Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 237: Thập đại Kim Ô

Chương 237: Sau khi Thập đại Kim Ô quyết định xong, Triệu Công Minh không hề chần chừ, lập tức lên đường trở về đảo Bồng Lai. Chờ hắn nói rõ tình hình xong, vô luận là Tam Tiêu, hay là bảy cái Hồ Lô Oa, hoặc là mười vị đệ tử ký danh, tất cả đều nô nức hưởng ứng, không một ai cự tuyệt. Một là vì bọn họ là sư huynh đệ, quan hệ vô cùng tốt, cái việc nhỏ này, làm sao có thể không nể mặt hắn. Thứ hai là bởi vì việc này chính là một kiện đại công đức! Trong Hồng Hoang, những cơ hội có thể thu hoạch được công đức như vậy không nhiều. Có một số sinh linh cả đời cuối cùng cũng không thu hoạch được một lần thiên đạo công đức. Hiện tại, cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, bọn họ làm sao có thể từ bỏ! Thấy các sư đệ sư muội đều đồng ý, Triệu Công Minh lập tức mừng rỡ quá đỗi! Bọn họ không chần chừ, lập tức bắt đầu chia công việc. Sau khi phân công xong, liền mỗi người chọn một hướng xuất phát, tiến đến tìm kiếm tàn hồn......
Thái Dương tinh. Đứng đầu ức vạn tinh thần. Cố thổ của hai vị Yêu Đế. Nơi đó bao phủ vô tận Thái Dương Chân Hỏa, vĩnh viễn không tắt! Thái Dương tinh không thích hợp cho sinh linh bình thường sinh tồn, cho nên rất hoang vu. Từ khi Đế Tuấn và Thái Nhất trở thành Yêu Đế, cơ bản cũng không trở về nữa. Ở một nơi nào đó trên thái dương tinh, có một cái cốc tên là Thang Cốc. Bên trong Thang Cốc từng trồng một gốc cực phẩm tiên thiên linh căn Phù Tang Thụ, sau này bị Ngao Ẩn lấy đi. Sau đó Đế Tuấn lại từ nơi khác cấy ghép một gốc thượng phẩm tiên thiên linh căn cây Hỏa Tang. Cây Hỏa Tang cũng to lớn vô cùng, uy thế kinh người. Trên đó thiêu đốt một loại hỏa diễm không tên, nó chính là chí bảo của người tu hành hỏa thuộc tính! Mà trên cây Hỏa Tang, có mười Tiểu Kim Ô đang nghỉ ngơi. Mười Tiểu Kim Ô này chính là dòng dõi của Đế Tuấn và Hi Hòa. Sinh ra cũng được mấy chục vạn năm rồi. Tu vi của bọn họ cũng liên tiếp đột phá đến cảnh giới Đại La Kim Tiên! Bất quá vì bọn họ quá nghịch ngợm, Đế Tuấn lo lắng bọn họ gây họa nên đã nhốt bọn họ trên mặt trời này, tính toán đợi khi tâm trí của bọn họ thành thục hơn sẽ thả ra ngoài. Cứ như vậy, nhưng là đã nhốt mười Tiểu Kim Ô đến sắp c·h·ế·t rồi. Mỗi ngày đối mặt đều là ngọn lửa vô tận trên thái dương tinh, khiến bọn họ nhìn phát ngán, không biết khi nào mới kết thúc. Hễ có thời gian, bọn họ lại thử xông phá phong ấn. Nhưng mỗi lần cuối cùng đều thất bại. Điều này cũng bình thường, dù sao phong ấn này là do chính Đế Tuấn tự tay bày ra, đừng nói là Tiểu Kim Ô, dù cho là nhìn khắp cả Hồng Hoang, có thể phá được cũng có mấy người đâu?!
Và một ngày nọ, giống như mọi ngày, mười Kim Ô ngồi xổm trên cây Hỏa Tang tán gẫu. Một Kim Ô trong số đó thở dài: “Khi nào thì chúng ta mới có thể rời khỏi cái thái dương tinh hoang vu này đây! Ta muốn đi rong chơi trong Hồng Hoang!” Một Tiểu Kim Ô khác nghe vậy liền phụ họa nói: “Cũng không biết phụ vương khi nào mới thả chúng ta ra ngoài nữa, ở đây quá chán!” “Ai, trong thời gian ngắn phụ vương sẽ không cho chúng ta đi ra đâu, hắn lo chúng ta gây họa!” “Hừ! Chúng ta ngoan như thế, làm sao lại gây họa chứ?” Mấy Kim Ô này trong miệng bàn tán ồn ào. Có người thì ước mơ về cuộc sống trên đại địa Hồng Hoang. Có người lại bất bình cho mình. Bọn họ không hề cảm thấy mình sẽ gây họa. Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc đồng thời có chút mừng rỡ vang lên: “Các ca ca, mau nhìn, phong ấn kia giống như bị thủng một lỗ rồi!” Phong ấn bị thủng một lỗ?! Nghe đến đây, trong lòng các Kim Ô khác lập tức kinh hãi. Bọn họ khó mà tin nổi. Dù sao, phong ấn này do chính phụ vương bọn họ tự thiết lập! Về thực lực của phụ vương bọn họ, bọn họ còn lạ gì! Bọn họ cũng không cho là có ai có thể phá được phong ấn của phụ vương bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận