Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 02: Trấn áp vạn năm, Tổ Long hối hận!

Chương 02: Trấn áp vạn năm, Tổ Long hối hận!
Tại Hồng Hoang thế giới tu hành, cái gì là quan trọng nhất? Tiên Thiên Linh Bảo? Tiên Thiên linh căn? Công pháp thần thông? Bối cảnh chỗ dựa? Công đức? Khí vận? Những thứ trên đều rất quan trọng, nhưng nếu nói quan trọng nhất thì chính là căn nguyên! Căn nguyên là một cái rãnh trời khó mà vượt qua! Những tồn tại cường đại leo lên đến đỉnh cao, không ai không phải là những tiên thiên thần thánh có căn nguyên mạnh mẽ! Nhưng căn nguyên sinh ra đã định sẵn, muốn tăng lên vô cùng khó khăn! Chỉ có hấp thụ những căn nguyên thuộc tính đồng căn đồng nguyên nhưng lại vượt xa bản nguyên của bản thân, thì sinh linh mới có hy vọng tăng lên! Khó khăn đó có thể nghĩ! Với căn nguyên Kim Long trảo của Ngao Ẩn, không có gì bất ngờ xảy ra thì Đại La Kim Tiên chính là điểm dừng của hắn. Nhưng nếu hắn hấp thụ luyện hóa năm thành bản nguyên của Hỗn Độn Thái Hư Cổ Long thì tương lai hắn chỉ cần không vẫn lạc, dù không hơn cũng sẽ là một vị Chuẩn Thánh đỉnh cao! Ngao Ẩn cố nén kích động, ở trong lòng đáp lại: “Hệ thống, ta chọn ba!”
【 Phần thưởng đã được cấp! Mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tháng, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, phần thưởng sẽ bị thu hồi! 】
Cùng với tiếng hệ thống vang lên, Ngao Ẩn lập tức cảm giác được trong thân thể của mình xuất hiện một đoàn vật chất thần bí không thể diễn tả bằng lời! Mênh mông, cổ lão, to lớn, khủng bố, thân thiết... Ngao Ẩn cảm nhận được rất nhiều loại khí tức từ nó. “Đây chính là năm thành bản nguyên của Hỗn Độn Thái Hư Cổ Long sao? Quả nhiên sâu không lường được!”
Ngao Ẩn sợ hãi than một phen rồi mới thu hồi tâm thần. Luyện hóa bản nguyên không phải chuyện một sớm một chiều! Hệ thống yêu cầu mình phải hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tháng. Việc này không nên chậm trễ, bây giờ phải lên đường thôi! Dù sao chẳng qua chỉ là khuyên nhủ một phen, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Chờ khi trở về, mình sẽ an tâm luyện hóa. Còn về sau? Đi được bước nào hay bước đó!

Trong đại điện Long Cung Đông Hải. Tổ Long dáng vẻ trung niên, mặt mày uy nghiêm, ánh mắt hờ hững, toàn thân tản ra đạo vận khủng bố, ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, ngữ khí không vui không buồn hỏi: “Ngao Ẩn, ngươi cầu kiến bản tổ là có chuyện gì?”
Với thân phận của Ngao Ẩn bình thường thì không thể gặp được Tổ Long. Nhưng cũng may nguyên thân có một phụ thân tu vi Đại La Kim Tiên hậu kỳ. Cộng thêm việc hắn nói có chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của Long Tộc bẩm báo, nên Tổ Long mới phá lệ tiếp kiến hắn. Nghe Tổ Long tra hỏi, Ngao Ẩn khom người đáp: “Khởi bẩm lão tổ, vãn bối đến lần này là để khuyên lão tổ dẫn toàn thể Long Tộc quy ẩn, không tham gia vào cuộc chiến tam tộc nữa!”
Nghe vậy, trên thân Tổ Long lập tức bộc phát một cỗ khí thế kinh thiên động địa! Ánh mắt hắn sắc bén nhìn Ngao Ẩn, quát lạnh một tiếng: “Ngao Ẩn! Ngươi có biết mình đang nói gì không?!”
Dưới uy áp khủng khiếp của Tổ Long, Ngao Ẩn lảo đảo lùi lại mấy bước! Sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng rớm máu! Nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn Tổ Long, ngữ khí không chút nào chịu thua nói: “Vãn bối đương nhiên biết mình đang nói gì! Nhưng việc này liên quan đến hưng vong của Long Tộc, vãn bối không thể không nói! Hiện tại Long Tộc tuy cường thịnh vô song, chỉ mấy trận chiến tranh nhỏ nhoi, không thể dao động căn cơ Long Tộc. Nhưng nếu tiếp tục đánh tiếp, Long Tộc đừng nói diệt vong, cũng chắc chắn sẽ suy bại đến cực hạn! Xin lão tổ vì Long Tộc mà suy nghĩ, hãy dẫn toàn thể Long Tộc quy ẩn ngay đi!”
“Làm càn!”
Nghe Ngao Ẩn nói vậy, Tổ Long lập tức đập bàn đứng dậy! Trong lòng hắn giận dữ đến cực điểm! Một tên tiểu bối Thái Ất Kim Tiên mà dám mặt dày mày dạn nói Long Tộc đang như mặt trời ban trưa sẽ suy bại đến mức gần như diệt vong! Thật nực cười! “Ngao Ẩn! Ngươi tham sống sợ chết, làm loạn quân tâm, bản tổ nể tình cha ngươi có công lớn với Long Tộc mà tha cho ngươi một mạng! Nhưng tội chết có thể tránh, tội sống khó tha! Từ hôm nay, bản tổ sẽ trục xuất ngươi khỏi Long Tộc, trấn áp dưới đáy biển Đông Hải vạn năm!”
Lời vừa dứt, một nguồn sức mạnh cường hãn lập tức xuất hiện trên người Ngao Ẩn. Dưới nguồn sức mạnh này, Ngao Ẩn thậm chí không có chút sức phản kháng nào! Thân thể của hắn không tự chủ bay ra khỏi Long Cung Đông Hải, với tốc độ cực nhanh hướng xuống đáy biển xa xôi rơi xuống!

Không biết bao lâu trôi qua, Ngao Ẩn rốt cục khôi phục lại được quyền khống chế cơ thể. Nhìn bốn phía là một môi trường âm u hoang vu, hắn không khỏi thở dài trong lòng. Việc rơi vào kết cục như thế này là ngoài ý muốn của hắn. Nhưng cũng may thân ở nơi đây không ảnh hưởng đến việc tu luyện. Thậm chí nghĩ theo hướng tích cực, bị cầm tù ở đây lại khiến hắn tránh xa chiến trường, không còn lo sinh mệnh! Có thể dồn hết tinh lực vào luyện hóa bản nguyên của Hỗn Độn Thái Hư Cổ Long! Nghĩ vậy, bị nhốt ở đây cũng chưa chắc là một chuyện xấu! Việc này không nên chậm trễ. Ngao Ẩn lập tức bắt đầu luyện hóa bản nguyên Hỗn Độn Thái Hư Cổ Long!
Việc Ngao Ẩn bị cầm tù chỉ là một việc nhỏ xen giữa. Ngoài mấy người thân thiết với hắn ra thì cũng không có ai quá chú ý...
Tu luyện không có năm tháng, Hồng Hoang bất kể năm. Tám nghìn năm thời gian thoáng một cái đã qua. Trong 8000 năm, tam tộc đã trải qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ! Gần như mỗi cuộc chiến đều có cường giả Đại La Kim Tiên ngã xuống! Còn về Thái Ất Kim Tiên, số lượng vẫn lạc càng không đếm xuể! Tam tộc có thể nói tổn thất nặng nề! Thậm chí đã thương tổn đến căn cơ! Lúc đầu bọn hắn cũng không muốn đánh nhau thảm liệt như vậy. Nhưng phía sau dường như có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả!
“Lão tổ, số lượng Đại La Kim Tiên trong tộc ta đã ngã xuống hơn một nửa! Số lượng Thái Ất Kim Tiên còn ngã xuống vượt quá bảy thành! Thuộc hạ xin người ra lệnh ngưng chiến! Tiếp tục đánh xuống, tộc ta cho dù có thể thắng, cũng là thắng thảm! Thậm chí có thể cùng Phượng tộc và Kỳ Lân tộc đồng quy vu tận! Tộc ta cần mau chóng khôi phục nguyên khí mới phải!”
Trong đại điện Long Cung Đông Hải. Tổ Long vẫn dáng người thẳng tắp ngồi ngay ngắn trên bảo tọa. Nhưng thần sắc trong mắt hắn so với 8000 năm trước đã có sự khác biệt rất lớn! Tám ngàn năm trước, hắn tự tin là thế! Tám ngàn năm sau, trong lòng hắn tràn đầy mờ mịt... Rốt cuộc Long Tộc đã luân lạc tới tình cảnh này như thế nào? Nghe thuộc hạ Long Tộc báo cáo, nội tâm Tổ Long vô cùng phức tạp. Hắn không khỏi nghĩ đến tám ngàn năm trước, tên tiểu bối Thái Ất Kim Tiên khuyên mình dẫn Long Tộc quy ẩn kia... Lúc đó, đối phương đã liệu đến Long Tộc ngày nay sao? Lúc đó mình không nói một lời đã trục xuất đối phương khỏi Long Tộc, còn trấn áp vạn năm. Hôm nay nghĩ lại, thật sự có chút nực cười... Chung quy là mình đã sai! Tổ Long lắc đầu thở dài một tiếng. Hắn, hối hận...
“Chuẩn! Ngao Thụy, bản tổ ra lệnh cho ngươi làm sứ giả, đến Phượng tộc và Kỳ Lân tộc, thương nghị việc ngưng chiến! Phải nhớ kỹ, lần này chúng ta là thương nghị chứ không phải cầu hòa! Tổn thất của hai tộc kia so với Long Tộc chúng ta chỉ hơn chứ không kém! Ngưng chiến đối với bọn chúng thì lợi nhiều hơn hại! Bọn chúng hẳn sẽ không cự tuyệt! Lần này ngươi đi, không thể làm mất uy phong Long Tộc ta! Nếu bọn chúng đồng ý thì thôi. Nếu không đồng ý cũng không cần ép buộc! Chẳng qua cũng chỉ là một trận chiến thôi, Long Tộc ta có sợ gì chứ!”
Tổ Long lạnh nhạt nói với một vị Đại La Kim Tiên Long Tộc phía dưới. Ngao Thụy nghe vậy, liền ôm quyền khom người đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận