Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 171: Huyền Đô đến giúp

Từng vị cường giả Long tộc liên tiếp lên tiếng. Vẻ mặt bọn họ nghiêm nghị, tràn đầy sát khí! Rõ ràng chỉ có tám người, nhưng khí thế ngưng tụ lại đặc biệt kinh người! Không hề kém cạnh so với ngàn quân! Sau khi đạt được nhất trí về ý kiến, bọn họ không chần chờ nữa, hóa thành bản thể Long tộc dài mấy ngàn trượng, liên tục xông về phía kẻ địch! Thanh thế của bọn họ rất lớn, những nơi họ đi qua, Nhân tộc đều rung chuyển. “Đó là sinh linh gì? Hình thể sao mà khổng lồ thế?! Khí thế còn như núi cao! Ép ta không thở nổi!” Có Nhân tộc còn nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn, không nhận ra Long tộc, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lên tiếng hỏi. Nghe được câu hỏi của bọn họ, trong Nhân tộc lúc này có bậc trí giả lớn tuổi, ngữ khí kinh ngạc đáp lời: “Những thứ kia là Long tộc, thời Viễn Cổ chính là bá chủ Hồng Hoang! Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?! Lẽ nào họ cùng đám Yêu tộc kia cùng một bọn? Nhưng nhìn dáng vẻ lại không giống...” Trong lòng bọn họ nghi hoặc đến cực điểm. “Mau nhìn! Bọn họ đang đánh nhau với những yêu quái xâm lược kia!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Mọi người nghe vậy, khiếp sợ đồng thời, theo bản năng quay đầu nhìn sang. Quả nhiên, họ thấy những Long tộc kia đều tìm một đại yêu làm đối thủ! Hai bên vừa gặp mặt liền lập tức giao chiến, không nói lời nào! Lúc này, có Đại Hiền Nhân tộc lên tiếng giải thích: “Những cường giả Long tộc này là do Thánh Sư mời đến trước khi rời đi. Thánh Sư lo lắng sau khi ngài rời đi, Nhân tộc sẽ gặp bất trắc, vì vậy đã mời đại năng Long tộc đến thay ngài trấn giữ tộc!” Nghe được lời Đại Hiền nói, những người khác lúc này bừng tỉnh. Có người tán thán: “Thánh Sư quả nhiên thần cơ diệu toán, không sai vào đâu, ngài vừa rời đi thì có nhiều đại yêu không nhịn được, tấn công Nhân tộc ta! Nếu không có Thánh Sư sớm sắp đặt cho Nhân tộc ta, lần này Nhân tộc ta tổn thất có lẽ đã gấp mười lần!” Đại Hiền nghe vậy, nhẹ gật đầu, nói: “Thánh Sư đã bảo vệ Nhân tộc ta mấy vạn năm, có công tái tạo đối với Nhân tộc ta!” Dừng một chút, ông lại nói tiếp: “Nhưng lần này đại yêu tấn công quá nhiều! Mặc dù có cường giả Long tộc tương trợ, cục diện vẫn không thể lạc quan!” Mặc dù Nhân tộc trải qua mấy vạn năm phát triển, nhưng số lượng Thái Ất Kim Tiên trong tộc không nhiều! Dù sao Thái Ất Kim Tiên không phải là rau cải trắng, có thể dễ dàng đạt tới như vậy! May mà Nhân tộc có năng lực học tập rất mạnh, đồng thời phát triển đa dạng. Rất nhiều Nhân tộc đều tinh thông trận pháp chi đạo. Trận pháp thường lấy yếu thắng mạnh, là một lợi khí! Lúc này vừa vặn có thể phát huy tác dụng… Chỉ thấy, trên bầu trời, các chiến trường xuất hiện khắp nơi. Nhân tộc vì số lượng Thái Ất Kim Tiên không đủ, cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể để mấy vị Kim Tiên dựa vào trận pháp, cùng nhau đối phó một đại yêu Thái Ất Kim Tiên! Tình hình chiến đấu cực kỳ thảm liệt! Từng người con dân Nhân tộc ngã xuống! Trời đất như đang khóc than! Nhưng không ai lùi bước! Bọn họ không thể lùi! Sau lưng bọn họ có người thân, có bộ lạc của bọn họ! Nếu họ lùi bước, thì người thân của họ sẽ chết! Bộ lạc sẽ diệt vong! Đây là điều họ chết cũng không muốn thấy! Tuy không sợ chết, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy tuyệt vọng! Dù có tám vị Thái Ất Kim Tiên Long tộc tương trợ, nhưng thực lực của hai bên vẫn chênh lệch rất lớn! Từng người Nhân tộc chết đi, trở thành thức ăn trong miệng những đại yêu kia! Trên khuôn mặt những đại yêu kia lộ vẻ cuồng tiếu tùy ý! Sảng khoái! Thật sự sảng khoái! Bọn chúng cảm nhận được thực lực tăng lên. Mặc dù nói không tăng nhiều, nhưng có thể tích gió thành bão! Nếu có thể nuốt chửng cả một bộ lạc Nhân tộc, thì... Nghĩ đến đây, trên mặt những đại yêu kia lập tức lộ ra vẻ tham lam cực độ! “Tất cả đều hóa thành đồ ăn tu hành cho bản vương đi!” Một đại yêu vừa phát ra nụ cười biến thái, vừa gia tăng lực công kích, mỗi một động tác đều không hề nương tay! Đột nhiên, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ. Ngay sau đó, thân thể của hắn từ không trung rơi xuống! Hắn chết! Chết không hề báo trước! Mà ở vị trí trước kia của hắn, xuất hiện một thanh niên. Mặt thanh niên lạnh nhạt, không vui không buồn. Dù cho nhìn thấy thảm cảnh của Nhân tộc, tâm tình của hắn vẫn không có dao động quá lớn. Có đại yêu thấy được hắn, tức giận chất vấn: “Ngươi là thần thánh phương nào! Dám giết huynh đệ của ta!” Thanh niên nghe vậy, thản nhiên đáp: “Tên ta là Huyền Đô.” Huyền Đô, cuối cùng hắn đã tới. Tu vi ngang nhau, nhưng một chiêu đã đánh chết đối thủ! Không hổ là môn đồ của Thánh Nhân! “Huyền Đô?” Nghe được lời Huyền Đô nói, đại yêu kia ngơ ngác. Cái tên Huyền Đô này hắn chưa từng nghe qua. Mà trong khi hắn còn nghi hoặc, phất trần trong tay Huyền Đô khẽ quét. Trong chốc lát, ba ngàn sợi tơ trắng như ba ngàn thanh phi kiếm, bắn về phía đại yêu kia! Thanh thế kinh người! Không thể cản phá! “Ầm!” Thân thể của hắn không hề bất ngờ bị ba ngàn sợi tơ trắng xuyên thủng, hóa thành một đám huyết vụ, rơi xuống nhân gian. Huyền Đô hai lần ra tay gọn gàng, lập tức thu hút nhiều đại yêu hơn xông về phía hắn! Hắn không hề sợ hãi. Phất trần trong tay hóa thành từng đạo ảo ảnh! Mỗi lần hắn ra tay, đều có một đại yêu hoặc chết hoặc bị thương! Đương nhiên, nhiều đại yêu cùng nhau xuất chiêu về phía Huyền Đô, không tránh khỏi sẽ có công kích rơi trúng người Huyền Đô. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị một đồ án Thái Cực cản lại. Cái này đương nhiên không phải là đồ thái cực chí bảo Tiên Thiên thật sự, mà chỉ là một tia chiếu ảnh của nó. Nhưng dù là vậy, lực phòng ngự của nó cũng không phải chỉ Thái Ất Kim Tiên có thể phá vỡ! Có thể nói, Huyền Đô có cái này hộ thân, chiến đấu với tu sĩ cùng cảnh giới, đã ở thế bất bại! Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều cường giả chú ý đến Huyền Đô. Các đại yêu vừa sợ vừa giận, lần lượt thoát khỏi vòng chiến, bỏ qua đối thủ, lao về phía Huyền Đô! Bọn chúng hiểu rằng, nếu không hợp lực giết trước vị tu sĩ Thái Ất Kim Tiên bí ẩn này, bọn chúng sớm muộn cũng sẽ bị đánh bại từng tên! Các đại yêu không biết Huyền Đô, phần lớn Nhân tộc cũng không biết thân phận của Huyền Đô. Huyền Đô tuy là một trong những Nhân Tổ. Nhưng trước đây hắn rất khiêm tốn, không lộ tài năng, có thể nói là Nhân Tổ tầm thường nhất. Có lẽ lần kia một bước gõ một cái thủ chi hành, đã để một số Nhân tộc quen biết hắn. Lúc này, rất nhanh đã có Nhân tộc nhận ra thân phận của Huyền Đô giải thích: “Vị kia là đại pháp sư Huyền Đô! Chính là một trong những lão tổ của Nhân tộc chúng ta! Trước đây từng một bước gõ một cái thủ, thành công bái vào môn hạ Thái Thanh Thánh Nhân! Bây giờ là đồ đệ đứng đầu của Thái Thanh, đệ tử duy nhất của Nhân giáo!” Nghe được lời giải thích của Nhân tộc không rõ danh tính kia, trong Nhân tộc lập tức dậy sóng! Bọn họ kinh ngạc trước thân phận của Huyền Đô. Không ngờ lai lịch của đối phương lại to lớn như vậy! Sau kinh ngạc, là vui mừng! Bọn họ cảm thấy, Nhân tộc có được sự trợ giúp mạnh mẽ này, nguy cơ lần này không còn là vấn đề lớn nữa! Trên thực tế đúng là như vậy. Khi Huyền Đô giết càng ngày càng nhiều đại yêu, những đại yêu còn sống lập tức hoảng sợ trước thực lực cường đại của Huyền Đô! Bọn chúng tuy muốn nâng cao thực lực của mình, nhưng cũng không muốn phải chịu chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận