Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 281: Ngao Ẩn xuất quan! Lại đến lựa chọn! (2)

Chương 281: Ngao Ẩn xuất quan! Lại đến lựa chọn! (2) Ngao Ẩn đồng thời di thực đại lượng linh dược vạn năm, linh dược 100.000 năm, linh dược trăm vạn năm vào. Có dùng được hay không thì tính sau. Nhưng dù sao không thể thiếu! Đương nhiên, thánh dược chữa thương tam quang thần thủy cũng là thiết yếu! Còn có một số hậu thiên linh quả, tiên thiên linh quả, trà ngộ đạo...... Ngao Ẩn chỉ cần nghĩ đến được thứ gì, toàn bộ đều mang vào một chút. Vì đồ đệ sớm ngày trưởng thành, hắn đã hao hết tâm tư. Đối với chuyện này, hắn vui vẻ không gì sánh bằng. Dù sao, cuối cùng người được lợi vẫn là hắn! Đây chính là liên quan đến việc hắn sớm ngày đột phá đến Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đó a!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Ngao Ẩn liền chuẩn bị xuất phát...... Hắn khẽ động ý niệm, cánh cửa Chư Thiên trong chốc lát mở ra, vô tận thần quang từ đó bắn ra. Ngao Ẩn không chần chờ, lúc này phân ra một đạo thần niệm, mang theo chiếc nhẫn tiến vào bên trong cánh cửa Chư Thiên. Trong lòng của hắn có chút hiếu kỳ, mình sẽ đến phương thế giới nào đây?
...... Tại nơi giao giới giữa Việt Quốc và Nguyên Võ Quốc có một tiểu viện rừng trúc. Có một nữ tử áo lam đang ngồi trong sân đọc sách cổ. Nữ tử này dáng người tầm trung, mũi nhỏ nhắn, một đôi mắt sáng trong như nước, dường như biết nói chuyện vậy. Dung mạo của nàng không xuất sắc, nhưng khí chất trên người đặc biệt, mặc ai gặp cũng đều sẽ có một loại cảm giác kinh diễm.
Đột nhiên, nữ tử này hơi nhíu mày, tay nhỏ ôm lấy đầu, trên mặt nổi lên một tia cảm giác đau đớn. Trong lòng nàng có chút tức giận, tên nào dám ném đồ vật ở trên không trung vậy?! Nàng bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất xem thứ vừa nãy đập vào đầu mình là vật gì. Rất nhanh nàng đã phát hiện “hung khí”. Đó là một chiếc nhẫn có tạo hình phong cách cổ xưa.
“Lại là một chiếc nhẫn......” Nữ tử áo lam vẻ mặt hiếu kỳ nhặt chiếc nhẫn lên, sau một khắc, bất ngờ xảy ra chuyện, thân ảnh của nàng trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ. Chờ đến khi nữ tử lại bình tĩnh lại, bốn phía thiên địa đã thay đổi rất lớn. Nàng đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Đập vào mắt nàng là một tòa cung điện hùng vĩ. Một cỗ khí tức cổ xưa xông tới trước mặt. Nữ tử áo lam trên khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ cảnh giác, nàng cũng không tùy tiện tiến vào bên trong. Nàng không phải là Tiểu Bạch trong giới tu hành, đối mặt với biến cố bất thình lình, cẩn thận đến đâu cũng không thừa.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt từ trong cung điện truyền ra: “Đã đến rồi, sao không vào?” Nữ tử áo lam nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, nàng cẩn thận từng chút chắp tay nói: “Không biết tiền bối là ai? Vì sao lại đưa tiểu nữ tử đến nơi đây?” Rất nhanh, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Ngươi vào trong điện, hết thảy sẽ rõ, bản tọa đối với ngươi không có ác ý.” Nữ tử áo lam nghe đến lời này, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn quyết định liều một phen. Nàng tự nhận trên người mình không có gì đáng để vị tồn tại thần bí này mưu đồ. Hơn nữa, nàng vốn cũng không sống được bao lâu nữa, tình huống có xấu hơn nữa thì cũng chỉ đến thế mà thôi? Nói không chừng, lần này lại là cơ duyên của nàng cũng nên!
Nghĩ kỹ rồi, nàng liền không chần chờ nữa, bước về phía đại điện. Đến gần, nàng dừng lại một chút, đánh giá bảng hiệu trên cửa đại điện. Dâng lên bốn chữ huyền diệu. Loại chữ này nàng không biết, nhưng lại có thể hiểu rõ ý của chúng.
“Chư Thiên Đạo Cung.” Ngay sau đó, nữ tử áo lam tâm tình thấp thỏm bước vào trong đại điện. Không gian bên trong đại điện rất lớn, một nam tử áo xanh đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa. Nữ tử áo lam có thể cảm nhận được, đối phương đang đánh giá mình. Trong lòng nàng run lên, lúc này hành lễ nói: “Tiểu nữ tử Tân Như Âm, xin ra mắt tiền bối.” Ngao Ẩn trên bảo tọa nghe vậy, trong lòng khẽ động, lúc này biết đây là thế giới nào. “Vậy mà lại đến thế giới người phàm......” Ánh mắt của hắn im lặng nhìn chằm chằm Tân Như Âm, đây là một nhân vật bi kịch, nam thể lỡ sinh thân nữ nhi. Thiên phú trận đạo tuyệt hảo, vốn nên có được tương lai tươi sáng, nhưng lại mang thể chất đặc thù long ngâm chi thể, không sống được bao lâu nữa. Lúc trước đọc « Phàm Nhân », Ngao Ẩn đã thấy tiếc hận cho nhân vật này. Không ngờ lúc này vậy mà gặp được bản thân nàng.
Trầm ngâm hai hơi thở, Ngao Ẩn chậm rãi nói: “Gặp nhau tức là có duyên, ngươi có bằng lòng bái bản tọa làm sư không? Ngươi tu hành Trận Đạo phải không? Bản tọa trong phương diện Trận Đạo cũng có chút tâm đắc.” Lời này tự nhiên là Ngao Ẩn nói khiêm tốn, trình độ Trận Đạo của hắn phóng nhãn toàn bộ Hồng Hoang cũng đều là thuộc hàng đứng đầu!
Mà nghe được lời Ngao Ẩn, Tân Như Âm vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu, nàng không lập tức đáp ứng mà hỏi: “Vãn bối còn chưa biết tiền bối là vị cao nhân nào? Mặt khác tiền bối vì sao lại chọn vãn bối?” Ngao Ẩn nghe vậy, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tục danh của bản tọa không cần phải nhắc, ngươi nhìn thấy chỉ là một sợi thần niệm của bản tọa thôi, bản thể của bản tọa còn ở một vị diện chí cao khác. Còn về lý do vì sao chọn ngươi? Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Mặt khác, bản tọa rất thưởng thức ngươi.” Nghe được lời của Ngao Ẩn, Tân Như Âm lập tức chấn kinh vạn phần! Nàng không ngờ lai lịch của đối phương lại khủng bố như vậy. Nếu có thể bái đối phương làm sư, thì đối với nàng mà nói tuyệt đối là tạo hóa lớn! Nhưng rất nhanh nàng lại có chút thần sắc ảm đạm. Bởi vì nàng chợt nhớ đến mình đã không còn sống được bao lâu nữa. Cái tạo hóa lớn này, cuối cùng vẫn không có duyên với nàng......
Ngao Ẩn thấy thần sắc của nàng như vậy, liền hiểu rõ ý nàng, đối nàng cười nói: “Ngươi đang phiền não vì thể chất của mình có đúng không? Đối với bản tọa thì đây không tính là chuyện lớn gì. Đáng tiếc bản tôn không ở đây, nếu không thì dù có cải tạo thể chất của ngươi thành tiên thiên đạo thể cũng dễ như trở bàn tay.” Nghe được lời Ngao Ẩn, Tân Như Âm lập tức kích động dị thường. Vấn đề thể chất đã khốn nhiễu nàng quá lâu! Bây giờ có thể giải quyết, trong lòng nàng cảm thấy hưng phấn cũng có thể tưởng tượng được. Dù sao, đây chính là liên quan đến tính mạng của nàng!
Nói đến đây, Tân Như Âm không còn lo lắng nữa, lúc này quỳ xuống, nói: “Đệ tử Tân Như Âm, bái kiến sư tôn!” Ngao Ẩn gật đầu cười nói: “Đứng lên đi, đi lên phía trước, vi sư giải quyết thể chất của ngươi trước.” “Đa tạ sư tôn!” Tân Như Âm nhẹ gật đầu, đứng lên, đi đến trước người Ngao Ẩn, ánh mắt mong đợi nhìn Ngao Ẩn. Sau một khắc, Ngao Ẩn đưa tay đặt lên vai Tân Như Âm. Lập tức một cỗ hấp lực hiện lên. Một lát sau, Ngao Ẩn thu tay lại. Tân Như Âm thì mặt mày suy yếu ngã ngồi trên mặt đất. Nàng có thể cảm nhận được, trong cơ thể của mình có thứ gì đó bị rút đi. Điều này không chỉ không làm nàng cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thoải mái dễ chịu chưa từng có! Cái áp lực trong cõi U Minh kia hoàn toàn biến mất!
Ngao Ẩn bản thể chính là Long tộc, hắn lấy long ngâm chi thể ra cũng không có mất gì. Hắn đối với Tân Như Âm cười nói: “Tốt rồi, từ nay về sau, ngươi sẽ không bị long ngâm chi thể hành hạ nữa. Ngươi suy yếu, nghỉ ngơi một ngày liền có thể hồi phục. Tu vi của ngươi cùng thể chất quá kém, chịu không được năng lượng quá mạnh, bằng không mà nói, vi sư cũng có 10.000 loại phương pháp trong khoảnh khắc giúp ngươi khôi phục. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ khi nào ngươi hồi phục, vi sư sẽ nói cho ngươi biết chuyện kế tiếp.” “Dạ, sư tôn.” Tân Như Âm thần sắc tiều tụy, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười. Nàng gắng chống đỡ muốn đứng dậy, nhưng lúc này nàng thật sự quá hư nhược căn bản không làm được. Ngao Ẩn thấy vậy, chậm rãi nói: “Vi sư đến giúp ngươi vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận