Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 289: Bàn đào thịnh hội tổ chức, Ngao Ẩn Huyền Chân gặp lại (2)

Phóng tầm mắt toàn bộ Hồng Hoang, ngoại trừ Thiên Đạo cùng Hồng Quân, hắn đã là người mạnh nhất. Thiên Đạo cùng Hồng Quân không có ở đây, ngoài hắn ra, còn ai có tư cách ngồi ở vị trí chủ vị này? Rất nhanh, các loại tiên quả, tiên tửu đã được bưng lên. Trong đó, thứ thu hút sự chú ý của người khác nhất chính là từng quả đào lớn, căng mọng và hồng hào! Bên trong ẩn chứa tiên thiên linh khí nồng đậm! Trên đó còn mang theo đạo vận huyền diệu không gì sánh được! Có sinh linh vô cùng tò mò mà hỏi: “Đại Thiên Tôn, xin hỏi đây là Hà Đào tử? Sao lại có linh vận như thế?” Hạo Thiên nghe vậy cười nói: “Đây là bàn đào, chính là kết quả trên cây bàn đào, cực phẩm tiên thiên linh căn mà Đạo Tổ ban tặng. Bàn đào thịnh hội tên này cũng là từ đó mà ra.” Cực phẩm tiên thiên linh căn?! Nghe được lời Hạo Thiên nói, phần lớn các sinh linh phía dưới đều giật mình kinh ngạc. Bởi vì, cực phẩm tiên thiên linh căn trong Hồng Hoang có số lượng cực kỳ ít ỏi. Ngay cả Chuẩn Thánh đại năng, phần lớn đều không có! Trong chớp mắt, ánh mắt bọn họ nhìn về phía bàn đào đã thay đổi! Từ vẻ lạnh nhạt trước đó, biến thành nóng rực cùng chờ mong bây giờ! Đối với phần lớn các sinh linh ở đây mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ được nếm thử cực phẩm tiên thiên linh quả, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng! Vì vậy, bọn họ vô cùng trân trọng! Rất nhanh, có sinh linh phát hiện ra điểm mù, mặt nghi hoặc hỏi: “Đại Thiên Tôn, sao những quả bàn đào này trông có chút khác biệt?” Nghe được nghi vấn của hắn, rất nhiều sinh linh nhao nhao quan sát lại. Quan sát cẩn thận, bọn họ quả nhiên phát hiện ra chỗ không giống. Có vài quả bàn đào chỉ lớn hơn một chút, còn vài quả bàn đào khác thì có thêm những đường vân màu tím. Hạo Thiên nghe thấy nghi hoặc của hắn, cười nhạt một tiếng rồi nói: “Những quả bàn đào này tổng cộng được chia làm bốn cấp bậc. Lần lượt là hạ phẩm bàn đào ba nghìn năm mới chín, trung phẩm bàn đào sáu nghìn năm mới chín, thượng phẩm bàn đào chín nghìn năm mới chín và đỉnh cấp bàn đào mười tám nghìn năm mới chín! Phẩm cấp bàn đào càng tốt thì công hiệu quả cũng càng lớn! Như nói đến bàn đào cấp cao nhất có tử văn, sau khi ăn vào không chỉ có thể sống lâu cùng trời đất, mà còn có thể tăng thêm vạn năm đạo hạnh! Phóng mắt toàn bộ Hồng Hoang đều là những vật trân quý chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu!” Nghe được lời Hạo Thiên nói, trong lòng chúng tu không khỏi chấn động. Đối với những sinh linh dưới Đại La Kim Tiên, đây thật sự là phúc duyên lớn! Bọn họ không ngờ Thiên Đình lại có thứ đồ tốt như vậy. Một vài sinh linh tâm tư không khỏi lay động... Hạo Thiên thấy lời nói của mình có tác dụng, chỉ cười cười không nói thêm nữa. Theo yến hội tiếp tục, mọi người dần dần bắt đầu tự do hoạt động. Một vài sinh linh bắt đầu đi mời rượu khắp nơi, có người là muốn mở rộng mối quan hệ, có người là muốn cùng bạn cũ ôn chuyện, hoặc là có người muốn nhờ vả chút quan hệ với đại năng... Bàn đào yến lần này Lục Thánh đều không đến, thậm chí ngay cả đệ tử tứ giáo đến cũng không nhiều. Ngược lại, những tán tu trong Hồng Hoang lại đến không ít. Cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh cũng đến vài vị, Trấn Nguyên Tử là một trong số đó. Nói đến, từ sau Vu Yêu chi chiến, cường giả Chuẩn Thánh trong Hồng Hoang giảm đi rất nhiều, vẫn luôn chưa thể khôi phục được số lượng như trước kia. Xét tình hình hiện tại, muốn khôi phục lại như trước đây, e rằng ít nhất cũng cần phải mấy chục vạn năm nữa mới được. Hoặc là, phải đợi đến đại tranh chi thế xuất hiện. Sau khi tự do hoạt động, Trấn Nguyên Tử liền bưng chén rượu đi tới chỗ ngồi của Ngao Ẩn, cung kính cất tiếng: “Tôn Giả, ta mời ngài một chén, ta cạn, ngài tùy ý.” Dứt lời, Trấn Nguyên Tử liền đem rượu trong chén uống cạn một hơi. Ngao Ẩn thấy vậy, cười cười, cũng nâng chén rượu lên uống một ngụm. Hắn và Trấn Nguyên Tử cũng quen biết nhau đã hơn trăm vạn năm, trước kia cũng có chung chí hướng luận đạo, đương nhiên hắn sẽ không không nể mặt đối phương. Có Trấn Nguyên Tử dẫn đầu, mấy vị Chuẩn Thánh khác cũng học theo, đến mời rượu Ngao Ẩn. Lần này là ngày đại hỉ của Thiên Đình, Ngao Ẩn cũng không làm ra vẻ gì. Chỉ cần người đến có lễ nghĩa chu đáo, hắn cũng không cự tuyệt. Chỉ là, đãi ngộ này chỉ giới hạn ở các tu sĩ Chuẩn Thánh. Đại La Kim Tiên đối với thân phận mình vẫn có chút tự biết, bình thường sẽ không tự mình tới mời rượu. Nếu thực sự không có chút nhãn lực nào, Ngao Ẩn cũng sẽ không nuông chiều bọn họ, có thể là im lặng từ chối hoặc để Tam Tiêu thay mặt. Vài lần như vậy, không còn Đại La Kim Tiên nào tự rước lấy nhục nữa. Một lát sau, ánh mắt Ngao Ẩn hơi động. Hắn nhìn thấy Huyền Chân đi đến trong yến hội. Hắn cũng biết lý do vì sao đối phương lại đến muộn như vậy. Ở hạ giới có vài đại yêu nhân lúc Thiên Đình đang chuẩn bị bàn đào đại hội, cho rằng Thiên Đình không có thời gian ứng phó chúng, liền làm loạn ở hạ giới. Hạo Thiên lập tức phái Huyền Chân xuống hạ giới xử lý bọn chúng. Huyền Chân vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về. Hắn hướng Hạo Thiên phục mệnh xong liền đi xuống chỗ ngồi. Huyền Chân là nhị phẩm tiên quan của Thiên Đình, quyền cao chức trọng, tự nhiên có vô số sinh linh muốn lấy lòng, nịnh bợ hắn. Trong lúc nhất thời, hắn đã bị những Tiên Nhân đó vây quanh đông nghịt. Ngao Ẩn thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Đồ đệ của mình ai nấy đều có thể một mình gánh vác một phương. Qua thêm vài năm, những môn hạ của hắn nói không chừng sẽ lại có thêm bốn vị Chuẩn Thánh nữa. Bỏ xa những đại giáo của Thánh Nhân khác! Đối với sự nhiệt tình của chúng tiên, Huyền Chân không từ chối ai cả. Sau một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng tiếp chuyện xong toàn bộ sinh linh. Sau đó, hắn liền chuyển ánh mắt sang những đại năng Chuẩn Thánh kia. Hắn nghĩ rằng có thêm bằng hữu thì có thêm đường, kết giao quan hệ với những đại năng này cũng không có gì xấu, thế là nâng chén rượu lên, kính từng vị Chuẩn Thánh một. Các đại năng Chuẩn Thánh đều có thể nhận ra sự coi trọng của Hạo Thiên đối với hắn, thêm vào đó, thực lực Huyền Chân cũng không tệ, nên khi đối mặt với Huyền Chân mời rượu, bọn họ đều vui vẻ đáp lại. Nhưng điều khiến chúng tiên không ngờ tới chính là, cuối cùng Huyền Chân lại đến chỗ ngồi của Ngao Ẩn để mời rượu. Chỉ nghe Huyền Chân cúi người nói: “Vụ Ẩn Tôn Giả, ta xin mời ngài một chén.” Chúng tiên thấy vậy, lập tức biểu lộ vẻ mặt phức tạp. Lo lắng, mong chờ, xem kịch... đủ loại biểu lộ đều có. Huyền Chân chỉ là Đại La, một Đại La mà cũng dám không tự lượng sức mình mời Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên uống rượu sao? Thật là không biết tự lượng sức mình! Có vài sinh linh thầm nghĩ như vậy. Bọn họ muốn xem cảnh Huyền Chân bị mất mặt. Chỉ là, chuyện phát sinh tiếp theo lại khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy, đối diện với việc Huyền Chân mời rượu, Ngao Ẩn ánh mắt mang ý cười nhìn hắn một chút rồi chậm rãi hỏi: “Ngươi tên Huyền Chân?” Đối với câu hỏi của Ngao Ẩn, tuy Huyền Chân cảm thấy không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Phải.” Ngao Ẩn gật đầu cười nói: “Tên không tệ.” Nói chuyện đồng thời, hắn nâng chén rượu lên cùng Huyền Chân uống cạn. Huyền Chân thì có tâm trạng phức tạp uống cạn rượu trong chén. Hắn nghĩ đến việc mình đã từng đến Bồng Lai đảo bái sư nhưng bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Lúc đó, hắn ngay cả mặt Ngao Ẩn còn chưa thấy. Không ngờ lần đầu gặp mặt lại bằng phương thức như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận