Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 306: Dương Thiền bái sư! Dương Tiễn đến Ngọc Tuyền Sơn! (1)

Chương 306: Dương Tiễn bái sư! Dương Tiễn đến Ngọc Tuyền Sơn! (1)
Trong lúc Dương Tiễn chấn kinh hoảng loạn, thân ảnh áo trắng trước mắt bỗng nhiên xoay người lại. Giờ khắc này, mọi lời ca tụng đều trở nên hữu hình! Dương Tiễn cũng hiểu rõ thế nào là phong hoa tuyệt đại! Ngay lúc Dương Tiễn và Dương Thiền đang không biết phải làm sao, nữ tử kia lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi là con của Dao Cơ, Dương Tiễn và Dương Thiền?”
Dương Tiễn nghe vậy, do dự một chút, rồi chắp tay hỏi: “Không biết tiên tử là ai?”
Nữ tử đáp lại: “Ta là Vân Tiêu ở Bồng Lai đảo, đến đây là muốn thu Dương Thiền làm đồ đệ.”
Về Bồng Lai đảo mà Vân Tiêu nhắc tới, Dương Tiễn và Dương Thiền đều ngơ ngác không hiểu. Hiển nhiên cả hai đều chưa từng nghe qua. Chuyện này cũng bình thường, dù sao trước đây Dao Cơ để che giấu thân phận của mình, chưa bao giờ kể cho các con về thế giới tu hành. Vì vậy, Dương Tiễn và Dương Thiền hoàn toàn không biết gì về giới tu hành.
“Tiên tử muốn thu muội muội ta làm đồ đệ?” Dương Tiễn nghe vậy thì tỏ vẻ kinh ngạc.
Vân Tiêu gật đầu đáp: “Đúng vậy, Dương Thiền có sư đồ duyên phận với ta, không biết các ngươi có bằng lòng không?”
Nghe Vân Tiêu nói xong, Dương Tiễn trong lòng mừng rỡ! Bởi vì đi theo bên cạnh hắn, Dương Thiền chính là đang chịu khổ! Thậm chí cơm ăn cũng không đủ no! Hơn nữa còn phải đối mặt với nguy cơ từ Thiên Đình, một khi bị bắt được, có lẽ sẽ vạn kiếp bất phục! Cho nên, nếu có thể tìm cho Dương Thiền một chỗ dựa, thì vẫn có thể xem là một lựa chọn cực tốt! Chỉ là, có bái sư hay không còn phải xem chỗ dựa này có đáng tin cậy hay không rồi mới quyết định! Nghĩ đến đây, Dương Tiễn chậm rãi nói: “Tiên tử có biết là ta và Tam muội bây giờ đang bị Thiên Đình đuổi bắt không?”
Vân Tiêu khẽ gật đầu, rồi lộ vẻ tiếc nuối nói: “Biết, nhưng rất xin lỗi, ta không thể khiến Thiên Đình hủy bỏ việc đuổi bắt các ngươi.”
Dương Tiễn nghe vậy, liền lắc đầu nói: “Tiên tử hiểu lầm rồi, ta không phải muốn nói điều đó, ý của ta là, tiền bối nếu đã biết chuyện này, vậy còn dám thu Thiền Nhi làm đồ đệ? Chẳng lẽ không sợ Thiên Đình đi tìm ngài gây phiền phức sao?”
Vân Tiêu nghe Dương Tiễn lo lắng, lạnh nhạt cười nói: “Tiểu hữu không cần lo lắng chuyện này, không nói trước là Thiên Đình có biết chuyện này hay không. Coi như biết cũng không sao. Cái gọi là Thiên Đế, ở trước mặt sư phụ ta cũng phải chấp nhận lễ của vãn bối! Bồng Lai đảo là đạo tràng của sư phụ ta, trong thiên hạ này, không ai dám đến đó đòi người!”
Nghe lời này của Vân Tiêu, Dương Tiễn lập tức chấn động trong lòng. Hắn không ngờ lai lịch của đối phương lại kinh khủng như vậy! Tựa hồ ngay cả Thiên Đế cũng không dám trêu chọc! Nếu là như thế, vậy cho Tam muội bái đối phương làm sư phụ cũng có vẻ không có gì là không thể? Thậm chí có thể xem như nhặt được mối hời lớn? Dương Tiễn trong lòng ẩn ẩn có chút kích động thầm nghĩ. Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Dương Tiễn không còn là đứa trẻ ranh cái gì cũng không biết nữa. Hắn không thể vì đối phương nói một phía mà tùy tiện tin tưởng. Cho nên hắn quyết định dò xét một chút! Nghĩ đến đây, Dương Tiễn cung kính nói: “Mong tiên tử thứ tội, Dương Tiễn cùng Tam muội nương tựa vào nhau mà sống, không thể chỉ vì lời nói một phía của tiên tử mà giao Tam muội cho người, xin tiên tử có thể cùng Dương Tiễn đánh cược!”
Vân Tiêu nghe Dương Tiễn nói vậy, cũng không hề tức giận, bởi vì nàng hiểu đối phương, đồng thời nàng cũng bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, không khỏi hỏi: “Ngươi muốn đánh cược gì?”
Đánh cược gì, Dương Tiễn đã nghĩ xong, nên nghe Vân Tiêu nói xong, hắn không chần chờ mà nói ngay: “Mẫu thân đã cho chúng ta một chiếc phi toa, bằng pháp bảo này ta và Tam muội đã nhiều lần trốn thoát khỏi Thiên binh đuổi bắt, nên xin tiên tử hãy so tốc độ với chúng ta thử xem! Nếu tiên tử có thể đuổi kịp chúng ta, Dương Tiễn liền lập tức đồng ý cho Tam muội bái nhập môn hạ tiên tử!”
Vân Tiêu nghe xong thì có chút mất hứng. Một phàm nhân, cầm một kiện Linh bảo mà lại muốn so tốc độ với một Chuẩn Thánh đại năng như nàng sao? Trong lòng nàng có chút không phản bác được. Nhưng người không biết thì không trách, dù sao đối phương cũng chỉ là một phàm nhân, nàng cũng không để ý quá nhiều. Thế là nàng khẽ gật đầu, nói: “Ta đồng ý, ngươi có thể bắt đầu.”
Dương Tiễn nghe vậy thì sắc mặt vui mừng, liền mang theo Dương Thiền thúc giục phi toa, nhanh chóng bay lên trời. Cái phi toa pháp bảo này rất đặc thù, cầm nó cho dù không có pháp lực, không có luyện chế, cũng có thể phi hành! Đây là Dao Cơ ở trong bảo khố của Thiên đình vô tình tìm được. Loại pháp bảo có công hiệu như vậy, giữa cả thiên địa đều lác đác không có mấy. Nhưng tốc độ của nó chỉ có thể so với sinh linh thời kỳ Kim Tiên hậu kỳ, cho nên cũng không tính là quá trân quý. Thấy Dương Tiễn bay đi, Vân Tiêu cũng không đứng dậy đuổi theo, mà là đưa tay phải của mình ra......
Bay được một hồi, Dương Tiễn quay đầu nhìn lại, phát hiện Vân Tiêu cũng không đuổi theo, điều này khiến lòng hắn vô cùng hoang mang. Lẽ nào bị mất dấu? Nghĩ đến khả năng này, Dương Tiễn lập tức cảm thấy thất vọng. Hắn lắc đầu, liền muốn mang theo Dương Thiền tiếp tục đi đường. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Tiểu hữu sao không tiếp tục bay?”
Người nói chính là giọng nữ dịu dàng dễ nghe. Chính là giọng của vị tiên tử Vân Tiêu vừa nãy! Không hề mất dấu! Nghe được giọng nói này, Dương Tiễn lập tức vui mừng khôn xiết. Mắt hắn không ngừng nhìn quanh, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Vân Tiêu. Nhưng, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là, dù hắn quan sát thế nào cũng không thấy Vân Tiêu ở đâu. Trong lúc nghi ngờ, Dương Tiễn liền hỏi: “Tiên tử, người ở đâu?”
Nghe Dương Tiễn nói, giọng Vân Tiêu lại vang lên: “Hãy nhìn xuống dưới chân xem.”
Dương Tiễn nghe vậy, liền cúi đầu nhìn xuống. Trước mắt hắn, từng đám mây trắng xoá đang bao phủ. Bên dưới đám mây, lờ mờ dường như có thể nhìn thấy một cái bình đài...... Tại sao lại có bình đài? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Dương Tiễn, thì hắn phát hiện thân thể mình và Dương Thiền không thể khống chế mà bay ngược về sau! Đây là...... chuyện gì đang xảy ra?! Trong lòng Dương Tiễn tràn đầy kinh hãi. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng, rất nhanh hắn sẽ biết đáp án!
Một lát sau, hắn cảm thấy việc bay dừng lại. Hắn chưa hết kinh hồn mà đánh giá xung quanh. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ngưng tụ lại. Hắn thấy một khuôn mặt quen thuộc! Chính là gương mặt của Vân Tiêu tiên tử! Chỉ là khuôn mặt này có cảm giác như đã lớn lên gấp vô số lần! Điều này khiến Dương Tiễn rất kỳ lạ.
“Tiên tử, vừa rồi là tình huống như thế nào? Vì sao ta và muội muội lại không khống chế được mà bay ngược trở về?” Dương Tiễn vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Vân Tiêu nghe vậy, liền cười nói: “Tiểu hữu, ta không phải đã nhắc nhở ngươi rồi sao? Hãy chú ý nhìn xuống dưới chân xem.”
Dương Tiễn lần nữa nhìn xuống dưới chân. Lần này, khi hắn chăm chú quan sát, rốt cuộc hắn đã phát hiện sự khác thường. Con ngươi của hắn không khỏi co rút lại! Trong lòng hắn sinh ra một ý nghĩ đáng sợ! Lẽ nào......
Bạn cần đăng nhập để bình luận