Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 240: Có tư cách gì uy hiếp ta?

Chương 240: Có tư cách gì uy h·i·ế·p ta? “Lớn m·ậ·t nghiệt chướng! Sao dám g·i·ế·t cháu của ta?!” Đúng lúc này, một tiếng n·ổi giận vang vọng khắp phương trời! Thanh âm như là t·h·i·ê·n Uy, chấn nhiếp tám hướng, khiến chúng sinh kinh sợ! Cùng lúc đó, giữa t·h·i·ê·n địa vang lên tiếng chuông. Chỉ thấy, một chiếc chuông từ phía chân trời xa xôi bay tới! Nơi nó đi qua, không gian sụp đổ, mọi vật cản đều hóa thành tro bụi! “Bành!” Mũi tên của Hậu Nghệ đụng vào chiếc chuông này. Thân chuông vững như bàn thạch. Ngược lại mũi tên thì tan ra thành từng mảnh! Hậu Nghệ thấy vậy thì sắc mặt đại biến! Tên hắn bắn ra mà lại dễ dàng bị đỡ được?! Không, không phải ngăn lại, mà là bị vỡ nát! Hắn lập tức hiểu ra, thực lực giữa hắn và người đến chênh lệch quá lớn, không thể địch lại! Nghĩ tới đây, hắn không chút do dự, lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn đã phát hiện thân thể của mình không thể di chuyển! Không gian này đã bị đại thần thông phong tỏa! Sắc mặt Hậu Nghệ càng thêm khó coi! Vẻ mặt hắn nặng nề, trong mắt vẻ kinh hãi không sao giấu được, trong lòng hắn đồng thời dấy lên một tia tuyệt vọng. Còn Tiểu Kim Ô thì tâm tình lúc này hoàn toàn ngược lại với Hậu Nghệ! Hắn từ buồn chuyển vui, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, mừng rỡ và may mắn thoát nạn! Hắn vừa nhìn quanh vừa kêu lên: “Thúc thúc! Cuối cùng người cũng tới! Các huynh trưởng đều đã c·h·ết! Nếu ngài chậm chân một bước, chất nhi sợ cũng bị bắn g·i·ế·t! Thúc thúc, ngài phải làm chủ cho chúng ta!” Cùng lúc đó, tiếng nói uy nghiêm bá đạo, mà nặng nề phẫn nộ vừa nãy vang lên lần nữa: “Nghiệt chướng! G·i·ế·t chín đứa cháu của bản đế mà ngươi còn muốn chạy?! Bản đế muốn rút gân lột da, khiến ngươi sống không bằng c·h·ế·t!” Giọng nói vang vọng giữa đất trời, đồng thời một nam t·ử thanh niên mặc áo bào đế màu vàng vượt qua không thời gian mà đến. Hắn đứng trong hư không, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Hậu Nghệ. Hậu Nghệ nhìn thấy người này, lập tức như rơi vào hầm băng! Đông Hoàng Thái Nhất! Trong lòng hắn hoảng hốt, người đến lại là Đông Hoàng Thái Nhất! Danh xưng dưới Thánh Nhân đệ nhất! Thực lực là Chuẩn Thánh mạnh nhất của Yêu đình! Hắn từng nghe một vị Tổ Vu nào đó nói, trong tình huống một đối một, dù là Tổ Vu cũng không phải đối thủ của Thái Nhất! Qua đó có thể thấy được Thái Nhất cường đại đến mức nào! Hắn không ngờ rằng, vì báo t·h·ù cho Khoa Phụ mà bắn c·h·ế·t chín Kim Ô, lại trêu tới vị s·á·t thần này! Trong lòng hắn hiểu rõ, lần này hắn coi như xong rồi! Thái Nhất đã đến, còn ai có thể cứu hắn?! Trong lòng đắng chát, không khỏi nghĩ thầm: Nếu Hậu Thổ nương nương còn ở đây, có lẽ sẽ tới cứu hắn đi? Nhưng mà, thế gian này lại không còn Hậu Thổ nương nương... Nghĩ tới đây, Hậu Nghệ lạnh giọng nói: “Đông Hoàng Thái Nhất! Kim Ô gây họa thương sinh, khiến vô số sinh linh gặp nạn! Bắn c·h·ế·t bọn chúng, ta không hề hối hận! Muốn chém muốn giết tùy ngươi! Nếu ta có một chút nhíu mày, thì không xứng làm Đại Vu của Vu tộc!” Dứt lời, Hậu Nghệ liền nhắm mắt, quyết tâm chờ c·h·ế·t! “Nghiệt chướng! Còn dám mạnh miệng!” Sau khi nghe Hậu Nghệ nói, Thái Nhất giận dữ đồng thời, tiện tay vung ra một chưởng! Một chưởng xuất ra, thiên địa chấn động! Pháp lực cuồn cuộn như lũ dữ xé rách hư không, hướng về phía Hậu Nghệ mà va chạm! Thanh thế mạnh mẽ, uy thế không thể ngăn cản! Đây tuy chỉ là một kích tùy tiện của Thái Nhất, nhưng sức công kích cũng mạnh đến không thể tin nổi! Đừng nói chỉ là một Đại Vu, dù đổi lại là một vị Chuẩn Thánh bình thường, cũng khó lòng chống đỡ! Đương nhiên, Thái Nhất cũng không muốn một chiêu s·á·t hại Hậu Nghệ. Hắn muốn từ từ hành hạ! Hắn muốn Hậu Nghệ nếm đủ sự th·ố·n·g khổ trên đời để xoa dịu mối hận trong lòng! Hắn vẫn luôn xem thập đại Kim Ô như con ruột mà đối đãi. Kim Ô c·h·ế·t, lòng hắn đau xót chẳng thua gì Đế Tuấn! Cho nên, hắn nhất định phải khiến Hậu Nghệ phải trả giá thê thảm! Ngay lúc Thái Nhất tưởng Hậu Nghệ sắp bị một kích trọng thương, Hậu Nghệ cho là mình phải mất m·ạ·n·g, thì sự cố bất ngờ đã xảy ra! Thân thể Hậu Nghệ đột nhiên biến mất tại chỗ! Sau một khắc, thân thể Hậu Nghệ xuất hiện ở một vị trí khác. Mà bên cạnh hắn còn có một nam t·ử mặc áo da thú xanh không rõ tên. Nam t·ử này dáng người cao lớn, thần sắc uy nghiêm. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía Hậu Nghệ đầy vẻ tán thưởng! Hắn chậm rãi cười nói: “Hậu Nghệ, nói không sai, làm cũng không tồi! Đại Vu Vu tộc ta nên có huyết tính như vậy! Các ngươi không có làm mất mặt Hậu Thổ muội t·ử!” Thấy vị thanh niên đột nhiên xuất hiện này, sắc mặt Thái Nhất khó coi nói: “Đế g·i·a·ng, nghiệt chướng này g·i·ế·t chín vị cháu của ta, ta nhất định phải bắt hắn trả giá đắt! Ngươi nhất định phải bảo vệ hắn sao?” Không sai, người đến chính là đại ca trong mười hai Tổ Vu - Không gian Tổ Vu Đế g·i·a·ng! Trong các Tổ Vu chỉ có Đế g·i·a·ng mới có tốc độ tới kịp hỗ trợ. Đế g·i·a·ng nghe lời của Thái Nhất xong, ngữ khí k·h·i·n·h th·ư·ờ·ng đáp: “Thái Nhất, bại tướng dưới tay mà thôi, ngươi cũng xứng uy hiếp ta? Ngươi quên trận chiến Vu Yêu lần trước, Yêu đình thảm hại như thế nào sao? Ha ha, ngày xưa rụt đầu như rùa đen, hôm nay lại dám uy h·iế·p ta. Ngươi cứng cáp rồi nhỉ. Hay là thật sự cho rằng mấy trăm ngàn năm trôi qua, các ngươi đã có đủ thực lực đối đầu với Vu tộc ta?! Hay là nói, cảm thấy Hậu Thổ muội tử không ở đây, nên các ngươi có thể tùy ý khi n·h·ụ·c Vu tộc ta?” “Ngươi…!” Thái Nhất nghe vậy, lập tức tức nghẹn không nói nên lời. Tục ngữ nói: "Lời dối không làm ai bị thương, sự thật mới là dao k·h·ắ·c" Chính vì lời Đế g·i·a·ng nói là thật nên Thái Nhất mới p·h·á phòng. Thái Nhất hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng nói: “Đế g·i·a·ng, ngươi cũng chỉ có giỏi nói suông thôi sao?! Hôm nay ta nhất định mang Hậu Nghệ đi, ai tới cũng vô dụng! Nếu ngươi dám cản đường, bản đế không ngại cho Vu Yêu khai chiến lần nữa!” Giọng nói của Thái Nhất bá đạo, lộ rõ ý không thể nghi ngờ. Đế g·i·a·ng nghe xong lời này, cười ha ha đáp lại: “Thật nực cười! Thái Nhất, hôm nay ta nhất định mang Hậu Nghệ đi, ngươi có làm khó dễ được ta sao?!” “Tốt tốt tốt, vậy đừng trách ta không khách khí!” Thái Nhất tức giận nói rồi, Hỗn Độn Chung tức khắc hướng về Đế g·i·a·ng mà đ·ậ·p tới! Đế g·i·a·ng thấy vậy lắc đầu nói: “Không thèm chơi với ngươi, Hậu Nghệ ta mang đi đây! Yêu đình các ngươi nếu muốn khai chiến, Vu tộc ta đây xin phụng bồi đến cùng!” Đế g·i·a·ng dứt lời, bắt lấy bả vai Hậu Nghệ, cả hai cùng biến mất tại chỗ. Pháp tắc không gian tốt như vậy đó. Việc Thái Nhất phong tỏa thời không hoàn toàn vô ích. Thái Nhất thấy Đế g·i·a·ng mang theo Hậu Nghệ biến mất thì tức giận, liền vung một chưởng đá nát mấy ngọn tiên sơn cho hả giận! Đế g·i·a·ng đã đi thì hắn cũng hết cách, đừng nói hắn ngăn không được đối phương, dù ngăn được cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hiện tại hắn chỉ có một mình, nếu chọc đến mười một Tổ Vu khác, thì chẳng có lợi lộc gì cho hắn! Về phần việc xử lý như thế nào sau đó, có khai chiến với Vu tộc không, thì phải đợi khi trở về Yêu Đình rồi cùng huynh trưởng bàn bạc rồi mới quyết định. Ở một bên, Tiểu Kim Ô thấy ác đồ đã đi thì cẩn thận dè dặt gọi Thái Nhất: “Thúc thúc…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận