nghĩ ngợi, nàng khẩn cầu nói: “Đại vương có thể đổi chỗ khác rèn luyện chúng được không? Xương cốt chúng còn yếu, ra tiền tuyến thần thiếp thực sự không yên tâm!” Đế Tân nghe vậy, bình tĩnh đáp lời: “Ngươi cứ yên tâm đi, chúng thế nào cũng là con trai của Trẫm, chúng sẽ không chết!” Trong giọng nói của Đế Tân tràn đầy tự tin. Thực lực của hắn bây giờ là Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong. Hắn đã để lại chuẩn bị ở sau trên người Ân Giao và Ân Hoằng, bảo vệ tính mạng chúng thì không có vấn đề! Dù sao thì, 800 chư hầu dưới trướng cũng không có khả năng có Thái Ất Kim Tiên trợ lực. Khương Vương Hậu nghe được Đế Tân hứa hẹn thì cũng không tiện nói gì thêm, bèn lui ra ngoài. Không lâu sau khi nàng đi, Thái sư Văn Trọng đã đến. “Lão thần tham kiến đại vương.” Văn Trọng thấy Đế Tân liền khom mình hành lễ. Đế Tân lập tức cười nói: “Thái sư không cần đa lễ, ngồi xuống rồi nói.” Sau khi Văn Trọng ngồi xuống, vẻ mặt tò mò hỏi: “Đại vương cho gọi lão thần đến đây có chuyện gì quan trọng?” Đế Tân nghe vậy, thở dài, nói: “Trẫm có một chuyện muốn nhờ thái sư.” Văn Trọng nghe Đế Tân nói vậy, lắc đầu đáp: “Đại vương nói thế là làm lão thần sợ hãi, không biết cụ thể là chuyện gì?” Đế Tân thở dài, nói: “Những năm gần đây Trẫm quá bận việc nước, lơ là việc quản giáo Ân Giao và Ân Hoằng. Với tính cách hiện tại của chúng, thật khó gánh vác trách nhiệm lớn! Cứ tiếp tục thế này thì không được. Sau này, vương triều Đại Thương của chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh! Cần phải có vương tử trấn thủ những vùng đất rộng lớn! Cho nên, giờ thay đổi chúng là việc đã quá cấp bách rồi! Trẫm hi vọng thái sư có thể dẫn chúng đi theo, rèn luyện cho tốt! Nhớ kỹ, không cần đãi ngộ đặc biệt với chúng, cứ coi chúng như tiểu binh bình thường là được! Nếu chúng không nghe lời thì nên đánh thì cứ đánh. Tiên vương chẳng phải đã ban cho ngươi một cây đánh vương roi sao? Vừa hay dùng đến nó đấy! Trẫm hi vọng sau khi các ngươi trở về, Trẫm sẽ nhìn thấy hai vương tử thoát thai hoán cốt!” Văn Trọng nghe vậy, trầm ngâm một lát rồi nghiêm nghị gật đầu: “Được, đã vì tương lai Đại Thương thì lão thần sẽ cố gắng hết sức!” Nghe Văn Trọng đồng ý, Đế Tân liền cười, chậm rãi mở miệng nói: “Nhìn khắp cả triều đình này, Trẫm cũng chỉ yên tâm giao Ân Giao và Ân Hoằng cho thái sư. Trẫm biết, chỉ có thái sư mới có thể quản giáo được chúng.” Đế Tân không chút nghi ngờ, nếu Ân Giao và Ân Hoằng không nghe lời thì cây đánh vương roi trong tay Văn Trọng chắc chắn sẽ được dùng tới đấy! Nói chuyện thêm vài câu, Văn Trọng liền rời đi… Lại một lúc sau, một âm thanh đột ngột vang lên bên tai Đế Tân. Đế Tân nghe thấy âm thanh đó, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền vô cùng vui mừng. Hắn lập tức bỏ dở công việc, đứng dậy đi ra ngoài cung, theo đó thân hình hắn lóe lên, biến mất tại chỗ… Rất nhanh, Đế Tân đã đến trước y quán của Tân Như Âm. Hắn thấy, cửa lớn y quán đã phủ bụi suốt sáu năm bây giờ đã mở ra. Trên mặt Đế Tân nở một nụ cười rạng rỡ, chậm rãi đi vào trong y quán. Hắn vừa mới nhận được truyền âm của Tân Như Âm. Đối phương nói với hắn rằng, nàng đã trở về. Cho nên, Đế Tân đã lập tức chạy đến. “Tân cô nương, xa cách mấy năm, cuối cùng thì nàng cũng đã trở về.” Vào đến y quán, gặp Tân Như Âm, Đế Tân liền cười lớn nói. Tân Như Âm lắc đầu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là không thể mượn được Không Động ấn…” Sau đó, Tân Như Âm kể lại toàn bộ chuyến đi của mình. Sau khi nghe xong, Đế Tân không hiểu lẩm bẩm: “Trẫm không có tư cách chấp chưởng Không Động ấn sao…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận