Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 182: Nhắc nhở Hậu Thổ, muốn chinh Long Tộc!

Chương 182: Nhắc nhở Hậu Thổ, muốn chinh phạt Long Tộc!
Hậu Thổ không tin. Điều này cũng bình thường thôi. Chuyện như thế này thì đổi lại ai cũng sẽ không tin.
Ngao Ẩn lắc đầu bật cười nói: “Đạo hữu mang trong mình lòng từ bi, các ngươi tự hỏi lòng mình xem, nếu như các ngươi cảm thấy, cái ch·ết của mình có thể mang lại phúc cho ức vạn vạn sinh linh, vậy các ngươi có bỏ qua tính m·ạng của mình không?!”
“Cái này…” Nghe Ngao Ẩn hỏi, Hậu Thổ chần chờ. Đáp án không cần nói cũng biết. Có lẽ nàng sẽ! Nếu thật sự có một sự lựa chọn như vậy, nàng rất có khả năng sẽ vì ức vạn vạn sinh linh mà từ bỏ tính m·ạng của mình! Nếu bảo nàng thờ ơ lạnh nhạt thì nàng thật sự không làm được! Trong lòng thở dài, nàng không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa. Bây giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì. Tương lai khó đoán, không thể nắm bắt, có thể sẽ có một ngày như vậy thật sự xảy ra hay không cũng còn chưa biết.
Một lát sau, hai người quay về thần điện của Tổ Vu.
Ngao Ẩn vừa uống trà vừa nói: “Đạo hữu, không có gì bất ngờ, cuộc chiến Vu Yêu lần thứ hai sẽ sớm bắt đầu. Ta thấy Khoa Phụ Đại Vu trong bộ lạc của ngươi hình như có tướng đoản m·ệnh, tốt nhất ngươi nên nhắc nhở hắn cẩn t·h·ận. Nếu ngày khác gặp phải Kim Ô trên không, đừng nên một mình đối mặt.”
Nghe Ngao Ẩn nói, sắc mặt Hậu Thổ lập tức trở nên nghiêm túc. Nàng không thể tin hỏi: “Khoa Phụ sẽ vẫn lạc?”
Khoa Phụ là một trong số ít Đại Vu trong bộ lạc của Hậu Thổ, nàng tự nhiên không muốn thấy hắn phải vẫn lạc.
Ngao Ẩn gật đầu nói: “Nếu không can t·h·iệp vào, thì đúng là sẽ như vậy.”
Nghe Ngao Ẩn khẳng định, ngữ khí Hậu Thổ trở nên ngưng trọng: “Ta sẽ nhắc nhở hắn.”
Dừng một chút, Hậu Thổ lại hỏi: “Đạo hữu cảm thấy, nếu như cuộc chiến Vu Yêu lần thứ hai xảy ra, Vu tộc ta sẽ thua sao?”
Sau khi nghe câu hỏi này của Hậu Thổ, Ngao Ẩn trầm ngâm một lát rồi từ tốn đáp: “Nếu như mười hai Tổ Vu không t·h·iếu một ai, Yêu Đình không thể thắng! Còn nếu mười hai Tổ Vu t·h·iếu một người, Vu tộc có thể sẽ thắng khá khó khăn.”
Hậu Thổ nghe vậy, không hiểu hỏi: “Lời này của đạo hữu có ý gì?”
Ngao Ẩn bình thản đáp: “Đó cũng là điều ta từng nói với đạo hữu, ngươi có một kiếp s·ống c·h·ế·t, nếu như không vượt qua được, thì mười hai Tổ Vu chẳng phải sẽ t·h·iếu mất một người sao?”
Nghe đến đây, Hậu Thổ lập tức trầm mặc…
Cùng lúc đó.
Trong đại điện Yêu Đình.
“Bệ hạ, chúng ta có thật sự muốn ra tay với Long Tộc Tứ Hải? Dù sao Long Tộc cũng là bá chủ Viễn Cổ, tuy rằng bây giờ xuống dốc nhưng không ai dám chắc trong tộc bọn họ không có nội tình cường đại.” Bạch Trạch thần sắc trịnh trọng, ngữ khí đầy lo lắng.
Đối diện với sự lo lắng của Bạch Trạch, Đế Tuấn còn chưa lên tiếng thì Thái Nhất đã một mặt k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g lên tiếng: “Có gì mà phải sợ? Nội tình sao? Coi như bọn chúng có nội tình kinh t·h·i·ên động địa thì sao? Có thể so được với Yêu Đình chúng ta sao? Nếu Long Tộc không biết điều, dám phản kháng, thì chỉ mình bản tọa cũng có thể trấn áp tứ hải! Đến lúc đó, kết cục của Long Tộc không chỉ là xuống dốc mà là diệt vong!”
Nghe vậy, Bạch Trạch lập tức không phản bác. Lời của Thái Nhất tuy có hơi ngông cuồng nhưng cũng là sự thật. Long Tộc bây giờ dù có nội tình lớn hơn nữa cũng khó có thể bằng một phần mười của Yêu Đình! Nên biết rằng, Yêu Đình bây giờ không chỉ có sáu vị Chuẩn Thánh đại năng trấn giữ mà còn có một vị Thánh Nhân! Một Long Tộc đang xuống dốc thì có gì mà phải so? Vì vậy, không có gì phải lo lắng.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Bạch Trạch lại có một nỗi bất an mơ hồ. Hắn không biết sự bất an này đến từ đâu. Nhưng hắn sinh ra đã có khả năng dự báo phúc họa, nỗi bất an này chính là lời cảnh báo từ năng lực đó, hắn không dám k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g. Vì thế hắn mới đưa ra sự lo lắng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận